Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…
Chương 124: Cẩu huyết và chân thật
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Vệ Lai chủ động đưa tay qua cho hắn cầm, Hoắc Thiên Trạm cảm kích nhìn nàng, sau đó tiếp tục nói.“Ta còn nhớ, khi đó nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, nổi bật giữa lá sen xanh rậm trong hồ, xinh đẹp đến nỗi ta nhìn tưởng như tiên nữ hạ trần. Ta muốn nói chuyện với nàng, nhưng thuyền nàng đã đi khá xa rồi, ta liền lượm cục đá ném lên mặt hồ. Lại không ngờ, thuyền của nàng bị cỏ lau cuốn lấy, lập tức lật một nửa. Ta sốt ruột, dùng khinh công bay đến giữa hồ cứu nàng, khi vớt nàng từ trong nước lên, mặt nàng trắng bệch như tờ giấy. Cả đời này của Hoắc Thiên Trạm ta chưa từng có lúc nào lo lắng cho một người ngoài như vậy, cho nên ta biết rõ, Lam Ánh Nhi nàng là ác mộng mà cả đời ta không trốn thoát được.”“Sau đó thì sao?” Vệ Lai nhíu lông mày, “Theo lý thuyết ở tình huống như thế, Lam Ánh Nhi động lòng với ngươi, là chuyện rất hợp lý!”Hoắc Thiên Trạm nhăn mũi với nàng, rất yêu thương đưa tay vỗ nhẹ một cái lên đầu nàng.“Nàng cũng biết là chuyện rất hợp lý! Nhưng tại sao nàng hết lần này tới lần khác không trao trái tim cho ta?”“Lam Ánh Nhi nhất định là ngu ngốc rồi!” Vệ Lai có thể tưởng tượng ra một hình ảnh như vậy, đó là cảnh tượng kinh điển thường xuất hiện trong phim truyền hình. Nếu là phim truyền hình ở thế kỷ hai mươi mốt, có lẽ nàng sẽ giơ ngón giữa với TV sau đó mắng nó cẩu huyết. Nhưng giờ được nghe một cổ nhân sống sờ sờ sinh động nói ra, lại chân thật như vậy.“Ông trời, luôn không theo ý nguyện của con người.” Hoắc Thiên Trạm xoa tóc nàng, trong ánh mắt có chút tức giận, lại như cẩn thận, muốn trách nàng, cuối cùng không đành lòng. “Là muốn nâng niu nàng trong tay, nhưng sau đấy hoàng huynh lại trúng cỏ độc trong núi, độc kia nàng lại giải được. Nàng giải độc cho huynh ấy một ngày, lại chăm sóc huynh ấy mười ngày... Khi nàng xuất hiện trước mặt ta lần nữa, trong lòng chỉ có mỗi hoàng huynh thôi.”Vệ Lai trầm mặc, nàng không biết dáng vẻ của Tiên Đế kia như thế nào, cũng không biết Tiên Đế lấy được trái tim Lam Ánh Nhi như thế nào.Nhưng trong thời gian ở chung, nàng biết tính tình Hoắc Thiên Trạm, cũng biết Hoắc Thiên Trạm đối xử với nàng rất tốt.Thật lòng mà nói, một Hoàng đế có thể làm được như thế, là quá đủ rồi.
Vệ Lai chủ động đưa tay qua cho hắn cầm, Hoắc Thiên Trạm cảm kích nhìn nàng, sau đó tiếp tục nói.
“Ta còn nhớ, khi đó nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, nổi bật giữa lá sen xanh rậm trong hồ, xinh đẹp đến nỗi ta nhìn tưởng như tiên nữ hạ trần. Ta muốn nói chuyện với nàng, nhưng thuyền nàng đã đi khá xa rồi, ta liền lượm cục đá ném lên mặt hồ. Lại không ngờ, thuyền của nàng bị cỏ lau cuốn lấy, lập tức lật một nửa. Ta sốt ruột, dùng khinh công bay đến giữa hồ cứu nàng, khi vớt nàng từ trong nước lên, mặt nàng trắng bệch như tờ giấy. Cả đời này của Hoắc Thiên Trạm ta chưa từng có lúc nào lo lắng cho một người ngoài như vậy, cho nên ta biết rõ, Lam Ánh Nhi nàng là ác mộng mà cả đời ta không trốn thoát được.”
“Sau đó thì sao?” Vệ Lai nhíu lông mày, “Theo lý thuyết ở tình huống như thế, Lam Ánh Nhi động lòng với ngươi, là chuyện rất hợp lý!”
Hoắc Thiên Trạm nhăn mũi với nàng, rất yêu thương đưa tay vỗ nhẹ một cái lên đầu nàng.
“Nàng cũng biết là chuyện rất hợp lý! Nhưng tại sao nàng hết lần này tới lần khác không trao trái tim cho ta?”
