Tác giả:

Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…

Chương 171: Dù có bắt cóc, cũng phải bắt ngươi ra ngoài

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… “Ngươi không phải là quân cờ!” Sơn Linh hơi tức giận, “Đừng có nghĩ chủ nhân ta xấu xa như vậy, người chỉ muốn tự do, cũng muốn ngươi hạnh phúc. Ta đã nói, chủ nhân nói rồi, nếu như ngươi sống tốt, thì ta không được tới tìm ngươi, nếu sống không tốt, thì nhất định phải nghĩ mọi cách để ngươi đi theo ta và thái tử ra khỏi hoàng cung Thiên Sở.”Vệ Lai gật đầu một cái, vội vàng giải thích.“Ta hiểu, ta không trách hắn, chỉ là đột nhiên chưa thể tiếp nhận được những thay đổi này. Ta vẫn cho rằng thái tử là người xấu, mới đi xin Hoắc Thiên Trạm bỏ qua khoản giao dịch này. Giờ đột nhiên ngươi nói với ta những điều này, ta cần phải suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.”Sơn Linh hơi tủi thân, mím môi nhìn Vệ Lai, thật lâu sau mới nói tiếp.“Có phải do ta ăn nói vụng về, nói không được tốt không? Tóm lại, Vệ cô nương, chủ nhân nói ngươi ở chỗ này một ngày hắn sẽ lo một ngày. Lúc đầu là hắn đi trước, nếu như ngươi xảy ra chuyện, hắn sẽ ân hận cả đời. Cho nên lần này ta phải đi theo, ta sẽ bàn bạc cùng thái tử nghĩ ra một cách tốt. Dù là bắt cóc, cũng phải đưa ngươi ra ngoài.”Vệ Lai cười khổ, đưa tay vuốt vuốt tóc Sơn Linh. Lần này tiểu nha đầu không tránh, nhưng vẫn nói.“Vệ cô nương, ngươi phải tin ta! Cũng tin chủ nhân! Người vì chuyện mình đột nhiên rời đi mà khiến ngươi bị bắt, ngày nào cũng tự trách mình, ngươi đừng trách người. Khoản giao dịch này với Thiên Sở, chủ nhân cũng đã nói, nếu như ngươi không muốn thì bỏ đi. Người làm gì cũng vì cả đời, nhưng người nếu như cả đời này không có người để mình nhớ thương. Thì dù chạy thoát, trên đời cũng không còn vui vẻ nữa.”“Đồ ngốc!” Vệ Lai gõ vào mũi của nàng, “Ta trách hắn làm gì! Hắn suy nghĩ cho ta mọi chỗ, lại đang cố gắng thực hiện cách sống mà ta chờ mong nhất. Ta cảm kích còn không kịp, nói gì đến trách cứ. Nhưng Hoàng Đế Thiên Sở cũng không phải là người xấu, tuy nói khoản giao dịch này đối với hắn không có tổn thất gì, nhưng ta không biết thì thôi, hôm nay biết rồi, trong lòng luôn có chút không thoải mái.”“Hắn đối xử rất tốt với ngươi sao?” Tiểu Sơn Linh nghiêng đầu, “Sẽ không phải là tình huống xấu nhất mà chủ nhân nghĩ đến chứ? Có phải các người trước kia đã... Từng rất tốt? Bây giờ ngươi lại yêu hắn, chuẩn bị ở lại hậu cung của hắn?”

“Ngươi không phải là quân cờ!” Sơn Linh hơi tức giận, “Đừng có nghĩ chủ nhân ta xấu xa như vậy, người chỉ muốn tự do, cũng muốn ngươi hạnh phúc. Ta đã nói, chủ nhân nói rồi, nếu như ngươi sống tốt, thì ta không được tới tìm ngươi, nếu sống không tốt, thì nhất định phải nghĩ mọi cách để ngươi đi theo ta và thái tử ra khỏi hoàng cung Thiên Sở.”

Vệ Lai gật đầu một cái, vội vàng giải thích.

“Ta hiểu, ta không trách hắn, chỉ là đột nhiên chưa thể tiếp nhận được những thay đổi này. Ta vẫn cho rằng thái tử là người xấu, mới đi xin Hoắc Thiên Trạm bỏ qua khoản giao dịch này. Giờ đột nhiên ngươi nói với ta những điều này, ta cần phải suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.”

Sơn Linh hơi tủi thân, mím môi nhìn Vệ Lai, thật lâu sau mới nói tiếp.

“Có phải do ta ăn nói vụng về, nói không được tốt không? Tóm lại, Vệ cô nương, chủ nhân nói ngươi ở chỗ này một ngày hắn sẽ lo một ngày. Lúc đầu là hắn đi trước, nếu như ngươi xảy ra chuyện, hắn sẽ ân hận cả đời. Cho nên lần này ta phải đi theo, ta sẽ bàn bạc cùng thái tử nghĩ ra một cách tốt. Dù là bắt cóc, cũng phải đưa ngươi ra ngoài.”

