Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có…
Chương 186: Yêu
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Hắn đối với nàng?... Còn có thể thế nào đây?Theo thói quen đối tốt với nàng, lòng hắn trông mong nhiều năm như vậy, nhưng quay đầu, lại đổi được một kết cục như vậy.“Cũng được!” Một tiếng than dài, nói. “Ánh Nhi, muội nói rất đúng! Có lẽ làm huynh muội tốt hơn, như vậy muội cũng có một lý do để thân thiết với ta, còn có một lý do vĩnh viễn không bao giờ biến mất. Ánh Nhi, muội nhớ kỹ, bất kể đi tới chân trời góc biển, nhớ rằng muội còn có người thân.”Vệ Lai rưng rưng gật đầu, vùi đầu vào ngực Hoắc Thiên Trạm, lần đầu ôm thản nhiên như thế.“Ca ca!” Nàng gọi hắn, “Ca ca!”Hai tiếng gọi, nước mắt của nàng không thể khống chế được nữa.Kiếp trước nàng từng có người thân, sau lại mất đi, không còn ai để gọi thân thiết như vậy.Đời này, nàng được hạnh phúc.“Ca ca! Ánh Nhi đồng ý với huynh, về sau bất kể đi tới đâu, cũng sẽ báo bình an. Ánh Nhi đồng ý với huynh, dù muội ở đâu, mỗi năm mười lăm tháng tám muội cũng sẽ về thăm huynh, còn có... chị dâu!”“Muội đấy!” Hoắc Thiên Trạm ôm thật chặt người trong ngực, một tay yêu thương vuốt tóc nàng, “Nếu Thuần Vu Yến nghe thấy muội gọi một tiếng chị dâu, không biết sẽ vui vẻ đến mức nào.”“Ca ca!” Nàng chui khỏi ngực hắn, “Ca ca, Yến Yến rất tốt, huynh không thể phụ nàng ấy. Tuy nói làm Hoàng Đế có cả đám phi tần, nhưng chỉ có nàng ấy là người kết tóc cùng huynh, huynh phải đối xử tốt với nàng!” Thấy Hoắc Thiên Trạm lại muốn nói gì đó, nàng giành nói trước. “Muội hiểu, Yến Yến cũng nói với muội, hôn nhân của hai người gắn liền với chính trị. Nhưng dù ước nguyện ban đầu có thế nào, kết cục cuối cùng vẫn là nàng yêu huynh. Ca ca, được yêu thật tốt! Nàng yêu huynh trọn vẹn, huynh tội gì còn so đo nhiều như vậy?”Hoắc Thiên Trạm ngửa đầu, trầm tư một lúc lâu, nhưng vẫn thua giữa đống lý lẽ của Vệ Lai.Vì vậy hắn nói:“Muội nói đúng! Dù ước nguyện ban đầu là gì, cuối cùng vẫn là yêu.”_________________
Hắn đối với nàng?... Còn có thể thế nào đây?
Theo thói quen đối tốt với nàng, lòng hắn trông mong nhiều năm như vậy, nhưng quay đầu, lại đổi được một kết cục như vậy.
“Cũng được!” Một tiếng than dài, nói. “Ánh Nhi, muội nói rất đúng! Có lẽ làm huynh muội tốt hơn, như vậy muội cũng có một lý do để thân thiết với ta, còn có một lý do vĩnh viễn không bao giờ biến mất. Ánh Nhi, muội nhớ kỹ, bất kể đi tới chân trời góc biển, nhớ rằng muội còn có người thân.”
Vệ Lai rưng rưng gật đầu, vùi đầu vào ngực Hoắc Thiên Trạm, lần đầu ôm thản nhiên như thế.
“Ca ca!” Nàng gọi hắn, “Ca ca!”
Hai tiếng gọi, nước mắt của nàng không thể khống chế được nữa.
Kiếp trước nàng từng có người thân, sau lại mất đi, không còn ai để gọi thân thiết như vậy.
Đời này, nàng được hạnh phúc.
“Ca ca! Ánh Nhi đồng ý với huynh, về sau bất kể đi tới đâu, cũng sẽ báo bình an. Ánh Nhi đồng ý với huynh, dù muội ở đâu, mỗi năm mười lăm tháng tám muội cũng sẽ về thăm huynh, còn có... chị dâu!”
“Muội đấy!” Hoắc Thiên Trạm ôm thật chặt người trong ngực, một tay yêu thương vuốt tóc nàng, “Nếu Thuần Vu Yến nghe thấy muội gọi một tiếng chị dâu, không biết sẽ vui vẻ đến mức nào.”
