Tác giả:

Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…

Chương 120: Sinh nhật

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… “Chúng ta đi đâu đây?” Vệ Lai cứ bị hắn kéo đi trong vô thức, quả thật nàng không biết đã đi đến đâu rồi.“Ta cũng không biết.” Giọng Hoắc Thiên Trạm có chút mệt mỏi: “Chỉ muốn đi một lúc với nàng, chưa từng đi một mình, có lẽ tương lai cũng sẽ không có cơ hội nữa.”“Làm gì mà đa cảm như vậy chứ?” Vệ Lai trêu hắn, cũng là đang trêu mình. “Mặc dù bộ dạng này của ngươi rất tuấn tú, nhưng sẽ làm hỏng tâm trạng... À đúng rồi!” Nàng chợt nhớ, “Bắt đầu mùa Đông rồi, hôm nay là đầu tháng mấy rồi?”“Mùng hai tháng mười.” Hắn đáp.“Á!” Vệ Lai đột nhiên nhảy lên, hất tay hắn ra, bắt lấy cánh tay hắn: “Hôm nay là mùng hai tháng mười?”“Ừ!” Hoắc Thiên Trạm gật đầu, không hiểu mùng hai tháng mười này có gì tốt mà hào hứng.“Hôm nay là sinh nhật ta đó!” Vệ Lai mừng rỡ, mùng hai tháng mười, ngày sinh nhật tính theo lịch âm của nàng. “Hoắc Thiên Trạm, hôm nay là sinh nhật của ta nha!”Hắn cố đứng vững chân, dùng sức ổn định cơ thể Vệ Lai, sau đó nhìn thẳng nàng, nói.“Ánh Nhi, sinh nhật của nàng là mười tám tháng năm, không phải mùng hai tháng mười.”“Bây giờ là thế!” Nàng nói chắc chắn, “Bắt đầu từ bây giờ, sinh nhật Lam Ánh Nhi chính là mùng hai tháng mười!” Vệ Lai nghiêm túc nhìn Hoắc Thiên Trạm, nói: “Bây giờ Lam Ánh Nhi là hoàn toàn mới, sinh nhật cũng hoàn toàn mới. Ngươi phải nhớ, sinh nhật Lam Ánh Nhi là mùng hai tháng mười, ngày mai nhớ tặng bù quà cho ta. Còn nữa, sau này mùng hai tháng mười hằng năm cũng phải chuẩn bị quà cho ta! Ngươi là Hoàng đế, quà tặng không thể quá giản dị được!”Hoắc Thiên Trạm trong lòng mừng như điên, mới vừa rồi nếu như hắn không nghe lầm, nha đầu này nói là sinh nhật hàng năm đều muốn hắn tặng quà. Vậy có phải là nàng muốn ở lại bên cạnh hắn không?Nhưng Vệ Lai không có nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ theo bản năng nói lên yêu cầu này, giống như nói đùa ở thế kỷ hai mươi mốt vậy. Những câu như vậy rất bình thường, mọi người đều biết.“Ngươi có thể lấy rượu đến không?” Mắt nàng sáng lên, “Lấy rượu tới chúng ta uống được không? Ngươi xem ban đêm lạnh như vậy, uống rượu cũng có thể ấm người. Hơn nữa hôm nay sinh nhật ta, mặc dù ngươi nhét ta vào lãnh cung, nhưng cũng không muốn nhìn sinh nhật ta cô đơn lẻ loi chứ?”

“Chúng ta đi đâu đây?” Vệ Lai cứ bị hắn kéo đi trong vô thức, quả thật nàng không biết đã đi đến đâu rồi.

“Ta cũng không biết.” Giọng Hoắc Thiên Trạm có chút mệt mỏi: “Chỉ muốn đi một lúc với nàng, chưa từng đi một mình, có lẽ tương lai cũng sẽ không có cơ hội nữa.”

“Làm gì mà đa cảm như vậy chứ?” Vệ Lai trêu hắn, cũng là đang trêu mình. “Mặc dù bộ dạng này của ngươi rất tuấn tú, nhưng sẽ làm hỏng tâm trạng... À đúng rồi!” Nàng chợt nhớ, “Bắt đầu mùa Đông rồi, hôm nay là đầu tháng mấy rồi?”

“Mùng hai tháng mười.” Hắn đáp.

“Á!” Vệ Lai đột nhiên nhảy lên, hất tay hắn ra, bắt lấy cánh tay hắn: “Hôm nay là mùng hai tháng mười?”

“Ừ!” Hoắc Thiên Trạm gật đầu, không hiểu mùng hai tháng mười này có gì tốt mà hào hứng.

“Hôm nay là sinh nhật ta đó!” Vệ Lai mừng rỡ, mùng hai tháng mười, ngày sinh nhật tính theo lịch âm của nàng. “Hoắc Thiên Trạm, hôm nay là sinh nhật của ta nha!”

Hắn cố đứng vững chân, dùng sức ổn định cơ thể Vệ Lai, sau đó nhìn thẳng nàng, nói.

“Ánh Nhi, sinh nhật của nàng là mười tám tháng năm, không phải mùng hai tháng mười.”

