Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…
Chương 115: Vào lãnh cung
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Thuần Vu Yến mang theo Xuân Hỉ đến, tiểu nha đầu rõ ràng là đã khóc, hai mắt hồng hồng.“Khóc cái gì!” Vệ Lai xoay người cốc vào đầu nàng, “Lão tử chưa có chết! Rõ ràng ván vừa rồi lão tử chiếm thượng phong, ngươi nên cười mới phải!”“Ánh Nhi!” Hoắc Thiên Trạm khẽ gọi: “Trẫm... Oan uổng cho nàng rồi.”Nàng nháy mắt mấy cái, đột nhiên nở một nụ cười vô cùng sáng lạn, khiến Hoắc Thiên Trạm cảm thấy nàng bị uất ức là ảo tưởng của mình. Nữ tử này vẫn luôn bàng quan với tất cả mọi chuyện như thế, bao gồm cả hắn và hoàng cung này.“Khởi giá! Hồi cung!” Hoắc Thiên Trạm ra lệnh một tiếng, cuộc đi săn không vui vẻ này đã đến lúc tuyên cáo kết thúc.Vệ Lai vẫn ngồi trên long xa, nhưng vào cửa cung sau, hướng vào khác hẳn lúc đi.Thật ra nàng cũng không để ý, miễn cưỡng tựa vào trong xe nhắm mắt dưỡng thần.Nhưng Xuân Hỉ lại đau lòng thay nàng, tiểu nha đầu cảm thấy người chủ tử này tốt vô cùng, không có vẻ kiêu ngạo, cũng không mắng nhiếc người. Chỉ đáng tiếc là nàng đắc tội Thái hoàng Thái hậu, lại có chuyện lằng nhằng với hai Hoàng đế, nghĩ cũng đúng là người có số khổ.“Ngươi đừng than thở nữa!” Vệ Lai thật có chút buồn bực, nàng thì không sao, tiểu nha đầu này vẫn than thở từ bãi săn đến vào tận trong cung. “Chúng ta chỉ đổi chỗ ở thôi, ngươi còn như vậy sao?”“Cô nương!” Xuân Hỉ thật sự không nhịn nổi, mở miệng nói: “Làm sao chỉ là đổi chỗ ở được? Cô nương người không biết, lãnh cung Tây Thiên Điện là nơi kinh khủng nhất trong hoàng cung này, thậm chí còn không bằng chỗ ở của hạ nhân. Chỗ kia quanh năm không thấy được ánh sáng mặt trời, kể cả mùa hè cũng đã lạnh rồi, huống chi là thời tiết như bây giờ.”“Vậy ta có thể làm sao?” Nàng mở mắt ra, “Hoàng hậu nương nương của các ngươi coi như đã giải vây thay ta, ta không thể làm ầm ỹ đến cùng. Lão tử cũng biết Cung Ánh Tuyền tốt, lão tử cũng rất thích suối nước nóng, đáng tiếc Lão thái thái kia không ngừng làm phiền, ta còn có thể ở được chỗ tốt đấy nữa sao?”“Ai!” Xuân Hỉ vừa than thở một tiếng, Vệ Lai giận đến mức muốn bóp nàng: “Cô nương nói cũng phải, chỉ mong Hoàng hậu nương nương có thể giúp một tay, cho dù là đưa nhiều thêm một giường chăn đệm đến cũng tốt.”
Thuần Vu Yến mang theo Xuân Hỉ đến, tiểu nha đầu rõ ràng là đã khóc, hai mắt hồng hồng.
“Khóc cái gì!” Vệ Lai xoay người cốc vào đầu nàng, “Lão tử chưa có chết! Rõ ràng ván vừa rồi lão tử chiếm thượng phong, ngươi nên cười mới phải!”
“Ánh Nhi!” Hoắc Thiên Trạm khẽ gọi: “Trẫm... Oan uổng cho nàng rồi.”
Nàng nháy mắt mấy cái, đột nhiên nở một nụ cười vô cùng sáng lạn, khiến Hoắc Thiên Trạm cảm thấy nàng bị uất ức là ảo tưởng của mình. Nữ tử này vẫn luôn bàng quan với tất cả mọi chuyện như thế, bao gồm cả hắn và hoàng cung này.
“Khởi giá! Hồi cung!” Hoắc Thiên Trạm ra lệnh một tiếng, cuộc đi săn không vui vẻ này đã đến lúc tuyên cáo kết thúc.
Vệ Lai vẫn ngồi trên long xa, nhưng vào cửa cung sau, hướng vào khác hẳn lúc đi.
Thật ra nàng cũng không để ý, miễn cưỡng tựa vào trong xe nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng Xuân Hỉ lại đau lòng thay nàng, tiểu nha đầu cảm thấy người chủ tử này tốt vô cùng, không có vẻ kiêu ngạo, cũng không mắng nhiếc người. Chỉ đáng tiếc là nàng đắc tội Thái hoàng Thái hậu, lại có chuyện lằng nhằng với hai Hoàng đế, nghĩ cũng đúng là người có số khổ.
