Tác giả:

Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…

Chương 131: Tựa như Quý Mạc Trần

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… “Có gì mà không tưởng tượng được!” Vệ Lai cắt đứt lời hắn, “Trừ phi là thờ ơ với tục vật thế gian, tựa như...”Tựa như Quý Mạc Trần.Nàng thầm nghĩ trong lòng.Tựa như đoạn trí nhớ ở tiểu trúc trên núi kia, nhàn nhạt, lại cố tình khắc cốt ghi tâm.Hoắc Thiên Trạm dĩ nhiên không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, chỉ là đã sớm nhận ra cô gái trước mặt luôn đột nhiên thất thần, giống như ở đáy lòng nàng cất giấu rất rất nhiều bí mật.“Ai lại không muốn chiếm được ngôi vị Hoàng đế!” Nàng vẫn không thể tin được đệ đệ kia của thái tử thờ ơ với quyền thế, “Trừ phi là người ngoài thế tục muốn vứt bỏ tục vật thế gian. Nếu đệ đệ đó quả thật không muốn, vậy tại sao không dứt khoát chắp tay nhường binh quyền? Tội gì còn để ca ca hắn phí công đi một vòng, kết quả làm không tốt thì hai bên đều thiệt, với nước với dân cũng chẳng phải là chuyện tốt.”“Không.” Hoắc Thiên Trạm lắc đầu, “Là Hoàng đế Liêu Hán không cho. Thái tử là con cả của Hoàng đế Liêu Hán, lại do Hoàng hậu sinh ra. Khi sinh ra nhận hết tất cả sủng ái, chưa đến ba tháng đã được lập làm thái tử. Nhưng chẳng ai ngờ, một đứa trẻ có điều kiện tốt, sau này lớn lên mọi thứ lại không xuất chúng, còn mắc tật hoang dâm háo sắc. Nghe nói hắn cậy quyền thế của mình đoạt lấy ái nữ của đại thần trong triều, còn lén lút giở trò với một hoàng phi. Nếu không phải đệ đệ kia bài xích gay gắt ngôi vị Hoàng đế, sợ là vị trí thái tử đã sớm thay đổi người ngồi rồi.”“Vậy ngươi tính thế nào?” Cuối cùng hỏi vào vấn đề chính, Vệ Lai có hơi mệt, đôi mắt híp lại, tựa lưng lên tảng đá phiá sau.Hoắc Thiên Trạm nói.“Nước Liêu Hán mạnh, chỉ một nửa binh mã đã bằng được tám phần Thiên Sở. Gần đây biên quan ta báo nguy, người Tuất Nô gây chuyện, Triệu tướng quân chịu mấy lần thua trận quay về báo thua. Sau khi hắn hồi kinh, bên kia mất hai tòa thành. Tuy rằng là thành biên qua, có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng đường đường là Thiên Sở dù thế nào cũng không thể nộp trắng thành trì của mình cho người ta như vậy được! Nếu có thể liên minh cùng Liêu Hán để họ xuất binh giúp đỡ, vậy cũng nên cân nhắc đồng ý với điều kiện của thái tử kia.”

“Có gì mà không tưởng tượng được!” Vệ Lai cắt đứt lời hắn, “Trừ phi là thờ ơ với tục vật thế gian, tựa như...”

Tựa như Quý Mạc Trần.

Nàng thầm nghĩ trong lòng.

Tựa như đoạn trí nhớ ở tiểu trúc trên núi kia, nhàn nhạt, lại cố tình khắc cốt ghi tâm.

Hoắc Thiên Trạm dĩ nhiên không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, chỉ là đã sớm nhận ra cô gái trước mặt luôn đột nhiên thất thần, giống như ở đáy lòng nàng cất giấu rất rất nhiều bí mật.

“Ai lại không muốn chiếm được ngôi vị Hoàng đế!” Nàng vẫn không thể tin được đệ đệ kia của thái tử thờ ơ với quyền thế, “Trừ phi là người ngoài thế tục muốn vứt bỏ tục vật thế gian. Nếu đệ đệ đó quả thật không muốn, vậy tại sao không dứt khoát chắp tay nhường binh quyền? Tội gì còn để ca ca hắn phí công đi một vòng, kết quả làm không tốt thì hai bên đều thiệt, với nước với dân cũng chẳng phải là chuyện tốt.”