“Bây giờ là thế!” Nàng nói chắc chắn, “Bắt đầu từ bây giờ, sinh nhật Lam Ánh Nhi chính là mùng hai tháng mười!” Vệ Lai nghiêm túc nhìn Hoắc Thiên Trạm, nói: “Bây giờ Lam Ánh Nhi là hoàn toàn mới, sinh nhật cũng hoàn toàn mới. Ngươi phải nhớ, sinh nhật Lam Ánh Nhi là mùng hai tháng mười, ngày mai nhớ tặng bù quà cho ta. Còn nữa, sau này mùng hai tháng mười hằng năm cũng phải chuẩn bị quà cho ta! Ngươi là Hoàng đế, quà tặng không thể quá giản dị được!”

Hoắc Thiên Trạm trong lòng mừng như điên, mới vừa rồi nếu như hắn không nghe lầm, nha đầu này nói là sinh nhật hàng năm đều muốn hắn tặng quà. Vậy có phải là nàng muốn ở lại bên cạnh hắn không?

Nhưng Vệ Lai không có nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ theo bản năng nói lên yêu cầu này, giống như nói đùa ở thế kỷ hai mươi mốt vậy. Những câu như vậy rất bình thường, mọi người đều biết.

“Ngươi có thể lấy rượu đến không?” Mắt nàng sáng lên, “Lấy rượu tới chúng ta uống được không? Ngươi xem ban đêm lạnh như vậy, uống rượu cũng có thể ấm người. Hơn nữa hôm nay sinh nhật ta, mặc dù ngươi nhét ta vào lãnh cung, nhưng cũng không muốn nhìn sinh nhật ta cô đơn lẻ loi chứ?”

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… “Chúng ta đi đâu đây?” Vệ Lai cứ bị hắn kéo đi trong vô thức, quả thật nàng không biết đã đi đến đâu rồi.“Ta cũng không biết.” Giọng Hoắc Thiên Trạm có chút mệt mỏi: “Chỉ muốn đi một lúc với nàng, chưa từng đi một mình, có lẽ tương lai cũng sẽ không có cơ hội nữa.”“Làm gì mà đa cảm như vậy chứ?” Vệ Lai trêu hắn, cũng là đang trêu mình. “Mặc dù bộ dạng này của ngươi rất tuấn tú, nhưng sẽ làm hỏng tâm trạng... À đúng rồi!” Nàng chợt nhớ, “Bắt đầu mùa Đông rồi, hôm nay là đầu tháng mấy rồi?”“Mùng hai tháng mười.” Hắn đáp.“Á!” Vệ Lai đột nhiên nhảy lên, hất tay hắn ra, bắt lấy cánh tay hắn: “Hôm nay là mùng hai tháng mười?”“Ừ!” Hoắc Thiên Trạm gật đầu, không hiểu mùng hai tháng mười này có gì tốt mà hào hứng.“Hôm nay là sinh nhật ta đó!” Vệ Lai mừng rỡ, mùng hai tháng mười, ngày sinh nhật tính theo lịch âm của nàng. “Hoắc Thiên Trạm, hôm nay là sinh nhật của ta nha!”Hắn cố đứng vững chân, dùng sức ổn định cơ thể Vệ Lai, sau đó nhìn thẳng nàng, nói.“Ánh Nhi, sinh nhật của nàng là mười tám tháng năm, không phải mùng hai tháng mười.”“Bây giờ là thế!” Nàng nói chắc chắn, “Bắt đầu từ bây giờ, sinh nhật Lam Ánh Nhi chính là mùng hai tháng mười!” Vệ Lai nghiêm túc nhìn Hoắc Thiên Trạm, nói: “Bây giờ Lam Ánh Nhi là hoàn toàn mới, sinh nhật cũng hoàn toàn mới. Ngươi phải nhớ, sinh nhật Lam Ánh Nhi là mùng hai tháng mười, ngày mai nhớ tặng bù quà cho ta. Còn nữa, sau này mùng hai tháng mười hằng năm cũng phải chuẩn bị quà cho ta! Ngươi là Hoàng đế, quà tặng không thể quá giản dị được!”Hoắc Thiên Trạm trong lòng mừng như điên, mới vừa rồi nếu như hắn không nghe lầm, nha đầu này nói là sinh nhật hàng năm đều muốn hắn tặng quà. Vậy có phải là nàng muốn ở lại bên cạnh hắn không?Nhưng Vệ Lai không có nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ theo bản năng nói lên yêu cầu này, giống như nói đùa ở thế kỷ hai mươi mốt vậy. Những câu như vậy rất bình thường, mọi người đều biết.“Ngươi có thể lấy rượu đến không?” Mắt nàng sáng lên, “Lấy rượu tới chúng ta uống được không? Ngươi xem ban đêm lạnh như vậy, uống rượu cũng có thể ấm người. Hơn nữa hôm nay sinh nhật ta, mặc dù ngươi nhét ta vào lãnh cung, nhưng cũng không muốn nhìn sinh nhật ta cô đơn lẻ loi chứ?”

Chương 120: Sinh nhật