Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…
Chương 160: Quý Mạc Phù rơi lệ
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Đối với chuyện lần đầu tiên nhìn thấy, Vệ Lai vốn đã chuẩn bị tâm lý rất lâu.Thậm chí nàng đã nghĩ tới sẽ thấy một bộ Xuân Cung Đồ hoạt sắc sinh hương.Vậy mà, không ngờ sự thật luôn ngoài dự đoán của mọi người, cho nên sau khi thu người lại một lần nữa, nàng an vị ở nóc nhà sửng sốt thật lâu, sau đó giơ tay lên vỗ trán — Chuyện gì đây?Đúng vậy! Thật là có chuyện gì đây! Nàng lại thấy một nam nhân rơi lệ!Vệ Lai ngửa đầu nhìn trời, vốn tưởng là kịch trinh thám, lại không ngờ giữa đường đổi sang kịch Quỳnh Dao.Thật vất vả mới bình tĩnh cảm xúc được, Vệ Lai lại một lần nữa điều chỉnh tốt cơ thể từ từ lộn xuống.Lần này nàng chuẩn bị tâm lý đầy đủ hơn, không bị trường hợp lạ lùng xấu hổ kia làm luống cuống nữa.Nhưng nàng vẫn không hiểu, nếu đây là tẩm cung của thái tử Liêu Hán, như vậy vào giờ này người có tư cách ngồi yên tĩnh một mình trong phòng đương nhiên chính là chủ nhân. Nhưng hắn khóc gì chứ? Không phải vừa nãy đã có vài cung nữ vào cho hắn hưởng dụng sao? Tại sao không có trong phòng này?Trong đầu Vệ Lai vạch ra rất nhiều dấu chấm hỏi, nàng có thể chắc chắn nam nhân đang tựa vào cánh cửa sổ lẳng lặng rơi lệ là thái tử Liêu Hán Quý Mạc Phù. Mặc dù nàng chưa từng gặp, nhưng một gương mặt có sáu bảy phần giống Quý Mạc Trần, vẫn đủ để chứng minh thân phận của hắn.Nàng vốn muốn đến nhìn xem thái tử Liêu Hán này rốt cuộc là người như thế nào, rốt cuộc hoang dâm vô độ đến mức độ nào.Càng nghĩ rằng sẽ phải ở chỗ này canh cả đêm, xem hắn có bàn bạc gì với hạ nhân của mình về chuyện tiêu diệt Quý Mạc Trần không.Nhưng bây giờ xem ra, dù nàng có treo ngược ở đây cả đêm, sợ là cũng không thăm dò được tin tức gì. Nam tử kia yên lặng như một pho tượng, trừ thỉnh thoảng chớp mắt, đến ngay cả nước mắt cũng không thèm đưa tay lau đi.Trong lòng Vệ Lai tò mò, cũng lẳng lặng treo ngược trên nóc nhà nhìn hắn. Một canh giờ trôi qua, tất cả không thay đổi.Cuối cùng nàng đã tin tưởng người kia và Quý Mạc Trần là anh em ruột, dù thái tử Liêu Hán này ngày thường như thế nào, nhưng ít ra trạng thái hắn đang biểu hiện bây giờ hoàn toàn phù hợp với gien học.
Đối với chuyện lần đầu tiên nhìn thấy, Vệ Lai vốn đã chuẩn bị tâm lý rất lâu.
Thậm chí nàng đã nghĩ tới sẽ thấy một bộ Xuân Cung Đồ hoạt sắc sinh hương.
Vậy mà, không ngờ sự thật luôn ngoài dự đoán của mọi người, cho nên sau khi thu người lại một lần nữa, nàng an vị ở nóc nhà sửng sốt thật lâu, sau đó giơ tay lên vỗ trán — Chuyện gì đây?
Đúng vậy! Thật là có chuyện gì đây! Nàng lại thấy một nam nhân rơi lệ!
Vệ Lai ngửa đầu nhìn trời, vốn tưởng là kịch trinh thám, lại không ngờ giữa đường đổi sang kịch Quỳnh Dao.
Thật vất vả mới bình tĩnh cảm xúc được, Vệ Lai lại một lần nữa điều chỉnh tốt cơ thể từ từ lộn xuống.
Lần này nàng chuẩn bị tâm lý đầy đủ hơn, không bị trường hợp lạ lùng xấu hổ kia làm luống cuống nữa.
Nhưng nàng vẫn không hiểu, nếu đây là tẩm cung của thái tử Liêu Hán, như vậy vào giờ này người có tư cách ngồi yên tĩnh một mình trong phòng đương nhiên chính là chủ nhân. Nhưng hắn khóc gì chứ? Không phải vừa nãy đã có vài cung nữ vào cho hắn hưởng dụng sao? Tại sao không có trong phòng này?
