Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…
Chương 183: Quan hệ
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Hoắc Thiên Trạm bị nàng hỏi bất ngờ như thế, nhất thời không phản ứng kịp. Vệ Lai thấy hắn sững sờ, dứt khoát mở tay ra, đưa chiếc khóa của mình ra trước mắt hắn.“Tại sao vật này lại ở trong tay nàng?” Thấy vật này, cuối cùng Hoắc Thiên Trạm cũng có phản ứng, nhưng cũng chỉ phát ra một câu nghi vấn, liền nói tiếp: “A, là một chiếc của hoàng huynh sao? Thì ra là ở chỗ nàng, ta cứ nghĩ vẫn còn ở chỗ hoàng tẩu.”“Không phải của hắn!” Vệ Lai giơ vật trong tay lên, “Tốt nhất ngươi nên nhìn xem, có phải giống nhau như đúc với các ngươi không?”Nghe nàng nói như vậy, Hoắc Thiên Trạm cũng có chút tò mò. Nhận lấy chiếc khóa vàng kia đi đến cạnh ánh nến, lật qua lật lại nhìn lúc lâu, lại nâng lên trước mắt, kiên định nói.“Giống nhau như đúc!” Ngay sau đó lại hỏi: “Đây là của ai? Ta đặt cái kia trong tẩm cung, nếu không phải hoàng huynh, vậy còn ai có vật này?”“Ta!” Vệ Lai chỉ mình, “Chiếc khóa vàng này là của ta, là Lam Ánh Nhi. Tộc Trưởng Tộc Nhu Thiên, cũng chính là cha của ta gửi thư cho Tần đại ca, cũng đưa chiếc khóa vàng này đến. Ông bảo ta đừng gả vào Hoàng Gia, nếu như ngươi lợi dụng hoàng quyền, bảo ta cầm vật này tìm Thái Hoàng Thái Hậu. Ta vẫn không rõ đây là vì sao, phụ thân cũng chỉ nói vật này là từ khi ta sinh ra đã đeo rồi, nhưng khi đó ta quá nhỏ, không có ấn tượng gì. Nhưng bây giờ nghĩ đến, có lẽ...”“Đừng nói nữa...” Trên mặt hắn đột nhiên hiện lên vẻ sợ hãi cùng tuyệt vọng, bịt miệng nàng lại, cũng không ngừng nói: “Đừng nói, đừng nói nữa...”“Hoắc Thiên Trạm.” Vệ Lai kéo tay hắn xuống, “Ngươi cũng nghĩ đến phải không? Không cần đi hỏi Thái Hoàng Thái Hậu, ngươi cũng đoán được phải không? Ngươi đã từng nói, bài vị Tộc Nhu Thiên thờ phụng rất linh, các đời vua nước Thiên Sở gặp đại sự đều phải đi tế bái. Ngươi đã đi, Tiên Đế đã đi, tất nhiên Hoàng Đế An Tổ cũng đã đi. Cho nên...” Nàng nhỏ giọng, “Cho nên cha của ta không phải tộc trưởng Tộc Nhu Thiên, mà là Hoàng Đế An Tổ. Ta, Tiên Đế và ngươi...”“Là huynh muội.” Ba chữ này hắn nói rất yếu ớt, cảm giác tuyệt vọng càng ngày càng sâu. “Ánh Nhi, những thứ này chẳng qua là suy đoán của nàng.” Muốn cố sức lần cuối, tuy rằng hắn cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng vẫn không cam tâm. “Ánh Nhi nàng hỏi lại phụ thân nàng đi, hoặc đây chỉ là một hiểu lầm.”
Hoắc Thiên Trạm bị nàng hỏi bất ngờ như thế, nhất thời không phản ứng kịp. Vệ Lai thấy hắn sững sờ, dứt khoát mở tay ra, đưa chiếc khóa của mình ra trước mắt hắn.
“Tại sao vật này lại ở trong tay nàng?” Thấy vật này, cuối cùng Hoắc Thiên Trạm cũng có phản ứng, nhưng cũng chỉ phát ra một câu nghi vấn, liền nói tiếp: “A, là một chiếc của hoàng huynh sao? Thì ra là ở chỗ nàng, ta cứ nghĩ vẫn còn ở chỗ hoàng tẩu.”
“Không phải của hắn!” Vệ Lai giơ vật trong tay lên, “Tốt nhất ngươi nên nhìn xem, có phải giống nhau như đúc với các ngươi không?”
Nghe nàng nói như vậy, Hoắc Thiên Trạm cũng có chút tò mò. Nhận lấy chiếc khóa vàng kia đi đến cạnh ánh nến, lật qua lật lại nhìn lúc lâu, lại nâng lên trước mắt, kiên định nói.
“Giống nhau như đúc!” Ngay sau đó lại hỏi: “Đây là của ai? Ta đặt cái kia trong tẩm cung, nếu không phải hoàng huynh, vậy còn ai có vật này?”
“Ta!” Vệ Lai chỉ mình, “Chiếc khóa vàng này là của ta, là Lam Ánh Nhi. Tộc Trưởng Tộc Nhu Thiên, cũng chính là cha của ta gửi thư cho Tần đại ca, cũng đưa chiếc khóa vàng này đến. Ông bảo ta đừng gả vào Hoàng Gia, nếu như ngươi lợi dụng hoàng quyền, bảo ta cầm vật này tìm Thái Hoàng Thái Hậu. Ta vẫn không rõ đây là vì sao, phụ thân cũng chỉ nói vật này là từ khi ta sinh ra đã đeo rồi, nhưng khi đó ta quá nhỏ, không có ấn tượng gì. Nhưng bây giờ nghĩ đến, có lẽ...”
