Ngồi ở trước bàn làm việc, thở dài nhìn về phía màn ảnh máy vi tính một cái, lại một bạn học thời đại học gọi điện thoại nói cho nàng biết người ta sắp kết hôn! Hôm nay không biết là lần thứ mấy nàng thở dài, đồng nghiệp bên cạnh ghé mắt nhìn nàng. "Tiểu Y! Thế nào?" Một nam đồng nghiệp tốt bụng tới an ủi nàng, nói là an ủi nhưng thật ra đứng ở phía trên nàng mắt nhìn xuống cảnh sắc trước ngực nàng. Cảm giác được ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm, Thủy Liên Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt đắm đuối của nam đồng nghiệp. Không nhịn được cảm thấy ghê tởm, dùng cánh tay ngăn trở áo sơ mi coi như bảo thủ của mình. "Không có sao! Cám ơn quan tâm! Ta đến phòng rửa tay!" Thủy Liên Y đứng lên vọt vào phòng rửa tay nơi xa. Nàng vừa rời đi, trong phòng làm việc bắt đầu nghị luận ầm ĩ. "Cậy vào vẻ thùy mị của mình mà phóng điện loạn lên!" Đồng nghiệp nữ A nói như thế, miệng đầy vị chua. "Đúng là vậy! Ánh mắt nam đồng chuyện trong công ty nhìn nàng đều không đúng! Cậy vào chỗ đó của mình là cup D…

