Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…
Chương 137: Hoàng hậu đến thăm
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Vệ Lai bước nhanh đến trước cửa, vừa mở cửa, đang chuẩn bị kêu Tần đại ca đi vào hỏi thăm, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu, đúng lúc thấy Thuần Vu Yến được rất nhiều hạ nhân vây quanh đang vào viện.Hoàng hậu đến, cung nữ thái giám trong sân lập tức quỳ xuống đất đồng thời hô Thiên tuế.Vệ Lai đứng ở cửa phòng chỉ ngây ngốc nhìn, không nói gì, cũng không hành lễ.Dĩ nhiên, Thuần Vu Yến sẽ không so đo những thứ này với nàng. Nhiều ngày như vậy nàng đã sớm biết tính khí Vệ Lai, để nàng chịu những ràng buộc lễ giáo này, thật sự là quá khó khăn.“Các ngươi chờ bên ngoài, không có sự cho phép của ta, không ai được phép đi vào!” Nàng trầm giọng phân phó một tiếng, bọn hạ nhân lập tức lùi về phía sau ba bước, cùng hô. “Vâng.”!Vệ Lai nhún nhún vai, biết Thuần Vu Yến tuyệt đối không chỉ đơn giản là đến thăm mình.Nàng chỉ hơi đau đầu với nữ nhân khổ tình này, nhìn bộ dáng nàng buồn rầu thê lương, thật sự là có tán gẫu cũng sẽ sa sút theo tâm trạng.Được rồi! Hiện giờ nàng vốn đã hơi sa sút...A, không đúng, là mất mát. Mất mát vì vốn tưởng rằng tình thân là ấm áp nhưng không ngờ lại xen lẫn chút gì đó khác.Nếu để nàng mang theo tâm tình như vậy nghe Thuần Vu Yến nói những câu chẳng vui vẻ gì mấy, Vệ Lai rất khó bảo đảm sau khi nghe phải câu nào không thuận tai mình sẽ đá nàng ra ngoài mất.Thấy nàng có chút không ổn, Thuần Vu Yến đi nhanh hai bước, sau đó kéo Vệ Lai.“Sao vậy?” Vừa nói vừa đi vào trong, Xuân Hỉ lập tức ở ngoài kéo cửa phòng, “Có phải không ngủ được không? Nhìn sắc mặt ngươi trắng bệch như vậy, nhất định là không quen với lãnh cung này.”Vệ Lai mắt trợn trắng, người này cái gì cũng nói được. Cái gì gọi là không quen? Có ai sẽ quen ở chỗ này?“Ánh Nhi!” Thuần Vu Yến chủ động kéo nàng ngồi xuống: “Ta biết nơi này kém xa Cung Ánh Tuyền. Chưa nói đến ôn tuyền kia, điều kiện phòng sân vốn cũng không bằng lúc trước. Ánh Nhi...” Nàng có chút khó xử: “Ta không biết ngươi có hận ta không, dù sao chủ ý này là ta đưa ra, là ta đưa ngươi từ một tòa cung tốt như vậy đến nơi này. Chỉ là Ánh Nhi, ngươi ngàn vạn lần không được hiểu lầm, ta tuyệt đối không phải là cố ý gây chuyện với ngươi, mà thật sự là tình huống lúc đó quá bất tiện, nếu như mà ta không nói như vậy, sợ là không giải quyết được.”
Vệ Lai bước nhanh đến trước cửa, vừa mở cửa, đang chuẩn bị kêu Tần đại ca đi vào hỏi thăm, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu, đúng lúc thấy Thuần Vu Yến được rất nhiều hạ nhân vây quanh đang vào viện.
Hoàng hậu đến, cung nữ thái giám trong sân lập tức quỳ xuống đất đồng thời hô Thiên tuế.
Vệ Lai đứng ở cửa phòng chỉ ngây ngốc nhìn, không nói gì, cũng không hành lễ.
Dĩ nhiên, Thuần Vu Yến sẽ không so đo những thứ này với nàng. Nhiều ngày như vậy nàng đã sớm biết tính khí Vệ Lai, để nàng chịu những ràng buộc lễ giáo này, thật sự là quá khó khăn.
“Các ngươi chờ bên ngoài, không có sự cho phép của ta, không ai được phép đi vào!” Nàng trầm giọng phân phó một tiếng, bọn hạ nhân lập tức lùi về phía sau ba bước, cùng hô. “Vâng.”!
Vệ Lai nhún nhún vai, biết Thuần Vu Yến tuyệt đối không chỉ đơn giản là đến thăm mình.
Nàng chỉ hơi đau đầu với nữ nhân khổ tình này, nhìn bộ dáng nàng buồn rầu thê lương, thật sự là có tán gẫu cũng sẽ sa sút theo tâm trạng.
Được rồi! Hiện giờ nàng vốn đã hơi sa sút...A, không đúng, là mất mát. Mất mát vì vốn tưởng rằng tình thân là ấm áp nhưng không ngờ lại xen lẫn chút gì đó khác.