“Đừng nói nữa...” Trên mặt hắn đột nhiên hiện lên vẻ sợ hãi cùng tuyệt vọng, bịt miệng nàng lại, cũng không ngừng nói: “Đừng nói, đừng nói nữa...”
“Hoắc Thiên Trạm.” Vệ Lai kéo tay hắn xuống, “Ngươi cũng nghĩ đến phải không? Không cần đi hỏi Thái Hoàng Thái Hậu, ngươi cũng đoán được phải không? Ngươi đã từng nói, bài vị Tộc Nhu Thiên thờ phụng rất linh, các đời vua nước Thiên Sở gặp đại sự đều phải đi tế bái. Ngươi đã đi, Tiên Đế đã đi, tất nhiên Hoàng Đế An Tổ cũng đã đi. Cho nên...” Nàng nhỏ giọng, “Cho nên cha của ta không phải tộc trưởng Tộc Nhu Thiên, mà là Hoàng Đế An Tổ. Ta, Tiên Đế và ngươi...”
“Là huynh muội.” Ba chữ này hắn nói rất yếu ớt, cảm giác tuyệt vọng càng ngày càng sâu. “Ánh Nhi, những thứ này chẳng qua là suy đoán của nàng.” Muốn cố sức lần cuối, tuy rằng hắn cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng vẫn không cam tâm. “Ánh Nhi nàng hỏi lại phụ thân nàng đi, hoặc đây chỉ là một hiểu lầm.”
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Hoắc Thiên Trạm bị nàng hỏi bất ngờ như thế, nhất thời không phản ứng kịp. Vệ Lai thấy hắn sững sờ, dứt khoát mở tay ra, đưa chiếc khóa của mình ra trước mắt hắn.“Tại sao vật này lại ở trong tay nàng?” Thấy vật này, cuối cùng Hoắc Thiên Trạm cũng có phản ứng, nhưng cũng chỉ phát ra một câu nghi vấn, liền nói tiếp: “A, là một chiếc của hoàng huynh sao? Thì ra là ở chỗ nàng, ta cứ nghĩ vẫn còn ở chỗ hoàng tẩu.”“Không phải của hắn!” Vệ Lai giơ vật trong tay lên, “Tốt nhất ngươi nên nhìn xem, có phải giống nhau như đúc với các ngươi không?”Nghe nàng nói như vậy, Hoắc Thiên Trạm cũng có chút tò mò. Nhận lấy chiếc khóa vàng kia đi đến cạnh ánh nến, lật qua lật lại nhìn lúc lâu, lại nâng lên trước mắt, kiên định nói.“Giống nhau như đúc!” Ngay sau đó lại hỏi: “Đây là của ai? Ta đặt cái kia trong tẩm cung, nếu không phải hoàng huynh, vậy còn ai có vật này?”“Ta!” Vệ Lai chỉ mình, “Chiếc khóa vàng này là của ta, là Lam Ánh Nhi. Tộc Trưởng Tộc Nhu Thiên, cũng chính là cha của ta gửi thư cho Tần đại ca, cũng đưa chiếc khóa vàng này đến. Ông bảo ta đừng gả vào Hoàng Gia, nếu như ngươi lợi dụng hoàng quyền, bảo ta cầm vật này tìm Thái Hoàng Thái Hậu. Ta vẫn không rõ đây là vì sao, phụ thân cũng chỉ nói vật này là từ khi ta sinh ra đã đeo rồi, nhưng khi đó ta quá nhỏ, không có ấn tượng gì. Nhưng bây giờ nghĩ đến, có lẽ...”“Đừng nói nữa...” Trên mặt hắn đột nhiên hiện lên vẻ sợ hãi cùng tuyệt vọng, bịt miệng nàng lại, cũng không ngừng nói: “Đừng nói, đừng nói nữa...”“Hoắc Thiên Trạm.” Vệ Lai kéo tay hắn xuống, “Ngươi cũng nghĩ đến phải không? Không cần đi hỏi Thái Hoàng Thái Hậu, ngươi cũng đoán được phải không? Ngươi đã từng nói, bài vị Tộc Nhu Thiên thờ phụng rất linh, các đời vua nước Thiên Sở gặp đại sự đều phải đi tế bái. Ngươi đã đi, Tiên Đế đã đi, tất nhiên Hoàng Đế An Tổ cũng đã đi. Cho nên...” Nàng nhỏ giọng, “Cho nên cha của ta không phải tộc trưởng Tộc Nhu Thiên, mà là Hoàng Đế An Tổ. Ta, Tiên Đế và ngươi...”“Là huynh muội.” Ba chữ này hắn nói rất yếu ớt, cảm giác tuyệt vọng càng ngày càng sâu. “Ánh Nhi, những thứ này chẳng qua là suy đoán của nàng.” Muốn cố sức lần cuối, tuy rằng hắn cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng vẫn không cam tâm. “Ánh Nhi nàng hỏi lại phụ thân nàng đi, hoặc đây chỉ là một hiểu lầm.”