Đau, toàn thân Giản Chỉ Hề đều rất đau. Trong trí nhớ, Giản Chỉ Hề bị một chiếc Maserati do lái xe say rượu đụng phải, sau đó bay theo đường cong parabol tiếp đất. Thân thể mềm mại va chạm nhiệt tình với mặt đất cứng rắn, không có xẹt ra tia lửa tình nào mà trực tiếp chảy ra máu tươi đỏ thẫm, tản ra đầy đất. Toàn thân trên dưới của Giản Chỉ Hề đều rất đau, đặc biệt là cái mông với cổ tay, mông đau như bị kim đâm, mà cổ tay đau như bị người ta bẻ gãy. Ơ! Sai sai rồi! Lúc cô bị đụng ngã xuống đất là sấp mặt luôn, sao mông lại đau được? Chỗ cô bị đụng là phần eo, cổ tay sao lại bị bẻ được? Đụng thành như vậy, không phải ngủm cmnr sao? Làm sao suy nghĩ còn rõ ràng như vậy? Đau tới mất hồn như vậy? Tim Giản Chỉ Hề bỗng nhiên đập mạnh, xoạt một cái mở mắt ra. Đập vào mắt là một huyệt động do nhiều khối thủy tinh tím tạo thành, trong suốt óng ánh, tản ra hào quang màu tím nhạt, chiếu sáng cả huyệt động sâu kín. Mà mông Giản Chỉ Hề đập vào mặt đất thủy tinh, đau tê tái. Cô kinh ngạc nhìn y…
Chương 349: Họa quốc yêu hậu (3)
Cưa Đổ Thượng Thần Băng LãnhTác giả: Vị Hi Sơ HiểuTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐau, toàn thân Giản Chỉ Hề đều rất đau. Trong trí nhớ, Giản Chỉ Hề bị một chiếc Maserati do lái xe say rượu đụng phải, sau đó bay theo đường cong parabol tiếp đất. Thân thể mềm mại va chạm nhiệt tình với mặt đất cứng rắn, không có xẹt ra tia lửa tình nào mà trực tiếp chảy ra máu tươi đỏ thẫm, tản ra đầy đất. Toàn thân trên dưới của Giản Chỉ Hề đều rất đau, đặc biệt là cái mông với cổ tay, mông đau như bị kim đâm, mà cổ tay đau như bị người ta bẻ gãy. Ơ! Sai sai rồi! Lúc cô bị đụng ngã xuống đất là sấp mặt luôn, sao mông lại đau được? Chỗ cô bị đụng là phần eo, cổ tay sao lại bị bẻ được? Đụng thành như vậy, không phải ngủm cmnr sao? Làm sao suy nghĩ còn rõ ràng như vậy? Đau tới mất hồn như vậy? Tim Giản Chỉ Hề bỗng nhiên đập mạnh, xoạt một cái mở mắt ra. Đập vào mắt là một huyệt động do nhiều khối thủy tinh tím tạo thành, trong suốt óng ánh, tản ra hào quang màu tím nhạt, chiếu sáng cả huyệt động sâu kín. Mà mông Giản Chỉ Hề đập vào mặt đất thủy tinh, đau tê tái. Cô kinh ngạc nhìn y… Dưới chân Lộ Trạch sơn, trên đường hồi kinh, Mộ Thanh Yên một mình ngẩn ngơ đi tới.Hai mắt nàng đỏ như máu, làn da trắng bệch, đôi tai nhọn, ba nghìn sợi tóc như tuyết, dọc theo đường đi khiến rất nhiều người chú ý.“Trời ạ, đây... Đây là yêu quái sao?”“Thật đáng sợ! Chạy mau đi! Có yêu quái tới kìa!”“Mau báo quan! Có yêu quái đi ra hại người kìa!”Những nơi Mộ Thanh Yên đi qua, bách tính chạy trốntán loạn, trong vòng mười trượng xung quanh, không có một bóng người.Nàng cứ đi chẳng có mục như vậy thẳng về phía kinh thành, thẳng đến cổng thành.Sauk hi vào thành, quân đội tuần phòng doanh kinh thành nhanh chóng bao vây Mộ Thanh Yên lại.“Yêu nghiệt, chớ có đi loạn! Mau mau giơ tay chịu trói!”“Yêu nghiệt, không được nhúc nhích, bằng không đừng trách đao kiếm không có mắt!”Mộ Thanh Yên giống như chưa tỉnh, tiếp tục đi về phía trước, đôi mắt máu đỏ nhìn vô cùng kh*ng b*.