Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…
Chương 83: Một ngày nào đó sẽ ra ngoài
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Chỉ tiếc, cô gái nhỏ Lam Ánh Nhi này không có phúc phận.Nàng chưa từng nghĩ linh hồn Lam Ánh Nhi thoát khỏi thân thể lúc nào, nhưng bây giờ nghĩ lại chắc là lúc bị trói trên đống lửa.Khi tỉnh lại nàng có thể cảm thấy thân thể hết sức yếu ớt, hơn nữa bị đốt như vậy mà có thể vượt qua cũng phải dựa vào linh hồn của Vệ Lai nàng chống đỡ.“Cô nương!” Thấy nàng sững sờ, cung nữ lại lên tiếng gọi, “Người không ngủ sao? Trước khi đi Hoàng thượng đã căn dặn trên người của người có thương tích, không thể ngâm mình quá lâu.”“Không sao!” Nàng phất tay hỏi: “Ngươi tên gì?”Cung nữ khom người thưa: “Nô tỳ là Xuân Hỉ!”“Được! Xuân Hỉ!” Vệ Lai cười cười: “Ngươi đi tìm cho ta một bộ y phục, ta ngâm mình thêm một chút nữa.”“Dạ! Cô nương người không nên ngâm quá lâu, Hoàng thượng nói...”“Được rồi!” Không muốn nghe nàng mở miệng ra là Hoàng thượng, Hoàng thượng, “Ta ngâm một chút là được, ngươi lấy quần áo rồi thì lấy luôn chút đồ ăn đến, ta đói bụng rồi!”Xuân Hỉ lĩnh mệnh đi, Vệ Lai c** q**n áo, bước lên mấy bậc thang vào hồ nước nóng, cố gắng cẩn thận không để vết thương chạm vào nước.Quả nhiên suối nước nóng rất tốt, nhưng nàng vẫn muốn ngâm mình trong thùng gỗ ở tiểu trúc trên núi hơn.Xuân Hỉ rất nghe lời, nhưng nàng vẫn nhớ Sơn Linh ngày ngày cãi nhau với mình hơn.Không biết nha đầu kia chạy được xa chưa, gặp được Quý Mạc Trần chưa.Đến đây lâu như vậy, giờ nàng mới biết, đất nước này tên là Thiên Sở.Nhưng nàng cố gắng thế nào cũng không tìm được thông tin lịch sử gì về hai chữ Thiên Sở trong ký ức.Nàng tự nhận không kém lịch sử, đặc công của cục Quốc An từ nhỏ đã nhận sự giáo dục toàn diện, bởi vì không ai biết trong tương lai, mục tiêu để thực hiện nhiệm vụ là nhân vật thuộc ngành nào trong xã hội.Dĩ nhiên, nàng vẫn luôn cho rằng sách sử chưa chắc đã đúng. Có lẽ trăm ngàn năm trước đã có một triều đại như vậy tồn tại, tuy nhiên nó không để lại bất cứ tư liệu lịch sử nào cho đời sau.Giống như Thiên Sở bây giờ.Có lẽ đây chính là số mạng của nàng! Rốt cuộc nàng vẫn phải tiến vào trung tâm của quyền lực, rốt cuộc nàng vẫn phải đeo xiềng xích bị người ta khống chế.Nhưng nàng không có cách nào khác, cho dù là cổ đại truyền tin không phát triển, nàng cũng không chắc có thể thoát khỏi sự truy tìm của Hoàng thượng cả đời.Thay vì cả ngày lo lắng đề phòng, không bằng dứt khoát đi vào thế giới của hắn, dùng rối rắm ngắn ngủi để đổi lấy cả đời tự do!
Chỉ tiếc, cô gái nhỏ Lam Ánh Nhi này không có phúc phận.
Nàng chưa từng nghĩ linh hồn Lam Ánh Nhi thoát khỏi thân thể lúc nào, nhưng bây giờ nghĩ lại chắc là lúc bị trói trên đống lửa.
Khi tỉnh lại nàng có thể cảm thấy thân thể hết sức yếu ớt, hơn nữa bị đốt như vậy mà có thể vượt qua cũng phải dựa vào linh hồn của Vệ Lai nàng chống đỡ.
“Cô nương!” Thấy nàng sững sờ, cung nữ lại lên tiếng gọi, “Người không ngủ sao? Trước khi đi Hoàng thượng đã căn dặn trên người của người có thương tích, không thể ngâm mình quá lâu.”
“Không sao!” Nàng phất tay hỏi: “Ngươi tên gì?”
Cung nữ khom người thưa: “Nô tỳ là Xuân Hỉ!”
“Được! Xuân Hỉ!” Vệ Lai cười cười: “Ngươi đi tìm cho ta một bộ y phục, ta ngâm mình thêm một chút nữa.”
“Dạ! Cô nương người không nên ngâm quá lâu, Hoàng thượng nói...”
“Được rồi!” Không muốn nghe nàng mở miệng ra là Hoàng thượng, Hoàng thượng, “Ta ngâm một chút là được, ngươi lấy quần áo rồi thì lấy luôn chút đồ ăn đến, ta đói bụng rồi!”
Xuân Hỉ lĩnh mệnh đi, Vệ Lai c** q**n áo, bước lên mấy bậc thang vào hồ nước nóng, cố gắng cẩn thận không để vết thương chạm vào nước.