“Ca ca!” Nàng chui khỏi ngực hắn, “Ca ca, Yến Yến rất tốt, huynh không thể phụ nàng ấy. Tuy nói làm Hoàng Đế có cả đám phi tần, nhưng chỉ có nàng ấy là người kết tóc cùng huynh, huynh phải đối xử tốt với nàng!” Thấy Hoắc Thiên Trạm lại muốn nói gì đó, nàng giành nói trước. “Muội hiểu, Yến Yến cũng nói với muội, hôn nhân của hai người gắn liền với chính trị. Nhưng dù ước nguyện ban đầu có thế nào, kết cục cuối cùng vẫn là nàng yêu huynh. Ca ca, được yêu thật tốt! Nàng yêu huynh trọn vẹn, huynh tội gì còn so đo nhiều như vậy?”
Hoắc Thiên Trạm ngửa đầu, trầm tư một lúc lâu, nhưng vẫn thua giữa đống lý lẽ của Vệ Lai.
Vì vậy hắn nói:
“Muội nói đúng! Dù ước nguyện ban đầu là gì, cuối cùng vẫn là yêu.”
_________________
Ái Phi Trẫm Là Đặc CôngTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại đưa em trở về nước!” Tiếng nói phát ra từ miệng một người đàn ông tóc vàng ở phía đối diện với cô. Cô gái trên ghế điện phá lên cười sang sảng, giống như đối phương đang nói một câu chuyện thật buồn cười. Đôi mắt đặc biệt quyến rũ nhìn theo người đàn ông đứng dậy thoáng ngước lên, ngay sau đó cất lên giọng khàn khàn đã rất suy yếu nói: “Anh đang nói gì vậy? Vệ Lai nghe không hiểu!” “Nghe không hiểu sao?” Người đàn ông ấy chỉ nhướng nhẹ lông mày nói, “Vệ Lai, đặc công nước X, làm việc cho tổ hành động khu A, mã số là 009, biệt hiệu Đoạt Mệnh: Cùng Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) “Ôh! Học bài thật là tỉ mỉ!” Vẻ mặt cô gái cũng không có… Hắn đối với nàng?... Còn có thể thế nào đây?Theo thói quen đối tốt với nàng, lòng hắn trông mong nhiều năm như vậy, nhưng quay đầu, lại đổi được một kết cục như vậy.“Cũng được!” Một tiếng than dài, nói. “Ánh Nhi, muội nói rất đúng! Có lẽ làm huynh muội tốt hơn, như vậy muội cũng có một lý do để thân thiết với ta, còn có một lý do vĩnh viễn không bao giờ biến mất. Ánh Nhi, muội nhớ kỹ, bất kể đi tới chân trời góc biển, nhớ rằng muội còn có người thân.”Vệ Lai rưng rưng gật đầu, vùi đầu vào ngực Hoắc Thiên Trạm, lần đầu ôm thản nhiên như thế.“Ca ca!” Nàng gọi hắn, “Ca ca!”Hai tiếng gọi, nước mắt của nàng không thể khống chế được nữa.Kiếp trước nàng từng có người thân, sau lại mất đi, không còn ai để gọi thân thiết như vậy.Đời này, nàng được hạnh phúc.“Ca ca! Ánh Nhi đồng ý với huynh, về sau bất kể đi tới đâu, cũng sẽ báo bình an. Ánh Nhi đồng ý với huynh, dù muội ở đâu, mỗi năm mười lăm tháng tám muội cũng sẽ về thăm huynh, còn có... chị dâu!”“Muội đấy!” Hoắc Thiên Trạm ôm thật chặt người trong ngực, một tay yêu thương vuốt tóc nàng, “Nếu Thuần Vu Yến nghe thấy muội gọi một tiếng chị dâu, không biết sẽ vui vẻ đến mức nào.”“Ca ca!” Nàng chui khỏi ngực hắn, “Ca ca, Yến Yến rất tốt, huynh không thể phụ nàng ấy. Tuy nói làm Hoàng Đế có cả đám phi tần, nhưng chỉ có nàng ấy là người kết tóc cùng huynh, huynh phải đối xử tốt với nàng!” Thấy Hoắc Thiên Trạm lại muốn nói gì đó, nàng giành nói trước. “Muội hiểu, Yến Yến cũng nói với muội, hôn nhân của hai người gắn liền với chính trị. Nhưng dù ước nguyện ban đầu có thế nào, kết cục cuối cùng vẫn là nàng yêu huynh. Ca ca, được yêu thật tốt! Nàng yêu huynh trọn vẹn, huynh tội gì còn so đo nhiều như vậy?”Hoắc Thiên Trạm ngửa đầu, trầm tư một lúc lâu, nhưng vẫn thua giữa đống lý lẽ của Vệ Lai.Vì vậy hắn nói:“Muội nói đúng! Dù ước nguyện ban đầu là gì, cuối cùng vẫn là yêu.”_________________