“Động thủ! Bắt lấy ả ta!”Binh sĩ tuần phòng doanh nhất tấn công về phía Mộ Thanh Yên.Mộ Thanh Yên rốt cục cũng có phản ứng, đối mặt binh sĩ xông lên, nàng đưa tay, đầu ngón tay sắc nhọn trực tiếp cắt đứt yết hầu đối phương.Trong chốc lát đã có mười mấy binh sĩ ngã dưới tay nàng.Một màn này khiến tất cả mọi người tuần phòng doanh kinh ngạc đến ngây người.Bọn họ bắt đầu liên tiếp lui về phía sau, không còn dám dễ dàng xông lên chịu chết.Giá trị vũ lực của Mộ Thanh Yên thật sự rất cao, bọn họ chỉ cần vừa tiếp cận, cơ bản không có còn khả năng sống sót.Một đám lính tuần phòng doanh bao vây Mộ Thanh Yên lại, ngăn cách với bách tính.Nhưng bọn họ chỉ là bao quanh xa xa, không dám tới gần nàng.Không tới gần nàng, nàng cũng sẽ không ra tay đả thương người.Một trong chớp mắt, Mộ Thanh Yên liền từ cửa thành đi tới cửa lớn hoàng cung.Thống lĩnh Ngự Lâm Quân Kính Chí Tân thống lĩnh Ngự Lâm Quân xông tới.Không giống với tuần phòng doanh, thân là tâm phúc Quân Bắc Hàn, Kính Chí Tân liếc mắt liền nhận ra yêu quái trước mắt này chính là thái hậu Mộ Thanh Yên!“Thống lĩnh, làm sao bây giờ?”“Không nên tới gần người, không nên thương tổn người, mau đi báo cho hoàng thượng, để ngài lập tức quay lại!”“Vâng thống lĩnh!”Mộ Thanh Yên dưới sự bao vây của Ngự Lâm Quân rất nhanh đi vào trong hoàng cung, một đường đi về phía Kim Loan điện.Trước Kim Loan điện, văn võ bá quan đang chờ vào triều, nhưng chờ hồi lâu đều chưa thấy Quân Bắc Hàn xuất hiện, cũng không có bất kỳ người nào đến thông báo.Nước không thể một ngày không có vua, Quân Bắc Hàn chậm chạp không xuất hiện, đám văn võ bá quan chỉ có thể chậm rãi chờ.Chẳng ai biết, hắn đột nhiên đi đâu rồi.Nhưng mà, đám văn võ bá quan không có chờ được Quân Bắc Hàn mà lại chờ Mộ Thanh Yên đã hóa thành yêu.Thấy Mộ Thanh Yên, tất cả văn võ đại thần đều khiếp sợ.“Yêu, yêu quái!”“Thái hậu Mộ Thanh Yên, thực sự là yêu quái đó!”“Trời ạ! Đất nước sắp diệt vong, tất có yêu nghiệt! Thì ra thái phó nói không sai, thực sự là yêu quái!”“Nhanh, nhanh ngăn ả lại, đừng để ả qua đây, dơ bẩn Kim Loan điện này!”Đám văn võ bá quan thấy Mộ Thanh Yên mặt không đổi sắc từng bước một đi tới, không khỏi liên tiếp lui về phía sau, lui dần về phía sâu Kim Loan điện.Mắt thấy Mộ Thanh Yên từng bước tiếp cận văn võ bá quan, thống lĩnh Ngự Lâm Quân Kính Chí Tân rốt cục không thể phóng túng để nàng đi vào.“Thái hậu xin dừng bước, bằng không...”Kính Chí Tân còn chưa dứt lời, Mộ Thanh Yên bỗng nhiên đưa tay, xé nát một binh sĩ trước gót chân nàng, máu huyết văng khắp nơi, nhiễm hồng toàn bộ Kim Loan điện.“Yêu nghiệt! Chớ có kiêu ngạo! Lên đi…, giết ả!”Không biết ai hét lớn một tiếng, toàn bộ Ngự Lâm Quân sợ hãi, tất cả mọi người tấn công về phía Mộ Thanh Yên.
Dưới chân Lộ Trạch sơn, trên đường hồi kinh, Mộ Thanh Yên một mình ngẩn ngơ đi tới.
Hai mắt nàng đỏ như máu, làn da trắng bệch, đôi tai nhọn, ba nghìn sợi tóc như tuyết, dọc theo đường đi khiến rất nhiều người chú ý.
“Trời ạ, đây... Đây là yêu quái sao?”
“Thật đáng sợ! Chạy mau đi! Có yêu quái tới kìa!”
“Mau báo quan! Có yêu quái đi ra hại người kìa!”
Những nơi Mộ Thanh Yên đi qua, bách tính chạy trốntán loạn, trong vòng mười trượng xung quanh, không có một bóng người.
Nàng cứ đi chẳng có mục như vậy thẳng về phía kinh thành, thẳng đến cổng thành.
Sauk hi vào thành, quân đội tuần phòng doanh kinh thành nhanh chóng bao vây Mộ Thanh Yên lại.