Vệ Lai cười khổ, đưa tay vuốt vuốt tóc Sơn Linh. Lần này tiểu nha đầu không tránh, nhưng vẫn nói.

“Vệ cô nương, ngươi phải tin ta! Cũng tin chủ nhân! Người vì chuyện mình đột nhiên rời đi mà khiến ngươi bị bắt, ngày nào cũng tự trách mình, ngươi đừng trách người. Khoản giao dịch này với Thiên Sở, chủ nhân cũng đã nói, nếu như ngươi không muốn thì bỏ đi. Người làm gì cũng vì cả đời, nhưng người nếu như cả đời này không có người để mình nhớ thương. Thì dù chạy thoát, trên đời cũng không còn vui vẻ nữa.”

“Đồ ngốc!” Vệ Lai gõ vào mũi của nàng, “Ta trách hắn làm gì! Hắn suy nghĩ cho ta mọi chỗ, lại đang cố gắng thực hiện cách sống mà ta chờ mong nhất. Ta cảm kích còn không kịp, nói gì đến trách cứ. Nhưng Hoàng Đế Thiên Sở cũng không phải là người xấu, tuy nói khoản giao dịch này đối với hắn không có tổn thất gì, nhưng ta không biết thì thôi, hôm nay biết rồi, trong lòng luôn có chút không thoải mái.”

“Hắn đối xử rất tốt với ngươi sao?” Tiểu Sơn Linh nghiêng đầu, “Sẽ không phải là tình huống xấu nhất mà chủ nhân nghĩ đến chứ? Có phải các người trước kia đã... Từng rất tốt? Bây giờ ngươi lại yêu hắn, chuẩn bị ở lại hậu cung của hắn?”

Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… “Ngươi không phải là quân cờ!” Sơn Linh hơi tức giận, “Đừng có nghĩ chủ nhân ta xấu xa như vậy, người chỉ muốn tự do, cũng muốn ngươi hạnh phúc. Ta đã nói, chủ nhân nói rồi, nếu như ngươi sống tốt, thì ta không được tới tìm ngươi, nếu sống không tốt, thì nhất định phải nghĩ mọi cách để ngươi đi theo ta và thái tử ra khỏi hoàng cung Thiên Sở.”Vệ Lai gật đầu một cái, vội vàng giải thích.“Ta hiểu, ta không trách hắn, chỉ là đột nhiên chưa thể tiếp nhận được những thay đổi này. Ta vẫn cho rằng thái tử là người xấu, mới đi xin Hoắc Thiên Trạm bỏ qua khoản giao dịch này. Giờ đột nhiên ngươi nói với ta những điều này, ta cần phải suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.”Sơn Linh hơi tủi thân, mím môi nhìn Vệ Lai, thật lâu sau mới nói tiếp.“Có phải do ta ăn nói vụng về, nói không được tốt không? Tóm lại, Vệ cô nương, chủ nhân nói ngươi ở chỗ này một ngày hắn sẽ lo một ngày. Lúc đầu là hắn đi trước, nếu như ngươi xảy ra chuyện, hắn sẽ ân hận cả đời. Cho nên lần này ta phải đi theo, ta sẽ bàn bạc cùng thái tử nghĩ ra một cách tốt. Dù là bắt cóc, cũng phải đưa ngươi ra ngoài.”Vệ Lai cười khổ, đưa tay vuốt vuốt tóc Sơn Linh. Lần này tiểu nha đầu không tránh, nhưng vẫn nói.“Vệ cô nương, ngươi phải tin ta! Cũng tin chủ nhân! Người vì chuyện mình đột nhiên rời đi mà khiến ngươi bị bắt, ngày nào cũng tự trách mình, ngươi đừng trách người. Khoản giao dịch này với Thiên Sở, chủ nhân cũng đã nói, nếu như ngươi không muốn thì bỏ đi. Người làm gì cũng vì cả đời, nhưng người nếu như cả đời này không có người để mình nhớ thương. Thì dù chạy thoát, trên đời cũng không còn vui vẻ nữa.”“Đồ ngốc!” Vệ Lai gõ vào mũi của nàng, “Ta trách hắn làm gì! Hắn suy nghĩ cho ta mọi chỗ, lại đang cố gắng thực hiện cách sống mà ta chờ mong nhất. Ta cảm kích còn không kịp, nói gì đến trách cứ. Nhưng Hoàng Đế Thiên Sở cũng không phải là người xấu, tuy nói khoản giao dịch này đối với hắn không có tổn thất gì, nhưng ta không biết thì thôi, hôm nay biết rồi, trong lòng luôn có chút không thoải mái.”“Hắn đối xử rất tốt với ngươi sao?” Tiểu Sơn Linh nghiêng đầu, “Sẽ không phải là tình huống xấu nhất mà chủ nhân nghĩ đến chứ? Có phải các người trước kia đã... Từng rất tốt? Bây giờ ngươi lại yêu hắn, chuẩn bị ở lại hậu cung của hắn?”

Chương 171: Dù có bắt cóc, cũng phải bắt ngươi ra ngoài