Quả nhiên suối nước nóng rất tốt, nhưng nàng vẫn muốn ngâm mình trong thùng gỗ ở tiểu trúc trên núi hơn.
Xuân Hỉ rất nghe lời, nhưng nàng vẫn nhớ Sơn Linh ngày ngày cãi nhau với mình hơn.
Không biết nha đầu kia chạy được xa chưa, gặp được Quý Mạc Trần chưa.
Đến đây lâu như vậy, giờ nàng mới biết, đất nước này tên là Thiên Sở.
Nhưng nàng cố gắng thế nào cũng không tìm được thông tin lịch sử gì về hai chữ Thiên Sở trong ký ức.
Nàng tự nhận không kém lịch sử, đặc công của cục Quốc An từ nhỏ đã nhận sự giáo dục toàn diện, bởi vì không ai biết trong tương lai, mục tiêu để thực hiện nhiệm vụ là nhân vật thuộc ngành nào trong xã hội.
Dĩ nhiên, nàng vẫn luôn cho rằng sách sử chưa chắc đã đúng. Có lẽ trăm ngàn năm trước đã có một triều đại như vậy tồn tại, tuy nhiên nó không để lại bất cứ tư liệu lịch sử nào cho đời sau.
Giống như Thiên Sở bây giờ.
Có lẽ đây chính là số mạng của nàng! Rốt cuộc nàng vẫn phải tiến vào trung tâm của quyền lực, rốt cuộc nàng vẫn phải đeo xiềng xích bị người ta khống chế.
Nhưng nàng không có cách nào khác, cho dù là cổ đại truyền tin không phát triển, nàng cũng không chắc có thể thoát khỏi sự truy tìm của Hoàng thượng cả đời.
Thay vì cả ngày lo lắng đề phòng, không bằng dứt khoát đi vào thế giới của hắn, dùng rối rắm ngắn ngủi để đổi lấy cả đời tự do!
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Chỉ tiếc, cô gái nhỏ Lam Ánh Nhi này không có phúc phận.Nàng chưa từng nghĩ linh hồn Lam Ánh Nhi thoát khỏi thân thể lúc nào, nhưng bây giờ nghĩ lại chắc là lúc bị trói trên đống lửa.Khi tỉnh lại nàng có thể cảm thấy thân thể hết sức yếu ớt, hơn nữa bị đốt như vậy mà có thể vượt qua cũng phải dựa vào linh hồn của Vệ Lai nàng chống đỡ.“Cô nương!” Thấy nàng sững sờ, cung nữ lại lên tiếng gọi, “Người không ngủ sao? Trước khi đi Hoàng thượng đã căn dặn trên người của người có thương tích, không thể ngâm mình quá lâu.”“Không sao!” Nàng phất tay hỏi: “Ngươi tên gì?”Cung nữ khom người thưa: “Nô tỳ là Xuân Hỉ!”“Được! Xuân Hỉ!” Vệ Lai cười cười: “Ngươi đi tìm cho ta một bộ y phục, ta ngâm mình thêm một chút nữa.”“Dạ! Cô nương người không nên ngâm quá lâu, Hoàng thượng nói...”“Được rồi!” Không muốn nghe nàng mở miệng ra là Hoàng thượng, Hoàng thượng, “Ta ngâm một chút là được, ngươi lấy quần áo rồi thì lấy luôn chút đồ ăn đến, ta đói bụng rồi!”Xuân Hỉ lĩnh mệnh đi, Vệ Lai c** q**n áo, bước lên mấy bậc thang vào hồ nước nóng, cố gắng cẩn thận không để vết thương chạm vào nước.Quả nhiên suối nước nóng rất tốt, nhưng nàng vẫn muốn ngâm mình trong thùng gỗ ở tiểu trúc trên núi hơn.Xuân Hỉ rất nghe lời, nhưng nàng vẫn nhớ Sơn Linh ngày ngày cãi nhau với mình hơn.Không biết nha đầu kia chạy được xa chưa, gặp được Quý Mạc Trần chưa.Đến đây lâu như vậy, giờ nàng mới biết, đất nước này tên là Thiên Sở.Nhưng nàng cố gắng thế nào cũng không tìm được thông tin lịch sử gì về hai chữ Thiên Sở trong ký ức.Nàng tự nhận không kém lịch sử, đặc công của cục Quốc An từ nhỏ đã nhận sự giáo dục toàn diện, bởi vì không ai biết trong tương lai, mục tiêu để thực hiện nhiệm vụ là nhân vật thuộc ngành nào trong xã hội.Dĩ nhiên, nàng vẫn luôn cho rằng sách sử chưa chắc đã đúng. Có lẽ trăm ngàn năm trước đã có một triều đại như vậy tồn tại, tuy nhiên nó không để lại bất cứ tư liệu lịch sử nào cho đời sau.Giống như Thiên Sở bây giờ.Có lẽ đây chính là số mạng của nàng! Rốt cuộc nàng vẫn phải tiến vào trung tâm của quyền lực, rốt cuộc nàng vẫn phải đeo xiềng xích bị người ta khống chế.Nhưng nàng không có cách nào khác, cho dù là cổ đại truyền tin không phát triển, nàng cũng không chắc có thể thoát khỏi sự truy tìm của Hoàng thượng cả đời.Thay vì cả ngày lo lắng đề phòng, không bằng dứt khoát đi vào thế giới của hắn, dùng rối rắm ngắn ngủi để đổi lấy cả đời tự do!