“Yêu nghiệt, chớ có đi loạn! Mau mau giơ tay chịu trói!”
“Yêu nghiệt, không được nhúc nhích, bằng không đừng trách đao kiếm không có mắt!”
Mộ Thanh Yên giống như chưa tỉnh, tiếp tục đi về phía trước, đôi mắt máu đỏ nhìn vô cùng kh*ng b*.
“Động thủ! Bắt lấy ả ta!”
Binh sĩ tuần phòng doanh nhất tấn công về phía Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên rốt cục cũng có phản ứng, đối mặt binh sĩ xông lên, nàng đưa tay, đầu ngón tay sắc nhọn trực tiếp cắt đứt yết hầu đối phương.
Trong chốc lát đã có mười mấy binh sĩ ngã dưới tay nàng.
Một màn này khiến tất cả mọi người tuần phòng doanh kinh ngạc đến ngây người.
Bọn họ bắt đầu liên tiếp lui về phía sau, không còn dám dễ dàng xông lên chịu chết.
Giá trị vũ lực của Mộ Thanh Yên thật sự rất cao, bọn họ chỉ cần vừa tiếp cận, cơ bản không có còn khả năng sống sót.
Một đám lính tuần phòng doanh bao vây Mộ Thanh Yên lại, ngăn cách với bách tính.
Nhưng bọn họ chỉ là bao quanh xa xa, không dám tới gần nàng.
Không tới gần nàng, nàng cũng sẽ không ra tay đả thương người.
Một trong chớp mắt, Mộ Thanh Yên liền từ cửa thành đi tới cửa lớn hoàng cung.
Thống lĩnh Ngự Lâm Quân Kính Chí Tân thống lĩnh Ngự Lâm Quân xông tới.
Không giống với tuần phòng doanh, thân là tâm phúc Quân Bắc Hàn, Kính Chí Tân liếc mắt liền nhận ra yêu quái trước mắt này chính là thái hậu Mộ Thanh Yên!
“Thống lĩnh, làm sao bây giờ?”
“Không nên tới gần người, không nên thương tổn người, mau đi báo cho hoàng thượng, để ngài lập tức quay lại!”
“Vâng thống lĩnh!”
Mộ Thanh Yên dưới sự bao vây của Ngự Lâm Quân rất nhanh đi vào trong hoàng cung, một đường đi về phía Kim Loan điện.
Trước Kim Loan điện, văn võ bá quan đang chờ vào triều, nhưng chờ hồi lâu đều chưa thấy Quân Bắc Hàn xuất hiện, cũng không có bất kỳ người nào đến thông báo.
Nước không thể một ngày không có vua, Quân Bắc Hàn chậm chạp không xuất hiện, đám văn võ bá quan chỉ có thể chậm rãi chờ.
Chẳng ai biết, hắn đột nhiên đi đâu rồi.
Nhưng mà, đám văn võ bá quan không có chờ được Quân Bắc Hàn mà lại chờ Mộ Thanh Yên đã hóa thành yêu.
Thấy Mộ Thanh Yên, tất cả văn võ đại thần đều khiếp sợ.
“Yêu, yêu quái!”
“Thái hậu Mộ Thanh Yên, thực sự là yêu quái đó!”
“Trời ạ! Đất nước sắp diệt vong, tất có yêu nghiệt! Thì ra thái phó nói không sai, thực sự là yêu quái!”
“Nhanh, nhanh ngăn ả lại, đừng để ả qua đây, dơ bẩn Kim Loan điện này!”
Đám văn võ bá quan thấy Mộ Thanh Yên mặt không đổi sắc từng bước một đi tới, không khỏi liên tiếp lui về phía sau, lui dần về phía sâu Kim Loan điện.
Mắt thấy Mộ Thanh Yên từng bước tiếp cận văn võ bá quan, thống lĩnh Ngự Lâm Quân Kính Chí Tân rốt cục không thể phóng túng để nàng đi vào.
“Thái hậu xin dừng bước, bằng không...”
Kính Chí Tân còn chưa dứt lời, Mộ Thanh Yên bỗng nhiên đưa tay, xé nát một binh sĩ trước gót chân nàng, máu huyết văng khắp nơi, nhiễm hồng toàn bộ Kim Loan điện.
“Yêu nghiệt! Chớ có kiêu ngạo! Lên đi…, giết ả!”
Không biết ai hét lớn một tiếng, toàn bộ Ngự Lâm Quân sợ hãi, tất cả mọi người tấn công về phía Mộ Thanh Yên.