Nếu để nàng mang theo tâm tình như vậy nghe Thuần Vu Yến nói những câu chẳng vui vẻ gì mấy, Vệ Lai rất khó bảo đảm sau khi nghe phải câu nào không thuận tai mình sẽ đá nàng ra ngoài mất.
Thấy nàng có chút không ổn, Thuần Vu Yến đi nhanh hai bước, sau đó kéo Vệ Lai.
“Sao vậy?” Vừa nói vừa đi vào trong, Xuân Hỉ lập tức ở ngoài kéo cửa phòng, “Có phải không ngủ được không? Nhìn sắc mặt ngươi trắng bệch như vậy, nhất định là không quen với lãnh cung này.”
Vệ Lai mắt trợn trắng, người này cái gì cũng nói được. Cái gì gọi là không quen? Có ai sẽ quen ở chỗ này?
“Ánh Nhi!” Thuần Vu Yến chủ động kéo nàng ngồi xuống: “Ta biết nơi này kém xa Cung Ánh Tuyền. Chưa nói đến ôn tuyền kia, điều kiện phòng sân vốn cũng không bằng lúc trước. Ánh Nhi...” Nàng có chút khó xử: “Ta không biết ngươi có hận ta không, dù sao chủ ý này là ta đưa ra, là ta đưa ngươi từ một tòa cung tốt như vậy đến nơi này. Chỉ là Ánh Nhi, ngươi ngàn vạn lần không được hiểu lầm, ta tuyệt đối không phải là cố ý gây chuyện với ngươi, mà thật sự là tình huống lúc đó quá bất tiện, nếu như mà ta không nói như vậy, sợ là không giải quyết được.”
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Vệ Lai bước nhanh đến trước cửa, vừa mở cửa, đang chuẩn bị kêu Tần đại ca đi vào hỏi thăm, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu, đúng lúc thấy Thuần Vu Yến được rất nhiều hạ nhân vây quanh đang vào viện.Hoàng hậu đến, cung nữ thái giám trong sân lập tức quỳ xuống đất đồng thời hô Thiên tuế.Vệ Lai đứng ở cửa phòng chỉ ngây ngốc nhìn, không nói gì, cũng không hành lễ.Dĩ nhiên, Thuần Vu Yến sẽ không so đo những thứ này với nàng. Nhiều ngày như vậy nàng đã sớm biết tính khí Vệ Lai, để nàng chịu những ràng buộc lễ giáo này, thật sự là quá khó khăn.“Các ngươi chờ bên ngoài, không có sự cho phép của ta, không ai được phép đi vào!” Nàng trầm giọng phân phó một tiếng, bọn hạ nhân lập tức lùi về phía sau ba bước, cùng hô. “Vâng.”!Vệ Lai nhún nhún vai, biết Thuần Vu Yến tuyệt đối không chỉ đơn giản là đến thăm mình.Nàng chỉ hơi đau đầu với nữ nhân khổ tình này, nhìn bộ dáng nàng buồn rầu thê lương, thật sự là có tán gẫu cũng sẽ sa sút theo tâm trạng.Được rồi! Hiện giờ nàng vốn đã hơi sa sút...A, không đúng, là mất mát. Mất mát vì vốn tưởng rằng tình thân là ấm áp nhưng không ngờ lại xen lẫn chút gì đó khác.Nếu để nàng mang theo tâm tình như vậy nghe Thuần Vu Yến nói những câu chẳng vui vẻ gì mấy, Vệ Lai rất khó bảo đảm sau khi nghe phải câu nào không thuận tai mình sẽ đá nàng ra ngoài mất.Thấy nàng có chút không ổn, Thuần Vu Yến đi nhanh hai bước, sau đó kéo Vệ Lai.“Sao vậy?” Vừa nói vừa đi vào trong, Xuân Hỉ lập tức ở ngoài kéo cửa phòng, “Có phải không ngủ được không? Nhìn sắc mặt ngươi trắng bệch như vậy, nhất định là không quen với lãnh cung này.”Vệ Lai mắt trợn trắng, người này cái gì cũng nói được. Cái gì gọi là không quen? Có ai sẽ quen ở chỗ này?“Ánh Nhi!” Thuần Vu Yến chủ động kéo nàng ngồi xuống: “Ta biết nơi này kém xa Cung Ánh Tuyền. Chưa nói đến ôn tuyền kia, điều kiện phòng sân vốn cũng không bằng lúc trước. Ánh Nhi...” Nàng có chút khó xử: “Ta không biết ngươi có hận ta không, dù sao chủ ý này là ta đưa ra, là ta đưa ngươi từ một tòa cung tốt như vậy đến nơi này. Chỉ là Ánh Nhi, ngươi ngàn vạn lần không được hiểu lầm, ta tuyệt đối không phải là cố ý gây chuyện với ngươi, mà thật sự là tình huống lúc đó quá bất tiện, nếu như mà ta không nói như vậy, sợ là không giải quyết được.”