Chương 69: Không có ai cứu nàng

Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!Tác giả: Dạ Vũ Khuynh ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNgồi ở trước bàn làm việc, thở dài nhìn về phía màn ảnh máy vi tính một cái, lại một bạn học thời đại học gọi điện thoại nói cho nàng biết người ta sắp kết hôn! Hôm nay không biết là lần thứ mấy nàng thở dài, đồng nghiệp bên cạnh ghé mắt nhìn nàng. "Tiểu Y! Thế nào?" Một nam đồng nghiệp tốt bụng tới an ủi nàng, nói là an ủi nhưng thật ra đứng ở phía trên nàng mắt nhìn xuống cảnh sắc trước ngực nàng. Cảm giác được ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm, Thủy Liên Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt đắm đuối của nam đồng nghiệp. Không nhịn được cảm thấy ghê tởm, dùng cánh tay ngăn trở áo sơ mi coi như bảo thủ của mình. "Không có sao! Cám ơn quan tâm! Ta đến phòng rửa tay!" Thủy Liên Y đứng lên vọt vào phòng rửa tay nơi xa. Nàng vừa rời đi, trong phòng làm việc bắt đầu nghị luận ầm ĩ. "Cậy vào vẻ thùy mị của mình mà phóng điện loạn lên!" Đồng nghiệp nữ A nói như thế, miệng đầy vị chua. "Đúng là vậy! Ánh mắt nam đồng chuyện trong công ty nhìn nàng đều không đúng! Cậy vào chỗ đó của mình là cup D… Thấy mắt lòe lòe ánh sáng của Thủy Liên Y, bỗng nhiên, trong tim của hắn hơi đau, ý của hắn?Ánh mắt Sở Húc Nhật âm trầm, "Không chịu chút đau khổ, nàng sẽ không nghe lời!" Nhìn y phục rách nát của nàng, trong lòng hắn giống như có cái gai, cởi áo gấm màu lam của mình xuống khoác vào cho nàng. Rút lui qua bên cạnh nàng, để bọn thái giam dẫn nàng đi.Nhìn bọn thái giám đưa Thủy Liên Y đi, đôi mắt của Ngọc Linh Nhi chăm chú nhìn mặt Sở Húc Nhật."Vì sao hoàng hậu nhìn ta như thế?" Hắn tà khí nhíu mày với nàng."Ngươi xem trọng nàng?" Ngọc Linh Nhi chua chát.Đi tới trước mặt Ngọc Linh Nhi ôm hông của nàng, để nàng dán chặt mình."Ngươi ghen? Nương nương?"Nàng ghét hắn gọi nàng như vậy. "Không được gọi ta nương nương!" Ngọc Linh Nhi tức giận hất mặt.Hắn cười "Vậy.... Linh Nhi!" Không cho nàng nói chuyện, cúi đầu hôn nàng, bế nàng tới trên giường.Ừ! Bị hắn hôn hôn mê "Buổi sáng không phải vừa mới....! Ừ!" Tiếng nói biến mất, hắn đã không kịp chờ đợi kéo y phục của nàng hôn lên da thịt của nàng."Húc! Đừng nóng lòng như vậy mà! Chậm một chút!""Ngươi không phải đã thích ứng! Ta biết rõ ngươi có thể!"# đã che giấu #Tiểu Bình thấy nhưng không thể trách, chỉ tiến lên kéo rèm che xuống, ngăn trở tiếng kêu cao vút bên trong! Nàng lui sang một bên chờ đợi hầu hạ.Ôn tình đi qua, Sở Húc Nhật hôn nhẹ lên gò má của Ngọc Linh Nhi."Ngươi chuẩn bị đối phó nàng thế nào? Linh Nhi?"Ngọc Linh Nhi v**t v* lồng ngực bền chắc của hắn, "Linh Nhi đã nói, giết nàng cho ngươi! Chỉ là.... Ta sẽ không để cho nàng chết dễ dàng như vậy! Không hành hạ nàng, thật có lỗi với thân thể quyến rũ nam nhân của nàng ta!" Trong giọng nói của nàng tràn đầy ác độc.Sở Húc Nhật trong nháy mắt cảm thấy hít thở không thông, hắn thích nhất hành hạ một người, nhưng là, vì sao nghe Ngọc Linh Nhi muốn hành hạ Thủy Liên Y, trong lòng khó chịu như vậy!Trong mắt đột nhiên xuất hiện vẻ lạnh lẽo, điểm trúng huyệt ngủ của nàng lúc Ngọc Linh Nhi chưa chuẩn bị. Gỡ hoa tai của Ngọc Linh Nhi xuống, đánh vào huyệt vị của Tiểu Bình ngoài rèm......................................Thủy Liên Y bị một đám thái giám kéo túm, quanh co lòng vòng đi rất xa.Đi ngang qua vườn hoa, đình đài, lầu các.Trên đường đi đến Cánh Luật viện, thấy mấy đội Ngự Lâm quân, nhưng ngay cả nhìn cũng không nhìn đám thái giám ngang ngược càn rỡ này một cái.Có lẽ mỗi ngày trong hậu cung đều có cung nữ Tần phi phạm sai lầm bị đưa đến Cánh Luật viện, mỗi người đều thấy nhưng không thể trách.Thủy Liên Y bị bọn thái giám kẹp ở trong đó, thân thể nhỏ bé bị ngăn trở hoàn toàn.Nàng rất muốn không hẹn mà gặp Sở Mị Dạ! Nàng rất muốn có anh hùng cứu mỹ nhân vào lúc mấu chốt! Trên TV không phải đều diễn như vậy sao!Trong khoảnh khắc gió nhẹ khẽ vuốt gương mặt, Thủy Liên Y ở trong khe hở của những thân thể, thấy được mỹ nam tử áo trắng thổi sáo lúc nãy! Tay hắn cầm ống sáo, đâm đầu đi tới.Mỗi người gặp hắn đều cung kính thi lễ với hắn.Hắn là ai? Vì sao bọn thị vệ thái giám trong hoàng cung đều cung kính đối với hắn?"Cứu ta!" Không biết vì cái gì, khi hắn đi ngang qua, nàng bật thốt lên, nhưng thân thể giãy giụa lập tức bị chúng thái giám ngăn trở, Mạc công công nhét một miếng vải rách vào trong miệng của nàng, khiến nàng không thể phát ra thanh âm.Nam tử áo trắng đi ngang qua bên người đám thái giám, tựa hồ bước chân có chút chậm chạp. Nhẹ liếc bọn họ một cái xong, lại đi qua như gió.Thủy Liên Y buồn bã cười, không giãy dụa nữa, ở trong hoàng cung này, có ai là bồ tát cứu người lúc khó khăn?

