Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…
Chương 146: Âm mưu
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Mặc dù không thấy người, nhưng Vệ Lai biết, người có thể nói thế với Hoắc Thiên Trạm, không phải thái tử Liêu Hán thì có thể là ai?Nàng cố gắng tìm ra điểm giống với Quý Mặc Trần từ giọng nói này, chỉ tiếc, ngoài thất vọng ra thì không còn gì khác.“Sao ngươi biết Hán hoàng sẽ cho Mạc Trần vương quản Hồ phù và một nửa binh mã?” Hoắc Thiên Trạm đứng ở bên cửa sổ, giọng không nhỏ, vào đề chính.Vệ Lai nghe vào tai rõ rành rành những lời hắn nói, đột nhiên cảm thấy hình như Hoắc Thiên Trạm cố ý đẩy cửa sổ, cũng cố ý đứng ở chỗ này nói chuyện.Chẳng lẽ là cho nàng nghe?Nàng như đồ ngốc nhìn trời: “Ông trời ơi, cổ nhân này thật sự có võ công giống như trong truyền thuyết, hay là trình độ của đặc công như mình đã giảm đến mức này rồi?”Không để nàng nghĩ nhiều, bên trong lại có âm thanh truyền đến, là của Quý Mạc Phù.“Ngươi yên tâm!” Giọng nói vẫn lười nhác, “Một nửa binh mã trong tay phụ hoàng dù gì cũng không thể dùng đến, đó là thân binh dưới quyền Long Phù do Hoàng Thượng giữ, sao có thể trèo non lội suối giúp nước láng giềng đánh giặc. Cho nên chuyện này một khi phụ hoàng đã gật đầu đồng ý, binh mã được phái đi đường nhiên sẽ là một nửa của nhị đệ ta, đến lúc đó ta có cách để hắn tự mình mang binh. Ngươi biết, mang binh đánh giặc, chuyện gì cũng có thể xảy ra, thí dụ như chết trận sa trường...”“Được!” Hoắc Thiên Trạm cất giọng, không để hắn nói thêm gì nữa. Chuyện này, hắn tuyệt đối không đồng ý. Nhưng vì quốc gia đại cục, hắn không có lý do cự tuyệt, “Chỉ cần Liêu Hán có thể giúp Thiên Sở ta đoạt lại hai thành trì bị người Tuất Nô xâm chiếm, trẫm đồng ý cắt một thành trong đó cho Liêu Hán. Dĩ nhiên! Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, đợi đến khi ngươi đăng cơ thành công xong, tòa thành trì kia trả lại nguyên vẹn!”“Sảng khoái!” Quý Mạc Phù vỗ tay một cái, rất cao hứng khi Hoắc Thiên Trạm chấp nhận hết toàn bộ kế hoạch của hắn, “Nếu chuyện này đã định, chúng ta sẽ chia nhau nghĩ hạ mật chỉ, tạm gác lại ngày sau cùng thực hiện! Ha ha! Hoàng Đế Thiên Sở, ngươi là lượm được một món lợi lớn đấy.”_________________
Mặc dù không thấy người, nhưng Vệ Lai biết, người có thể nói thế với Hoắc Thiên Trạm, không phải thái tử Liêu Hán thì có thể là ai?
Nàng cố gắng tìm ra điểm giống với Quý Mặc Trần từ giọng nói này, chỉ tiếc, ngoài thất vọng ra thì không còn gì khác.
“Sao ngươi biết Hán hoàng sẽ cho Mạc Trần vương quản Hồ phù và một nửa binh mã?” Hoắc Thiên Trạm đứng ở bên cửa sổ, giọng không nhỏ, vào đề chính.
Vệ Lai nghe vào tai rõ rành rành những lời hắn nói, đột nhiên cảm thấy hình như Hoắc Thiên Trạm cố ý đẩy cửa sổ, cũng cố ý đứng ở chỗ này nói chuyện.
Chẳng lẽ là cho nàng nghe?
Nàng như đồ ngốc nhìn trời: “Ông trời ơi, cổ nhân này thật sự có võ công giống như trong truyền thuyết, hay là trình độ của đặc công như mình đã giảm đến mức này rồi?”
Không để nàng nghĩ nhiều, bên trong lại có âm thanh truyền đến, là của Quý Mạc Phù.
