Tác giả:

Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…

Chương 97: Tần đại ca

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Vệ Lai không khỏi bi ai vì thói quen này của mình...“Ánh Nhi.” Thái giám nghẹn ngào đưa phong thư tới trước mặt Vệ Lai: “Đêm hôm qua nhận được thư Lão Tộc Trưởng dùng bồ câu đưa tới, muội xem một chút đi!”Vệ Lai sửng sốt, hắn gọi mình là Ánh Nhi?“Ngươi là ai?” Quan sát cẩn thận thái giám này thật lâu, cuối cùng nàng kết luận: Dáng dấp thật ra cũng không tệ.“Ánh Nhi.” Đối phương hơi ngạc nhiên, nhưng lại lập tức sầu não: “Ánh Nhi, muội không nhận ra ta sao? Giọng nói của ta thay đổi, trang phục thay đổi, thân phận cũng thay đổi. Nhưng bề ngoài của ta không thay đổi! Ta là Tần đại ca, sao muội có thể không nhận ra ta?”Vệ Lai nhíu lông mày, Tần đại ca? Có quan hệ với Lam Ánh Nhi sao?Nàng tự mình lắc đầu một cái, sau đó nói: “Thật sự xin lỗi, kể từ sau khi Tiên Đế qua đời, ta bị đương kim Thái Hậu với Thái hoàng Thái hậu trói vào giá lửa nướng qua một lần, sau đó thì có ít chuyện không nhớ rõ lắm. Ngày trước ngươi biết ta sao?”Thái giám ngây ra rất lâu, giống như không thể chập nhận hiện thực này. Duỗi ngón tay chỉ Vệ Lai môi giật giật nhưng không thể nói được gì.“Được rồi!” Vệ Lai bất đắc dĩ, “Ngươi cũng không cần quá kinh ngạc, mất trí nhớ thôi, cũng không phải là chuyện mất mạng.”“Ánh, Ánh Nhi.” Giọng của người tự xưng là Tần đại ca run lẩy bẩy: “Muội thật sự không nhớ ta sao? Chúng ta lớn lên với nhau ở thôn Như Thiên, ta lớn hơn muội bốn tuổi, muội luôn gọi ta là Tần đại ca.” Thấy Vệ Lai chậm rãi lắc đầu, hắn như có hơi khó xử, nhưng lại nói: “Thật ra thì lúc muội lén chạy ra khỏi tộc thì đã bị Lão Tộc Trưởng phát hiện rồi, hắn bảo ta dù thế nào cũng phải đi theo muội, bảo vệ muội an toàn. Nhưng muội còn chưa đến được Kinh Thành đã bị người trong cung đưa đi, ta không có cách nào đến gần, đành phải lặng lẽ đi theo sau. Sau khi muội vào cung, ta không có cách đi vào, vừa đúng lúc trong cung đang chọn thái giám, ta liền ghi danh... Đáng tiếc sau khi ta vào thì bị đưa đến phòng tịnh thân, lúc ra khỏi đấy thì mới biết Tiên Đế băng hà, muội đã chạy ra ngoài. Ta không ra ngoài được, cũng đành phải tiếp tục ở trong cung. Sau lại biết Đương Kim Thánh Thượng vẫn luôn tìm muội, lúc này mới gửi thư cho Lão Tộc Trưởng. Giờ nhận được thư hồi âm rồi, Ánh Nhi muội nên xem chút đi! Ta phải lót bạc để được phân đến Cung Ánh Tuyền hầu hạ, về sau ở viện này muội có chuyện thì gọi ta, dù sao người trong nhà cũng hơn nhờ người ngoài, cũng tiện hơn.”

Vệ Lai không khỏi bi ai vì thói quen này của mình...

“Ánh Nhi.” Thái giám nghẹn ngào đưa phong thư tới trước mặt Vệ Lai: “Đêm hôm qua nhận được thư Lão Tộc Trưởng dùng bồ câu đưa tới, muội xem một chút đi!”

Vệ Lai sửng sốt, hắn gọi mình là Ánh Nhi?

“Ngươi là ai?” Quan sát cẩn thận thái giám này thật lâu, cuối cùng nàng kết luận: Dáng dấp thật ra cũng không tệ.

“Ánh Nhi.” Đối phương hơi ngạc nhiên, nhưng lại lập tức sầu não: “Ánh Nhi, muội không nhận ra ta sao? Giọng nói của ta thay đổi, trang phục thay đổi, thân phận cũng thay đổi. Nhưng bề ngoài của ta không thay đổi! Ta là Tần đại ca, sao muội có thể không nhận ra ta?”

Vệ Lai nhíu lông mày, Tần đại ca? Có quan hệ với Lam Ánh Nhi sao?

Nàng tự mình lắc đầu một cái, sau đó nói: “Thật sự xin lỗi, kể từ sau khi Tiên Đế qua đời, ta bị đương kim Thái Hậu với Thái hoàng Thái hậu trói vào giá lửa nướng qua một lần, sau đó thì có ít chuyện không nhớ rõ lắm. Ngày trước ngươi biết ta sao?”

Thái giám ngây ra rất lâu, giống như không thể chập nhận hiện thực này. Duỗi ngón tay chỉ Vệ Lai môi giật giật nhưng không thể nói được gì.

“Được rồi!” Vệ Lai bất đắc dĩ, “Ngươi cũng không cần quá kinh ngạc, mất trí nhớ thôi, cũng không phải là chuyện mất mạng.”