Thấy mắt lòe lòe ánh sáng của Thủy Liên Y, bỗng nhiên, trong tim của hắn hơi đau, ý của hắn?

Ánh mắt Sở Húc Nhật âm trầm, "Không chịu chút đau khổ, nàng sẽ không nghe lời!" Nhìn y phục rách nát của nàng, trong lòng hắn giống như có cái gai, cởi áo gấm màu lam của mình xuống khoác vào cho nàng. Rút lui qua bên cạnh nàng, để bọn thái giam dẫn nàng đi.

Nhìn bọn thái giám đưa Thủy Liên Y đi, đôi mắt của Ngọc Linh Nhi chăm chú nhìn mặt Sở Húc Nhật.

"Vì sao hoàng hậu nhìn ta như thế?" Hắn tà khí nhíu mày với nàng.

"Ngươi xem trọng nàng?" Ngọc Linh Nhi chua chát.

Đi tới trước mặt Ngọc Linh Nhi ôm hông của nàng, để nàng dán chặt mình."Ngươi ghen? Nương nương?"

Nàng ghét hắn gọi nàng như vậy. "Không được gọi ta nương nương!" Ngọc Linh Nhi tức giận hất mặt.

Hắn cười "Vậy.... Linh Nhi!" Không cho nàng nói chuyện, cúi đầu hôn nàng, bế nàng tới trên giường.

Ừ! Bị hắn hôn hôn mê "Buổi sáng không phải vừa mới....! Ừ!" Tiếng nói biến mất, hắn đã không kịp chờ đợi kéo y phục của nàng hôn lên da thịt của nàng.

"Húc! Đừng nóng lòng như vậy mà! Chậm một chút!"

"Ngươi không phải đã thích ứng! Ta biết rõ ngươi có thể!"

# đã che giấu #

Tiểu Bình thấy nhưng không thể trách, chỉ tiến lên kéo rèm che xuống, ngăn trở tiếng kêu cao vút bên trong! Nàng lui sang một bên chờ đợi hầu hạ.

Ôn tình đi qua, Sở Húc Nhật hôn nhẹ lên gò má của Ngọc Linh Nhi.

"Ngươi chuẩn bị đối phó nàng thế nào? Linh Nhi?"

Ngọc Linh Nhi v**t v* lồng ngực bền chắc của hắn, "Linh Nhi đã nói, giết nàng cho ngươi! Chỉ là.... Ta sẽ không để cho nàng chết dễ dàng như vậy! Không hành hạ nàng, thật có lỗi với thân thể quyến rũ nam nhân của nàng ta!" Trong giọng nói của nàng tràn đầy ác độc.

Sở Húc Nhật trong nháy mắt cảm thấy hít thở không thông, hắn thích nhất hành hạ một người, nhưng là, vì sao nghe Ngọc Linh Nhi muốn hành hạ Thủy Liên Y, trong lòng khó chịu như vậy!

Trong mắt đột nhiên xuất hiện vẻ lạnh lẽo, điểm trúng huyệt ngủ của nàng lúc Ngọc Linh Nhi chưa chuẩn bị. Gỡ hoa tai của Ngọc Linh Nhi xuống, đánh vào huyệt vị của Tiểu Bình ngoài rèm

......................................

Thủy Liên Y bị một đám thái giám kéo túm, quanh co lòng vòng đi rất xa.

Đi ngang qua vườn hoa, đình đài, lầu các.

Trên đường đi đến Cánh Luật viện, thấy mấy đội Ngự Lâm quân, nhưng ngay cả nhìn cũng không nhìn đám thái giám ngang ngược càn rỡ này một cái.

Có lẽ mỗi ngày trong hậu cung đều có cung nữ Tần phi phạm sai lầm bị đưa đến Cánh Luật viện, mỗi người đều thấy nhưng không thể trách.

Thủy Liên Y bị bọn thái giám kẹp ở trong đó, thân thể nhỏ bé bị ngăn trở hoàn toàn.