“Ngươi yên tâm!” Giọng nói vẫn lười nhác, “Một nửa binh mã trong tay phụ hoàng dù gì cũng không thể dùng đến, đó là thân binh dưới quyền Long Phù do Hoàng Thượng giữ, sao có thể trèo non lội suối giúp nước láng giềng đánh giặc. Cho nên chuyện này một khi phụ hoàng đã gật đầu đồng ý, binh mã được phái đi đường nhiên sẽ là một nửa của nhị đệ ta, đến lúc đó ta có cách để hắn tự mình mang binh. Ngươi biết, mang binh đánh giặc, chuyện gì cũng có thể xảy ra, thí dụ như chết trận sa trường...”
“Được!” Hoắc Thiên Trạm cất giọng, không để hắn nói thêm gì nữa. Chuyện này, hắn tuyệt đối không đồng ý. Nhưng vì quốc gia đại cục, hắn không có lý do cự tuyệt, “Chỉ cần Liêu Hán có thể giúp Thiên Sở ta đoạt lại hai thành trì bị người Tuất Nô xâm chiếm, trẫm đồng ý cắt một thành trong đó cho Liêu Hán. Dĩ nhiên! Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, đợi đến khi ngươi đăng cơ thành công xong, tòa thành trì kia trả lại nguyên vẹn!”
“Sảng khoái!” Quý Mạc Phù vỗ tay một cái, rất cao hứng khi Hoắc Thiên Trạm chấp nhận hết toàn bộ kế hoạch của hắn, “Nếu chuyện này đã định, chúng ta sẽ chia nhau nghĩ hạ mật chỉ, tạm gác lại ngày sau cùng thực hiện! Ha ha! Hoàng Đế Thiên Sở, ngươi là lượm được một món lợi lớn đấy.”
_________________
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Mặc dù không thấy người, nhưng Vệ Lai biết, người có thể nói thế với Hoắc Thiên Trạm, không phải thái tử Liêu Hán thì có thể là ai?Nàng cố gắng tìm ra điểm giống với Quý Mặc Trần từ giọng nói này, chỉ tiếc, ngoài thất vọng ra thì không còn gì khác.“Sao ngươi biết Hán hoàng sẽ cho Mạc Trần vương quản Hồ phù và một nửa binh mã?” Hoắc Thiên Trạm đứng ở bên cửa sổ, giọng không nhỏ, vào đề chính.Vệ Lai nghe vào tai rõ rành rành những lời hắn nói, đột nhiên cảm thấy hình như Hoắc Thiên Trạm cố ý đẩy cửa sổ, cũng cố ý đứng ở chỗ này nói chuyện.Chẳng lẽ là cho nàng nghe?Nàng như đồ ngốc nhìn trời: “Ông trời ơi, cổ nhân này thật sự có võ công giống như trong truyền thuyết, hay là trình độ của đặc công như mình đã giảm đến mức này rồi?”Không để nàng nghĩ nhiều, bên trong lại có âm thanh truyền đến, là của Quý Mạc Phù.“Ngươi yên tâm!” Giọng nói vẫn lười nhác, “Một nửa binh mã trong tay phụ hoàng dù gì cũng không thể dùng đến, đó là thân binh dưới quyền Long Phù do Hoàng Thượng giữ, sao có thể trèo non lội suối giúp nước láng giềng đánh giặc. Cho nên chuyện này một khi phụ hoàng đã gật đầu đồng ý, binh mã được phái đi đường nhiên sẽ là một nửa của nhị đệ ta, đến lúc đó ta có cách để hắn tự mình mang binh. Ngươi biết, mang binh đánh giặc, chuyện gì cũng có thể xảy ra, thí dụ như chết trận sa trường...”“Được!” Hoắc Thiên Trạm cất giọng, không để hắn nói thêm gì nữa. Chuyện này, hắn tuyệt đối không đồng ý. Nhưng vì quốc gia đại cục, hắn không có lý do cự tuyệt, “Chỉ cần Liêu Hán có thể giúp Thiên Sở ta đoạt lại hai thành trì bị người Tuất Nô xâm chiếm, trẫm đồng ý cắt một thành trong đó cho Liêu Hán. Dĩ nhiên! Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, đợi đến khi ngươi đăng cơ thành công xong, tòa thành trì kia trả lại nguyên vẹn!”“Sảng khoái!” Quý Mạc Phù vỗ tay một cái, rất cao hứng khi Hoắc Thiên Trạm chấp nhận hết toàn bộ kế hoạch của hắn, “Nếu chuyện này đã định, chúng ta sẽ chia nhau nghĩ hạ mật chỉ, tạm gác lại ngày sau cùng thực hiện! Ha ha! Hoàng Đế Thiên Sở, ngươi là lượm được một món lợi lớn đấy.”_________________