“Ngươi đừng than thở nữa!” Vệ Lai thật có chút buồn bực, nàng thì không sao, tiểu nha đầu này vẫn than thở từ bãi săn đến vào tận trong cung. “Chúng ta chỉ đổi chỗ ở thôi, ngươi còn như vậy sao?”
“Cô nương!” Xuân Hỉ thật sự không nhịn nổi, mở miệng nói: “Làm sao chỉ là đổi chỗ ở được? Cô nương người không biết, lãnh cung Tây Thiên Điện là nơi kinh khủng nhất trong hoàng cung này, thậm chí còn không bằng chỗ ở của hạ nhân. Chỗ kia quanh năm không thấy được ánh sáng mặt trời, kể cả mùa hè cũng đã lạnh rồi, huống chi là thời tiết như bây giờ.”
“Vậy ta có thể làm sao?” Nàng mở mắt ra, “Hoàng hậu nương nương của các ngươi coi như đã giải vây thay ta, ta không thể làm ầm ỹ đến cùng. Lão tử cũng biết Cung Ánh Tuyền tốt, lão tử cũng rất thích suối nước nóng, đáng tiếc Lão thái thái kia không ngừng làm phiền, ta còn có thể ở được chỗ tốt đấy nữa sao?”
“Ai!” Xuân Hỉ vừa than thở một tiếng, Vệ Lai giận đến mức muốn bóp nàng: “Cô nương nói cũng phải, chỉ mong Hoàng hậu nương nương có thể giúp một tay, cho dù là đưa nhiều thêm một giường chăn đệm đến cũng tốt.”
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Thuần Vu Yến mang theo Xuân Hỉ đến, tiểu nha đầu rõ ràng là đã khóc, hai mắt hồng hồng.“Khóc cái gì!” Vệ Lai xoay người cốc vào đầu nàng, “Lão tử chưa có chết! Rõ ràng ván vừa rồi lão tử chiếm thượng phong, ngươi nên cười mới phải!”“Ánh Nhi!” Hoắc Thiên Trạm khẽ gọi: “Trẫm... Oan uổng cho nàng rồi.”Nàng nháy mắt mấy cái, đột nhiên nở một nụ cười vô cùng sáng lạn, khiến Hoắc Thiên Trạm cảm thấy nàng bị uất ức là ảo tưởng của mình. Nữ tử này vẫn luôn bàng quan với tất cả mọi chuyện như thế, bao gồm cả hắn và hoàng cung này.“Khởi giá! Hồi cung!” Hoắc Thiên Trạm ra lệnh một tiếng, cuộc đi săn không vui vẻ này đã đến lúc tuyên cáo kết thúc.Vệ Lai vẫn ngồi trên long xa, nhưng vào cửa cung sau, hướng vào khác hẳn lúc đi.Thật ra nàng cũng không để ý, miễn cưỡng tựa vào trong xe nhắm mắt dưỡng thần.Nhưng Xuân Hỉ lại đau lòng thay nàng, tiểu nha đầu cảm thấy người chủ tử này tốt vô cùng, không có vẻ kiêu ngạo, cũng không mắng nhiếc người. Chỉ đáng tiếc là nàng đắc tội Thái hoàng Thái hậu, lại có chuyện lằng nhằng với hai Hoàng đế, nghĩ cũng đúng là người có số khổ.“Ngươi đừng than thở nữa!” Vệ Lai thật có chút buồn bực, nàng thì không sao, tiểu nha đầu này vẫn than thở từ bãi săn đến vào tận trong cung. “Chúng ta chỉ đổi chỗ ở thôi, ngươi còn như vậy sao?”“Cô nương!” Xuân Hỉ thật sự không nhịn nổi, mở miệng nói: “Làm sao chỉ là đổi chỗ ở được? Cô nương người không biết, lãnh cung Tây Thiên Điện là nơi kinh khủng nhất trong hoàng cung này, thậm chí còn không bằng chỗ ở của hạ nhân. Chỗ kia quanh năm không thấy được ánh sáng mặt trời, kể cả mùa hè cũng đã lạnh rồi, huống chi là thời tiết như bây giờ.”“Vậy ta có thể làm sao?” Nàng mở mắt ra, “Hoàng hậu nương nương của các ngươi coi như đã giải vây thay ta, ta không thể làm ầm ỹ đến cùng. Lão tử cũng biết Cung Ánh Tuyền tốt, lão tử cũng rất thích suối nước nóng, đáng tiếc Lão thái thái kia không ngừng làm phiền, ta còn có thể ở được chỗ tốt đấy nữa sao?”“Ai!” Xuân Hỉ vừa than thở một tiếng, Vệ Lai giận đến mức muốn bóp nàng: “Cô nương nói cũng phải, chỉ mong Hoàng hậu nương nương có thể giúp một tay, cho dù là đưa nhiều thêm một giường chăn đệm đến cũng tốt.”