“Không.” Hoắc Thiên Trạm lắc đầu, “Là Hoàng đế Liêu Hán không cho. Thái tử là con cả của Hoàng đế Liêu Hán, lại do Hoàng hậu sinh ra. Khi sinh ra nhận hết tất cả sủng ái, chưa đến ba tháng đã được lập làm thái tử. Nhưng chẳng ai ngờ, một đứa trẻ có điều kiện tốt, sau này lớn lên mọi thứ lại không xuất chúng, còn mắc tật hoang dâm háo sắc. Nghe nói hắn cậy quyền thế của mình đoạt lấy ái nữ của đại thần trong triều, còn lén lút giở trò với một hoàng phi. Nếu không phải đệ đệ kia bài xích gay gắt ngôi vị Hoàng đế, sợ là vị trí thái tử đã sớm thay đổi người ngồi rồi.”

“Vậy ngươi tính thế nào?” Cuối cùng hỏi vào vấn đề chính, Vệ Lai có hơi mệt, đôi mắt híp lại, tựa lưng lên tảng đá phiá sau.

Hoắc Thiên Trạm nói.

“Nước Liêu Hán mạnh, chỉ một nửa binh mã đã bằng được tám phần Thiên Sở. Gần đây biên quan ta báo nguy, người Tuất Nô gây chuyện, Triệu tướng quân chịu mấy lần thua trận quay về báo thua. Sau khi hắn hồi kinh, bên kia mất hai tòa thành. Tuy rằng là thành biên qua, có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng đường đường là Thiên Sở dù thế nào cũng không thể nộp trắng thành trì của mình cho người ta như vậy được! Nếu có thể liên minh cùng Liêu Hán để họ xuất binh giúp đỡ, vậy cũng nên cân nhắc đồng ý với điều kiện của thái tử kia.”

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… “Có gì mà không tưởng tượng được!” Vệ Lai cắt đứt lời hắn, “Trừ phi là thờ ơ với tục vật thế gian, tựa như...”Tựa như Quý Mạc Trần.Nàng thầm nghĩ trong lòng.Tựa như đoạn trí nhớ ở tiểu trúc trên núi kia, nhàn nhạt, lại cố tình khắc cốt ghi tâm.Hoắc Thiên Trạm dĩ nhiên không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, chỉ là đã sớm nhận ra cô gái trước mặt luôn đột nhiên thất thần, giống như ở đáy lòng nàng cất giấu rất rất nhiều bí mật.“Ai lại không muốn chiếm được ngôi vị Hoàng đế!” Nàng vẫn không thể tin được đệ đệ kia của thái tử thờ ơ với quyền thế, “Trừ phi là người ngoài thế tục muốn vứt bỏ tục vật thế gian. Nếu đệ đệ đó quả thật không muốn, vậy tại sao không dứt khoát chắp tay nhường binh quyền? Tội gì còn để ca ca hắn phí công đi một vòng, kết quả làm không tốt thì hai bên đều thiệt, với nước với dân cũng chẳng phải là chuyện tốt.”“Không.” Hoắc Thiên Trạm lắc đầu, “Là Hoàng đế Liêu Hán không cho. Thái tử là con cả của Hoàng đế Liêu Hán, lại do Hoàng hậu sinh ra. Khi sinh ra nhận hết tất cả sủng ái, chưa đến ba tháng đã được lập làm thái tử. Nhưng chẳng ai ngờ, một đứa trẻ có điều kiện tốt, sau này lớn lên mọi thứ lại không xuất chúng, còn mắc tật hoang dâm háo sắc. Nghe nói hắn cậy quyền thế của mình đoạt lấy ái nữ của đại thần trong triều, còn lén lút giở trò với một hoàng phi. Nếu không phải đệ đệ kia bài xích gay gắt ngôi vị Hoàng đế, sợ là vị trí thái tử đã sớm thay đổi người ngồi rồi.”“Vậy ngươi tính thế nào?” Cuối cùng hỏi vào vấn đề chính, Vệ Lai có hơi mệt, đôi mắt híp lại, tựa lưng lên tảng đá phiá sau.Hoắc Thiên Trạm nói.“Nước Liêu Hán mạnh, chỉ một nửa binh mã đã bằng được tám phần Thiên Sở. Gần đây biên quan ta báo nguy, người Tuất Nô gây chuyện, Triệu tướng quân chịu mấy lần thua trận quay về báo thua. Sau khi hắn hồi kinh, bên kia mất hai tòa thành. Tuy rằng là thành biên qua, có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng đường đường là Thiên Sở dù thế nào cũng không thể nộp trắng thành trì của mình cho người ta như vậy được! Nếu có thể liên minh cùng Liêu Hán để họ xuất binh giúp đỡ, vậy cũng nên cân nhắc đồng ý với điều kiện của thái tử kia.”

Chương 131: Tựa như Quý Mạc Trần