Tác giả:

Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…

Chương 156: Trưởng thành (1)

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Vệ Lai nhìn hắn, sự lo lắng hoàn toàn thật tâm thể hiện trên gương mặt người thanh niên này, nhưng giọng nói đã biến dị lúc nói chuyện lại khiến lòng Vệ Lai chua xót từng cơn.Không trả lời câu hỏi của hắn, Vệ Lai đột nhiên mở miệng hỏi ngược lại.“Tần đại ca, chúng ta ngày trước... Ừ, ý ta nói là khi còn bé có phải chúng ta rất thân không?”Nàng vừa thốt ra câu đấy, nam nhân vốn đứng trước mặt chất vấn nàng trong nháy mắt sửng sốt, giống như hóa đá. Cửa ký ức lập tức mở ra, ký ức đã chôn sâu từ ngày tịnh thân lập tức lại dâng lên.Năm ấy, Lam Ánh Nhi ra đời, hắn năm tuổi.Mẫu thân của hắn đi theo một bà mụ tốt nhất trong tộc học nghề, đêm kia đúng lúc bà mụ bệnh nặng, chuyện đỡ đẻ Ánh Nhi liền do mẫu thân hắn làm thay.Tần đại ca lúc ấy đi theo, đang ở phòng ngoài trông chừng cùng Lão Tộc Trưởng.Trong nháy mắt tiếng khóc trong phòng vang lên thì hắn đã cảm thấy đó là âm thanh cảm động nhất trên thế giới.Năm ấy, Ánh Nhi năm tuổi, hắn mười tuổi.Ánh Nhi không biết bơi lại nhao nhao đòi muốn chơi trong hồ sen chìm vào trong nước, hắn liều mạng mạng nhỏ đi cứu, cuối cùng cứu được nàng lên, mình thì bị bệnh sáu ngày.Năm ấy Ánh Nhi mười tuổi, hắn mười lăm tuổi.Phu nhân Tộc Trưởng qua đời khiến Ánh Nhi bị đả kích thật lớn, liên tục ba ngày nàng không ăn không uống cũng không nói chuyện, tất cả mọi người không có cách nào bắt ép nàng được. Mắt thấy một sinh mệnh nhỏ sẽ dần dần khô héo, là hắn kiên trì ngồi trước mặt nàng, không ngừng gọi Ánh Nhi, Ánh Nhi, không ngừng nói với nàng người bệnh nặng qua đời sẽ đi hưởng phúc, từ nay về sau không còn đau khổ nữa.Năm ấy, Ánh Nhi mười ba tuổi, hắn mười tám tuổi.Trẻ con trong tộc đính hôn sớm, thậm chí có bé gái mới tám tuổi cũng đã được cha mẹ làm chủ, định nhà chồng xong xuôi.Hắn để mẫu thân chuẩn bị lễ hỏi phong phú, lấy dũng khí hai tháng cuối cùng quyết định chọn ngày tốt đến nhà Tộc Trưởng cầu hôn.Nhưng ngày đó, người trong hoàng cung đến.Bởi vì người tới có thân phận cực kỳ tôn quý, những người không có nhiệm vụ trong thôn tất cả đều phải tránh đi.Hắn tránh trong nhà mấy ngày, cuối cùng nghi thức tế thần kết thúc, lại phát hiện bên cạnh Ánh Nhi đã có hai thanh niên ưu tú tột đỉnh.Bọn họ nói, trong đó một người là Hoàng Đế.

Vệ Lai nhìn hắn, sự lo lắng hoàn toàn thật tâm thể hiện trên gương mặt người thanh niên này, nhưng giọng nói đã biến dị lúc nói chuyện lại khiến lòng Vệ Lai chua xót từng cơn.

Không trả lời câu hỏi của hắn, Vệ Lai đột nhiên mở miệng hỏi ngược lại.

“Tần đại ca, chúng ta ngày trước... Ừ, ý ta nói là khi còn bé có phải chúng ta rất thân không?”

Nàng vừa thốt ra câu đấy, nam nhân vốn đứng trước mặt chất vấn nàng trong nháy mắt sửng sốt, giống như hóa đá. Cửa ký ức lập tức mở ra, ký ức đã chôn sâu từ ngày tịnh thân lập tức lại dâng lên.

Năm ấy, Lam Ánh Nhi ra đời, hắn năm tuổi.

Mẫu thân của hắn đi theo một bà mụ tốt nhất trong tộc học nghề, đêm kia đúng lúc bà mụ bệnh nặng, chuyện đỡ đẻ Ánh Nhi liền do mẫu thân hắn làm thay.

Tần đại ca lúc ấy đi theo, đang ở phòng ngoài trông chừng cùng Lão Tộc Trưởng.

Trong nháy mắt tiếng khóc trong phòng vang lên thì hắn đã cảm thấy đó là âm thanh cảm động nhất trên thế giới.

Năm ấy, Ánh Nhi năm tuổi, hắn mười tuổi.

Ánh Nhi không biết bơi lại nhao nhao đòi muốn chơi trong hồ sen chìm vào trong nước, hắn liều mạng mạng nhỏ đi cứu, cuối cùng cứu được nàng lên, mình thì bị bệnh sáu ngày.