Nàng rất muốn không hẹn mà gặp Sở Mị Dạ! Nàng rất muốn có anh hùng cứu mỹ nhân vào lúc mấu chốt! Trên TV không phải đều diễn như vậy sao!

Trong khoảnh khắc gió nhẹ khẽ vuốt gương mặt, Thủy Liên Y ở trong khe hở của những thân thể, thấy được mỹ nam tử áo trắng thổi sáo lúc nãy! Tay hắn cầm ống sáo, đâm đầu đi tới.

Mỗi người gặp hắn đều cung kính thi lễ với hắn.

Hắn là ai? Vì sao bọn thị vệ thái giám trong hoàng cung đều cung kính đối với hắn?

"Cứu ta!" Không biết vì cái gì, khi hắn đi ngang qua, nàng bật thốt lên, nhưng thân thể giãy giụa lập tức bị chúng thái giám ngăn trở, Mạc công công nhét một miếng vải rách vào trong miệng của nàng, khiến nàng không thể phát ra thanh âm.

Nam tử áo trắng đi ngang qua bên người đám thái giám, tựa hồ bước chân có chút chậm chạp. Nhẹ liếc bọn họ một cái xong, lại đi qua như gió.

Thủy Liên Y buồn bã cười, không giãy dụa nữa, ở trong hoàng cung này, có ai là bồ tát cứu người lúc khó khăn?

Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!Tác giả: Dạ Vũ Khuynh ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNgồi ở trước bàn làm việc, thở dài nhìn về phía màn ảnh máy vi tính một cái, lại một bạn học thời đại học gọi điện thoại nói cho nàng biết người ta sắp kết hôn! Hôm nay không biết là lần thứ mấy nàng thở dài, đồng nghiệp bên cạnh ghé mắt nhìn nàng. "Tiểu Y! Thế nào?" Một nam đồng nghiệp tốt bụng tới an ủi nàng, nói là an ủi nhưng thật ra đứng ở phía trên nàng mắt nhìn xuống cảnh sắc trước ngực nàng. Cảm giác được ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm, Thủy Liên Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt đắm đuối của nam đồng nghiệp. Không nhịn được cảm thấy ghê tởm, dùng cánh tay ngăn trở áo sơ mi coi như bảo thủ của mình. "Không có sao! Cám ơn quan tâm! Ta đến phòng rửa tay!" Thủy Liên Y đứng lên vọt vào phòng rửa tay nơi xa. Nàng vừa rời đi, trong phòng làm việc bắt đầu nghị luận ầm ĩ. "Cậy vào vẻ thùy mị của mình mà phóng điện loạn lên!" Đồng nghiệp nữ A nói như thế, miệng đầy vị chua. "Đúng là vậy! Ánh mắt nam đồng chuyện trong công ty nhìn nàng đều không đúng! Cậy vào chỗ đó của mình là cup D… Thấy mắt lòe lòe ánh sáng của Thủy Liên Y, bỗng nhiên, trong tim của hắn hơi đau, ý của hắn?Ánh mắt Sở Húc Nhật âm trầm, "Không chịu chút đau khổ, nàng sẽ không nghe lời!" Nhìn y phục rách nát của nàng, trong lòng hắn giống như có cái gai, cởi áo gấm màu lam của mình xuống khoác vào cho nàng. Rút lui qua bên cạnh nàng, để bọn thái giam dẫn nàng đi.Nhìn bọn thái giám đưa Thủy Liên Y đi, đôi mắt của Ngọc Linh Nhi chăm chú nhìn mặt Sở Húc Nhật."Vì sao hoàng hậu nhìn ta như thế?" Hắn tà khí nhíu mày với nàng."Ngươi xem trọng nàng?" Ngọc Linh Nhi chua chát.Đi tới trước mặt Ngọc Linh Nhi ôm hông của nàng, để nàng dán chặt mình."Ngươi ghen? Nương nương?"Nàng ghét hắn gọi nàng như vậy. "Không được gọi ta nương nương!" Ngọc Linh Nhi tức giận hất mặt.Hắn cười "Vậy.... Linh Nhi!" Không cho nàng nói chuyện, cúi đầu hôn nàng, bế nàng tới trên giường.Ừ! Bị hắn hôn hôn mê "Buổi sáng không phải vừa mới....! Ừ!" Tiếng nói biến mất, hắn đã không kịp chờ đợi kéo y phục của nàng hôn lên da thịt của nàng."Húc! Đừng nóng lòng như vậy mà! Chậm một chút!""Ngươi không phải đã thích ứng! Ta biết rõ ngươi có thể!"# đã che giấu #Tiểu Bình thấy nhưng không thể trách, chỉ tiến lên kéo rèm che xuống, ngăn trở tiếng kêu cao vút bên trong! Nàng lui sang một bên chờ đợi hầu hạ.Ôn tình đi qua, Sở Húc Nhật hôn nhẹ lên gò má của Ngọc Linh Nhi."Ngươi chuẩn bị đối phó nàng thế nào? Linh Nhi?"Ngọc Linh Nhi v**t v* lồng ngực bền chắc của hắn, "Linh Nhi đã nói, giết nàng cho ngươi! Chỉ là.... Ta sẽ không để cho nàng chết dễ dàng như vậy! Không hành hạ nàng, thật có lỗi với thân thể quyến rũ nam nhân của nàng ta!" Trong giọng nói của nàng tràn đầy ác độc.Sở Húc Nhật trong nháy mắt cảm thấy hít thở không thông, hắn thích nhất hành hạ một người, nhưng là, vì sao nghe Ngọc Linh Nhi muốn hành hạ Thủy Liên Y, trong lòng khó chịu như vậy!Trong mắt đột nhiên xuất hiện vẻ lạnh lẽo, điểm trúng huyệt ngủ của nàng lúc Ngọc Linh Nhi chưa chuẩn bị. Gỡ hoa tai của Ngọc Linh Nhi xuống, đánh vào huyệt vị của Tiểu Bình ngoài rèm......................................Thủy Liên Y bị một đám thái giám kéo túm, quanh co lòng vòng đi rất xa.Đi ngang qua vườn hoa, đình đài, lầu các.Trên đường đi đến Cánh Luật viện, thấy mấy đội Ngự Lâm quân, nhưng ngay cả nhìn cũng không nhìn đám thái giám ngang ngược càn rỡ này một cái.Có lẽ mỗi ngày trong hậu cung đều có cung nữ Tần phi phạm sai lầm bị đưa đến Cánh Luật viện, mỗi người đều thấy nhưng không thể trách.Thủy Liên Y bị bọn thái giám kẹp ở trong đó, thân thể nhỏ bé bị ngăn trở hoàn toàn.Nàng rất muốn không hẹn mà gặp Sở Mị Dạ! Nàng rất muốn có anh hùng cứu mỹ nhân vào lúc mấu chốt! Trên TV không phải đều diễn như vậy sao!Trong khoảnh khắc gió nhẹ khẽ vuốt gương mặt, Thủy Liên Y ở trong khe hở của những thân thể, thấy được mỹ nam tử áo trắng thổi sáo lúc nãy! Tay hắn cầm ống sáo, đâm đầu đi tới.Mỗi người gặp hắn đều cung kính thi lễ với hắn.Hắn là ai? Vì sao bọn thị vệ thái giám trong hoàng cung đều cung kính đối với hắn?"Cứu ta!" Không biết vì cái gì, khi hắn đi ngang qua, nàng bật thốt lên, nhưng thân thể giãy giụa lập tức bị chúng thái giám ngăn trở, Mạc công công nhét một miếng vải rách vào trong miệng của nàng, khiến nàng không thể phát ra thanh âm.Nam tử áo trắng đi ngang qua bên người đám thái giám, tựa hồ bước chân có chút chậm chạp. Nhẹ liếc bọn họ một cái xong, lại đi qua như gió.Thủy Liên Y buồn bã cười, không giãy dụa nữa, ở trong hoàng cung này, có ai là bồ tát cứu người lúc khó khăn?

Chương 69: Không có ai cứu nàng