“Ánh, Ánh Nhi.” Giọng của người tự xưng là Tần đại ca run lẩy bẩy: “Muội thật sự không nhớ ta sao? Chúng ta lớn lên với nhau ở thôn Như Thiên, ta lớn hơn muội bốn tuổi, muội luôn gọi ta là Tần đại ca.” Thấy Vệ Lai chậm rãi lắc đầu, hắn như có hơi khó xử, nhưng lại nói: “Thật ra thì lúc muội lén chạy ra khỏi tộc thì đã bị Lão Tộc Trưởng phát hiện rồi, hắn bảo ta dù thế nào cũng phải đi theo muội, bảo vệ muội an toàn. Nhưng muội còn chưa đến được Kinh Thành đã bị người trong cung đưa đi, ta không có cách nào đến gần, đành phải lặng lẽ đi theo sau. Sau khi muội vào cung, ta không có cách đi vào, vừa đúng lúc trong cung đang chọn thái giám, ta liền ghi danh... Đáng tiếc sau khi ta vào thì bị đưa đến phòng tịnh thân, lúc ra khỏi đấy thì mới biết Tiên Đế băng hà, muội đã chạy ra ngoài. Ta không ra ngoài được, cũng đành phải tiếp tục ở trong cung. Sau lại biết Đương Kim Thánh Thượng vẫn luôn tìm muội, lúc này mới gửi thư cho Lão Tộc Trưởng. Giờ nhận được thư hồi âm rồi, Ánh Nhi muội nên xem chút đi! Ta phải lót bạc để được phân đến Cung Ánh Tuyền hầu hạ, về sau ở viện này muội có chuyện thì gọi ta, dù sao người trong nhà cũng hơn nhờ người ngoài, cũng tiện hơn.”

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Vệ Lai không khỏi bi ai vì thói quen này của mình...“Ánh Nhi.” Thái giám nghẹn ngào đưa phong thư tới trước mặt Vệ Lai: “Đêm hôm qua nhận được thư Lão Tộc Trưởng dùng bồ câu đưa tới, muội xem một chút đi!”Vệ Lai sửng sốt, hắn gọi mình là Ánh Nhi?“Ngươi là ai?” Quan sát cẩn thận thái giám này thật lâu, cuối cùng nàng kết luận: Dáng dấp thật ra cũng không tệ.“Ánh Nhi.” Đối phương hơi ngạc nhiên, nhưng lại lập tức sầu não: “Ánh Nhi, muội không nhận ra ta sao? Giọng nói của ta thay đổi, trang phục thay đổi, thân phận cũng thay đổi. Nhưng bề ngoài của ta không thay đổi! Ta là Tần đại ca, sao muội có thể không nhận ra ta?”Vệ Lai nhíu lông mày, Tần đại ca? Có quan hệ với Lam Ánh Nhi sao?Nàng tự mình lắc đầu một cái, sau đó nói: “Thật sự xin lỗi, kể từ sau khi Tiên Đế qua đời, ta bị đương kim Thái Hậu với Thái hoàng Thái hậu trói vào giá lửa nướng qua một lần, sau đó thì có ít chuyện không nhớ rõ lắm. Ngày trước ngươi biết ta sao?”Thái giám ngây ra rất lâu, giống như không thể chập nhận hiện thực này. Duỗi ngón tay chỉ Vệ Lai môi giật giật nhưng không thể nói được gì.“Được rồi!” Vệ Lai bất đắc dĩ, “Ngươi cũng không cần quá kinh ngạc, mất trí nhớ thôi, cũng không phải là chuyện mất mạng.”“Ánh, Ánh Nhi.” Giọng của người tự xưng là Tần đại ca run lẩy bẩy: “Muội thật sự không nhớ ta sao? Chúng ta lớn lên với nhau ở thôn Như Thiên, ta lớn hơn muội bốn tuổi, muội luôn gọi ta là Tần đại ca.” Thấy Vệ Lai chậm rãi lắc đầu, hắn như có hơi khó xử, nhưng lại nói: “Thật ra thì lúc muội lén chạy ra khỏi tộc thì đã bị Lão Tộc Trưởng phát hiện rồi, hắn bảo ta dù thế nào cũng phải đi theo muội, bảo vệ muội an toàn. Nhưng muội còn chưa đến được Kinh Thành đã bị người trong cung đưa đi, ta không có cách nào đến gần, đành phải lặng lẽ đi theo sau. Sau khi muội vào cung, ta không có cách đi vào, vừa đúng lúc trong cung đang chọn thái giám, ta liền ghi danh... Đáng tiếc sau khi ta vào thì bị đưa đến phòng tịnh thân, lúc ra khỏi đấy thì mới biết Tiên Đế băng hà, muội đã chạy ra ngoài. Ta không ra ngoài được, cũng đành phải tiếp tục ở trong cung. Sau lại biết Đương Kim Thánh Thượng vẫn luôn tìm muội, lúc này mới gửi thư cho Lão Tộc Trưởng. Giờ nhận được thư hồi âm rồi, Ánh Nhi muội nên xem chút đi! Ta phải lót bạc để được phân đến Cung Ánh Tuyền hầu hạ, về sau ở viện này muội có chuyện thì gọi ta, dù sao người trong nhà cũng hơn nhờ người ngoài, cũng tiện hơn.”

Chương 97: Tần đại ca