Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…
Chương 180: Xem như bị Lam Ánh Nhi hại
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Nàng đi lên phía trước, mượn nến trên hương án tự mình thắp ba nén hương, vái lạy, c*m v** lư hương. Sau đó mới nhẹ giọng nói.“Cho tới bây giờ ngươi vẫn cho rằng Tiên Đế là ta giết?” Vì thể hiện sự tôn kính, nàng không nói thẳng cái tên trên chính giữa bài vị. Dĩ nhiên, cũng cố ý kéo dài mấy phần khoảng cách với người đó, không để Thái Hậu khổ sở.“Không phải sao?” Triều Cẩm Hoa lắc đầu, “Nếu như không phải là ngươi, vậy sẽ là ai? Thân thể của người từ xưa đến giờ vẫn rất khỏe, nhưng lúc ra đi môi lại màu tím, thái y đều nói là độc công tâm. Tộc Nhu Thiên các ngươi vốn có rất nhiều loại độc, hoặc cỏ hoặc rắn, đều có thể chế thuốc. Lần đầu tiên Tiên Đế đến chỗ các ngươi, chẳng phải sau khi trúng độc mới cùng ngươi... Cùng ngươi kết duyên.”Vệ Lai nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ, muốn mở miệng giải thích, nhưng vừa nghĩ lại thôi. Giải thích thì có ích gì? Chuyện bắt đầu từ trong lòng hắn, nàng có thể giải thích thế nào đây? Ngay từ lần trước sau khi nghe Hoắc Thiên Trạm nói bệnh của ca ca hắn Vệ Lai đã hiểu, tám chín phần mười chính là bệnh tim. Nhưng nàng phải giải thích với người cổ đại về loại bệnh này thế nào? Thái Hậu sẽ tin sao?“Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được!” Nàng cười khổ, “Nếu như hận ta có thể khiến trong lòng ngươi thoải mái hơn, vậy ngươi cứ hận đi, ta không ngại.”Triều Cẩm Hoa lại lắc đầu, chậm rãi ngồi lên ghế, từ từ nói:“Không hận! Hận có ích gì! Người cũng đã đi, ta hận chẳng lẽ còn có thể đưa người trở về sao? Ta từng muốn báo thù, muốn g**t ch*t ngươi, nhưng cuối cùng vẫn là ngươi cao hơn một bậc. Nhưng Lam Ánh Nhi, ngươi không biết ngươi đã phụ lòng một người rất tốt, ngươi không biết ngươi hại một Hoàng Đế cần chính yêu dân bao nhiêu.”Vệ Lai không phản bác, nếu như nhất định phải tính cái chết của Tiên Đế lên Lam Ánh Nhi, vậy cũng không phải không được. Dù sao cũng là đêm tân hôn của họ khiến cảm xúc của hắn vô cùng kích động, mới khiến bệnh tim phát. Lại nói, là Lam Ánh Nhi làm hại.“Ta phải đi!” Đột nhiên nàng mở miệng nói với Thái Hậu trẻ: “Ta lập tức sẽ rời khỏi hoàng cung này rồi!”
Nàng đi lên phía trước, mượn nến trên hương án tự mình thắp ba nén hương, vái lạy, c*m v** lư hương. Sau đó mới nhẹ giọng nói.
“Cho tới bây giờ ngươi vẫn cho rằng Tiên Đế là ta giết?” Vì thể hiện sự tôn kính, nàng không nói thẳng cái tên trên chính giữa bài vị. Dĩ nhiên, cũng cố ý kéo dài mấy phần khoảng cách với người đó, không để Thái Hậu khổ sở.
“Không phải sao?” Triều Cẩm Hoa lắc đầu, “Nếu như không phải là ngươi, vậy sẽ là ai? Thân thể của người từ xưa đến giờ vẫn rất khỏe, nhưng lúc ra đi môi lại màu tím, thái y đều nói là độc công tâm. Tộc Nhu Thiên các ngươi vốn có rất nhiều loại độc, hoặc cỏ hoặc rắn, đều có thể chế thuốc. Lần đầu tiên Tiên Đế đến chỗ các ngươi, chẳng phải sau khi trúng độc mới cùng ngươi... Cùng ngươi kết duyên.”
Vệ Lai nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ, muốn mở miệng giải thích, nhưng vừa nghĩ lại thôi. Giải thích thì có ích gì? Chuyện bắt đầu từ trong lòng hắn, nàng có thể giải thích thế nào đây? Ngay từ lần trước sau khi nghe Hoắc Thiên Trạm nói bệnh của ca ca hắn Vệ Lai đã hiểu, tám chín phần mười chính là bệnh tim. Nhưng nàng phải giải thích với người cổ đại về loại bệnh này thế nào? Thái Hậu sẽ tin sao?
“Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được!” Nàng cười khổ, “Nếu như hận ta có thể khiến trong lòng ngươi thoải mái hơn, vậy ngươi cứ hận đi, ta không ngại.”
Triều Cẩm Hoa lại lắc đầu, chậm rãi ngồi lên ghế, từ từ nói:
“Không hận! Hận có ích gì! Người cũng đã đi, ta hận chẳng lẽ còn có thể đưa người trở về sao? Ta từng muốn báo thù, muốn g**t ch*t ngươi, nhưng cuối cùng vẫn là ngươi cao hơn một bậc. Nhưng Lam Ánh Nhi, ngươi không biết ngươi đã phụ lòng một người rất tốt, ngươi không biết ngươi hại một Hoàng Đế cần chính yêu dân bao nhiêu.”
Vệ Lai không phản bác, nếu như nhất định phải tính cái chết của Tiên Đế lên Lam Ánh Nhi, vậy cũng không phải không được. Dù sao cũng là đêm tân hôn của họ khiến cảm xúc của hắn vô cùng kích động, mới khiến bệnh tim phát. Lại nói, là Lam Ánh Nhi làm hại.
“Ta phải đi!” Đột nhiên nàng mở miệng nói với Thái Hậu trẻ: “Ta lập tức sẽ rời khỏi hoàng cung này rồi!”
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Nàng đi lên phía trước, mượn nến trên hương án tự mình thắp ba nén hương, vái lạy, c*m v** lư hương. Sau đó mới nhẹ giọng nói.“Cho tới bây giờ ngươi vẫn cho rằng Tiên Đế là ta giết?” Vì thể hiện sự tôn kính, nàng không nói thẳng cái tên trên chính giữa bài vị. Dĩ nhiên, cũng cố ý kéo dài mấy phần khoảng cách với người đó, không để Thái Hậu khổ sở.“Không phải sao?” Triều Cẩm Hoa lắc đầu, “Nếu như không phải là ngươi, vậy sẽ là ai? Thân thể của người từ xưa đến giờ vẫn rất khỏe, nhưng lúc ra đi môi lại màu tím, thái y đều nói là độc công tâm. Tộc Nhu Thiên các ngươi vốn có rất nhiều loại độc, hoặc cỏ hoặc rắn, đều có thể chế thuốc. Lần đầu tiên Tiên Đế đến chỗ các ngươi, chẳng phải sau khi trúng độc mới cùng ngươi... Cùng ngươi kết duyên.”Vệ Lai nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ, muốn mở miệng giải thích, nhưng vừa nghĩ lại thôi. Giải thích thì có ích gì? Chuyện bắt đầu từ trong lòng hắn, nàng có thể giải thích thế nào đây? Ngay từ lần trước sau khi nghe Hoắc Thiên Trạm nói bệnh của ca ca hắn Vệ Lai đã hiểu, tám chín phần mười chính là bệnh tim. Nhưng nàng phải giải thích với người cổ đại về loại bệnh này thế nào? Thái Hậu sẽ tin sao?“Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được!” Nàng cười khổ, “Nếu như hận ta có thể khiến trong lòng ngươi thoải mái hơn, vậy ngươi cứ hận đi, ta không ngại.”Triều Cẩm Hoa lại lắc đầu, chậm rãi ngồi lên ghế, từ từ nói:“Không hận! Hận có ích gì! Người cũng đã đi, ta hận chẳng lẽ còn có thể đưa người trở về sao? Ta từng muốn báo thù, muốn g**t ch*t ngươi, nhưng cuối cùng vẫn là ngươi cao hơn một bậc. Nhưng Lam Ánh Nhi, ngươi không biết ngươi đã phụ lòng một người rất tốt, ngươi không biết ngươi hại một Hoàng Đế cần chính yêu dân bao nhiêu.”Vệ Lai không phản bác, nếu như nhất định phải tính cái chết của Tiên Đế lên Lam Ánh Nhi, vậy cũng không phải không được. Dù sao cũng là đêm tân hôn của họ khiến cảm xúc của hắn vô cùng kích động, mới khiến bệnh tim phát. Lại nói, là Lam Ánh Nhi làm hại.“Ta phải đi!” Đột nhiên nàng mở miệng nói với Thái Hậu trẻ: “Ta lập tức sẽ rời khỏi hoàng cung này rồi!”