Trong đầu Vệ Lai vạch ra rất nhiều dấu chấm hỏi, nàng có thể chắc chắn nam nhân đang tựa vào cánh cửa sổ lẳng lặng rơi lệ là thái tử Liêu Hán Quý Mạc Phù. Mặc dù nàng chưa từng gặp, nhưng một gương mặt có sáu bảy phần giống Quý Mạc Trần, vẫn đủ để chứng minh thân phận của hắn.
Nàng vốn muốn đến nhìn xem thái tử Liêu Hán này rốt cuộc là người như thế nào, rốt cuộc hoang dâm vô độ đến mức độ nào.
Càng nghĩ rằng sẽ phải ở chỗ này canh cả đêm, xem hắn có bàn bạc gì với hạ nhân của mình về chuyện tiêu diệt Quý Mạc Trần không.
Nhưng bây giờ xem ra, dù nàng có treo ngược ở đây cả đêm, sợ là cũng không thăm dò được tin tức gì. Nam tử kia yên lặng như một pho tượng, trừ thỉnh thoảng chớp mắt, đến ngay cả nước mắt cũng không thèm đưa tay lau đi.
Trong lòng Vệ Lai tò mò, cũng lẳng lặng treo ngược trên nóc nhà nhìn hắn. Một canh giờ trôi qua, tất cả không thay đổi.
Cuối cùng nàng đã tin tưởng người kia và Quý Mạc Trần là anh em ruột, dù thái tử Liêu Hán này ngày thường như thế nào, nhưng ít ra trạng thái hắn đang biểu hiện bây giờ hoàn toàn phù hợp với gien học.
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Đối với chuyện lần đầu tiên nhìn thấy, Vệ Lai vốn đã chuẩn bị tâm lý rất lâu.Thậm chí nàng đã nghĩ tới sẽ thấy một bộ Xuân Cung Đồ hoạt sắc sinh hương.Vậy mà, không ngờ sự thật luôn ngoài dự đoán của mọi người, cho nên sau khi thu người lại một lần nữa, nàng an vị ở nóc nhà sửng sốt thật lâu, sau đó giơ tay lên vỗ trán — Chuyện gì đây?Đúng vậy! Thật là có chuyện gì đây! Nàng lại thấy một nam nhân rơi lệ!Vệ Lai ngửa đầu nhìn trời, vốn tưởng là kịch trinh thám, lại không ngờ giữa đường đổi sang kịch Quỳnh Dao.Thật vất vả mới bình tĩnh cảm xúc được, Vệ Lai lại một lần nữa điều chỉnh tốt cơ thể từ từ lộn xuống.Lần này nàng chuẩn bị tâm lý đầy đủ hơn, không bị trường hợp lạ lùng xấu hổ kia làm luống cuống nữa.Nhưng nàng vẫn không hiểu, nếu đây là tẩm cung của thái tử Liêu Hán, như vậy vào giờ này người có tư cách ngồi yên tĩnh một mình trong phòng đương nhiên chính là chủ nhân. Nhưng hắn khóc gì chứ? Không phải vừa nãy đã có vài cung nữ vào cho hắn hưởng dụng sao? Tại sao không có trong phòng này?Trong đầu Vệ Lai vạch ra rất nhiều dấu chấm hỏi, nàng có thể chắc chắn nam nhân đang tựa vào cánh cửa sổ lẳng lặng rơi lệ là thái tử Liêu Hán Quý Mạc Phù. Mặc dù nàng chưa từng gặp, nhưng một gương mặt có sáu bảy phần giống Quý Mạc Trần, vẫn đủ để chứng minh thân phận của hắn.Nàng vốn muốn đến nhìn xem thái tử Liêu Hán này rốt cuộc là người như thế nào, rốt cuộc hoang dâm vô độ đến mức độ nào.Càng nghĩ rằng sẽ phải ở chỗ này canh cả đêm, xem hắn có bàn bạc gì với hạ nhân của mình về chuyện tiêu diệt Quý Mạc Trần không.Nhưng bây giờ xem ra, dù nàng có treo ngược ở đây cả đêm, sợ là cũng không thăm dò được tin tức gì. Nam tử kia yên lặng như một pho tượng, trừ thỉnh thoảng chớp mắt, đến ngay cả nước mắt cũng không thèm đưa tay lau đi.Trong lòng Vệ Lai tò mò, cũng lẳng lặng treo ngược trên nóc nhà nhìn hắn. Một canh giờ trôi qua, tất cả không thay đổi.Cuối cùng nàng đã tin tưởng người kia và Quý Mạc Trần là anh em ruột, dù thái tử Liêu Hán này ngày thường như thế nào, nhưng ít ra trạng thái hắn đang biểu hiện bây giờ hoàn toàn phù hợp với gien học.