Năm ấy Ánh Nhi mười tuổi, hắn mười lăm tuổi.

Phu nhân Tộc Trưởng qua đời khiến Ánh Nhi bị đả kích thật lớn, liên tục ba ngày nàng không ăn không uống cũng không nói chuyện, tất cả mọi người không có cách nào bắt ép nàng được. Mắt thấy một sinh mệnh nhỏ sẽ dần dần khô héo, là hắn kiên trì ngồi trước mặt nàng, không ngừng gọi Ánh Nhi, Ánh Nhi, không ngừng nói với nàng người bệnh nặng qua đời sẽ đi hưởng phúc, từ nay về sau không còn đau khổ nữa.

Năm ấy, Ánh Nhi mười ba tuổi, hắn mười tám tuổi.

Trẻ con trong tộc đính hôn sớm, thậm chí có bé gái mới tám tuổi cũng đã được cha mẹ làm chủ, định nhà chồng xong xuôi.

Hắn để mẫu thân chuẩn bị lễ hỏi phong phú, lấy dũng khí hai tháng cuối cùng quyết định chọn ngày tốt đến nhà Tộc Trưởng cầu hôn.

Nhưng ngày đó, người trong hoàng cung đến.

Bởi vì người tới có thân phận cực kỳ tôn quý, những người không có nhiệm vụ trong thôn tất cả đều phải tránh đi.

Hắn tránh trong nhà mấy ngày, cuối cùng nghi thức tế thần kết thúc, lại phát hiện bên cạnh Ánh Nhi đã có hai thanh niên ưu tú tột đỉnh.

Bọn họ nói, trong đó một người là Hoàng Đế.

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Vệ Lai nhìn hắn, sự lo lắng hoàn toàn thật tâm thể hiện trên gương mặt người thanh niên này, nhưng giọng nói đã biến dị lúc nói chuyện lại khiến lòng Vệ Lai chua xót từng cơn.Không trả lời câu hỏi của hắn, Vệ Lai đột nhiên mở miệng hỏi ngược lại.“Tần đại ca, chúng ta ngày trước... Ừ, ý ta nói là khi còn bé có phải chúng ta rất thân không?”Nàng vừa thốt ra câu đấy, nam nhân vốn đứng trước mặt chất vấn nàng trong nháy mắt sửng sốt, giống như hóa đá. Cửa ký ức lập tức mở ra, ký ức đã chôn sâu từ ngày tịnh thân lập tức lại dâng lên.Năm ấy, Lam Ánh Nhi ra đời, hắn năm tuổi.Mẫu thân của hắn đi theo một bà mụ tốt nhất trong tộc học nghề, đêm kia đúng lúc bà mụ bệnh nặng, chuyện đỡ đẻ Ánh Nhi liền do mẫu thân hắn làm thay.Tần đại ca lúc ấy đi theo, đang ở phòng ngoài trông chừng cùng Lão Tộc Trưởng.Trong nháy mắt tiếng khóc trong phòng vang lên thì hắn đã cảm thấy đó là âm thanh cảm động nhất trên thế giới.Năm ấy, Ánh Nhi năm tuổi, hắn mười tuổi.Ánh Nhi không biết bơi lại nhao nhao đòi muốn chơi trong hồ sen chìm vào trong nước, hắn liều mạng mạng nhỏ đi cứu, cuối cùng cứu được nàng lên, mình thì bị bệnh sáu ngày.Năm ấy Ánh Nhi mười tuổi, hắn mười lăm tuổi.Phu nhân Tộc Trưởng qua đời khiến Ánh Nhi bị đả kích thật lớn, liên tục ba ngày nàng không ăn không uống cũng không nói chuyện, tất cả mọi người không có cách nào bắt ép nàng được. Mắt thấy một sinh mệnh nhỏ sẽ dần dần khô héo, là hắn kiên trì ngồi trước mặt nàng, không ngừng gọi Ánh Nhi, Ánh Nhi, không ngừng nói với nàng người bệnh nặng qua đời sẽ đi hưởng phúc, từ nay về sau không còn đau khổ nữa.Năm ấy, Ánh Nhi mười ba tuổi, hắn mười tám tuổi.Trẻ con trong tộc đính hôn sớm, thậm chí có bé gái mới tám tuổi cũng đã được cha mẹ làm chủ, định nhà chồng xong xuôi.Hắn để mẫu thân chuẩn bị lễ hỏi phong phú, lấy dũng khí hai tháng cuối cùng quyết định chọn ngày tốt đến nhà Tộc Trưởng cầu hôn.Nhưng ngày đó, người trong hoàng cung đến.Bởi vì người tới có thân phận cực kỳ tôn quý, những người không có nhiệm vụ trong thôn tất cả đều phải tránh đi.Hắn tránh trong nhà mấy ngày, cuối cùng nghi thức tế thần kết thúc, lại phát hiện bên cạnh Ánh Nhi đã có hai thanh niên ưu tú tột đỉnh.Bọn họ nói, trong đó một người là Hoàng Đế.

Chương 156: Trưởng thành (1)