“Lam Ánh Nhi nhất định là ngu ngốc rồi!” Vệ Lai có thể tưởng tượng ra một hình ảnh như vậy, đó là cảnh tượng kinh điển thường xuất hiện trong phim truyền hình. Nếu là phim truyền hình ở thế kỷ hai mươi mốt, có lẽ nàng sẽ giơ ngón giữa với TV sau đó mắng nó cẩu huyết. Nhưng giờ được nghe một cổ nhân sống sờ sờ sinh động nói ra, lại chân thật như vậy.
“Ông trời, luôn không theo ý nguyện của con người.” Hoắc Thiên Trạm xoa tóc nàng, trong ánh mắt có chút tức giận, lại như cẩn thận, muốn trách nàng, cuối cùng không đành lòng. “Là muốn nâng niu nàng trong tay, nhưng sau đấy hoàng huynh lại trúng cỏ độc trong núi, độc kia nàng lại giải được. Nàng giải độc cho huynh ấy một ngày, lại chăm sóc huynh ấy mười ngày... Khi nàng xuất hiện trước mặt ta lần nữa, trong lòng chỉ có mỗi hoàng huynh thôi.”
Vệ Lai trầm mặc, nàng không biết dáng vẻ của Tiên Đế kia như thế nào, cũng không biết Tiên Đế lấy được trái tim Lam Ánh Nhi như thế nào.
Nhưng trong thời gian ở chung, nàng biết tính tình Hoắc Thiên Trạm, cũng biết Hoắc Thiên Trạm đối xử với nàng rất tốt.
Thật lòng mà nói, một Hoàng đế có thể làm được như thế, là quá đủ rồi.
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Vệ Lai chủ động đưa tay qua cho hắn cầm, Hoắc Thiên Trạm cảm kích nhìn nàng, sau đó tiếp tục nói.“Ta còn nhớ, khi đó nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, nổi bật giữa lá sen xanh rậm trong hồ, xinh đẹp đến nỗi ta nhìn tưởng như tiên nữ hạ trần. Ta muốn nói chuyện với nàng, nhưng thuyền nàng đã đi khá xa rồi, ta liền lượm cục đá ném lên mặt hồ. Lại không ngờ, thuyền của nàng bị cỏ lau cuốn lấy, lập tức lật một nửa. Ta sốt ruột, dùng khinh công bay đến giữa hồ cứu nàng, khi vớt nàng từ trong nước lên, mặt nàng trắng bệch như tờ giấy. Cả đời này của Hoắc Thiên Trạm ta chưa từng có lúc nào lo lắng cho một người ngoài như vậy, cho nên ta biết rõ, Lam Ánh Nhi nàng là ác mộng mà cả đời ta không trốn thoát được.”“Sau đó thì sao?” Vệ Lai nhíu lông mày, “Theo lý thuyết ở tình huống như thế, Lam Ánh Nhi động lòng với ngươi, là chuyện rất hợp lý!”Hoắc Thiên Trạm nhăn mũi với nàng, rất yêu thương đưa tay vỗ nhẹ một cái lên đầu nàng.“Nàng cũng biết là chuyện rất hợp lý! Nhưng tại sao nàng hết lần này tới lần khác không trao trái tim cho ta?”“Lam Ánh Nhi nhất định là ngu ngốc rồi!” Vệ Lai có thể tưởng tượng ra một hình ảnh như vậy, đó là cảnh tượng kinh điển thường xuất hiện trong phim truyền hình. Nếu là phim truyền hình ở thế kỷ hai mươi mốt, có lẽ nàng sẽ giơ ngón giữa với TV sau đó mắng nó cẩu huyết. Nhưng giờ được nghe một cổ nhân sống sờ sờ sinh động nói ra, lại chân thật như vậy.“Ông trời, luôn không theo ý nguyện của con người.” Hoắc Thiên Trạm xoa tóc nàng, trong ánh mắt có chút tức giận, lại như cẩn thận, muốn trách nàng, cuối cùng không đành lòng. “Là muốn nâng niu nàng trong tay, nhưng sau đấy hoàng huynh lại trúng cỏ độc trong núi, độc kia nàng lại giải được. Nàng giải độc cho huynh ấy một ngày, lại chăm sóc huynh ấy mười ngày... Khi nàng xuất hiện trước mặt ta lần nữa, trong lòng chỉ có mỗi hoàng huynh thôi.”Vệ Lai trầm mặc, nàng không biết dáng vẻ của Tiên Đế kia như thế nào, cũng không biết Tiên Đế lấy được trái tim Lam Ánh Nhi như thế nào.Nhưng trong thời gian ở chung, nàng biết tính tình Hoắc Thiên Trạm, cũng biết Hoắc Thiên Trạm đối xử với nàng rất tốt.Thật lòng mà nói, một Hoàng đế có thể làm được như thế, là quá đủ rồi.