Cưa Đổ Thượng Thần Băng LãnhTác giả: Vị Hi Sơ HiểuTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐau, toàn thân Giản Chỉ Hề đều rất đau. Trong trí nhớ, Giản Chỉ Hề bị một chiếc Maserati do lái xe say rượu đụng phải, sau đó bay theo đường cong parabol tiếp đất. Thân thể mềm mại va chạm nhiệt tình với mặt đất cứng rắn, không có xẹt ra tia lửa tình nào mà trực tiếp chảy ra máu tươi đỏ thẫm, tản ra đầy đất. Toàn thân trên dưới của Giản Chỉ Hề đều rất đau, đặc biệt là cái mông với cổ tay, mông đau như bị kim đâm, mà cổ tay đau như bị người ta bẻ gãy. Ơ! Sai sai rồi! Lúc cô bị đụng ngã xuống đất là sấp mặt luôn, sao mông lại đau được? Chỗ cô bị đụng là phần eo, cổ tay sao lại bị bẻ được? Đụng thành như vậy, không phải ngủm cmnr sao? Làm sao suy nghĩ còn rõ ràng như vậy? Đau tới mất hồn như vậy? Tim Giản Chỉ Hề bỗng nhiên đập mạnh, xoạt một cái mở mắt ra. Đập vào mắt là một huyệt động do nhiều khối thủy tinh tím tạo thành, trong suốt óng ánh, tản ra hào quang màu tím nhạt, chiếu sáng cả huyệt động sâu kín. Mà mông Giản Chỉ Hề đập vào mặt đất thủy tinh, đau tê tái. Cô kinh ngạc nhìn y… Dưới chân Lộ Trạch sơn, trên đường hồi kinh, Mộ Thanh Yên một mình ngẩn ngơ đi tới.Hai mắt nàng đỏ như máu, làn da trắng bệch, đôi tai nhọn, ba nghìn sợi tóc như tuyết, dọc theo đường đi khiến rất nhiều người chú ý.“Trời ạ, đây... Đây là yêu quái sao?”“Thật đáng sợ! Chạy mau đi! Có yêu quái tới kìa!”“Mau báo quan! Có yêu quái đi ra hại người kìa!”Những nơi Mộ Thanh Yên đi qua, bách tính chạy trốntán loạn, trong vòng mười trượng xung quanh, không có một bóng người.Nàng cứ đi chẳng có mục như vậy thẳng về phía kinh thành, thẳng đến cổng thành.Sauk hi vào thành, quân đội tuần phòng doanh kinh thành nhanh chóng bao vây Mộ Thanh Yên lại.“Yêu nghiệt, chớ có đi loạn! Mau mau giơ tay chịu trói!”“Yêu nghiệt, không được nhúc nhích, bằng không đừng trách đao kiếm không có mắt!”Mộ Thanh Yên giống như chưa tỉnh, tiếp tục đi về phía trước, đôi mắt máu đỏ nhìn vô cùng kh*ng b*.“Động thủ! Bắt lấy ả ta!”Binh sĩ tuần phòng doanh nhất tấn công về phía Mộ Thanh Yên.Mộ Thanh Yên rốt cục cũng có phản ứng, đối mặt binh sĩ xông lên, nàng đưa tay, đầu ngón tay sắc nhọn trực tiếp cắt đứt yết hầu đối phương.Trong chốc lát đã có mười mấy binh sĩ ngã dưới tay nàng.Một màn này khiến tất cả mọi người tuần phòng doanh kinh ngạc đến ngây người.Bọn họ bắt đầu liên tiếp lui về phía sau, không còn dám dễ dàng xông lên chịu chết.Giá trị vũ lực của Mộ Thanh Yên thật sự rất cao, bọn họ chỉ cần vừa tiếp cận, cơ bản không có còn khả năng sống sót.Một đám lính tuần phòng doanh bao vây Mộ Thanh Yên lại, ngăn cách với bách tính.Nhưng bọn họ chỉ là bao quanh xa xa, không dám tới gần nàng.Không tới gần nàng, nàng cũng sẽ không ra tay đả thương người.Một trong chớp mắt, Mộ Thanh Yên liền từ cửa thành đi tới cửa lớn hoàng cung.Thống lĩnh Ngự Lâm Quân Kính Chí Tân thống lĩnh Ngự Lâm Quân xông tới.Không giống với tuần phòng doanh, thân là tâm phúc Quân Bắc Hàn, Kính Chí Tân liếc mắt liền nhận ra yêu quái trước mắt này chính là thái hậu Mộ Thanh Yên!“Thống lĩnh, làm sao bây giờ?”“Không nên tới gần người, không nên thương tổn người, mau đi báo cho hoàng thượng, để ngài lập tức quay lại!”“Vâng thống lĩnh!”Mộ Thanh Yên dưới sự bao vây của Ngự Lâm Quân rất nhanh đi vào trong hoàng cung, một đường đi về phía Kim Loan điện.Trước Kim Loan điện, văn võ bá quan đang chờ vào triều, nhưng chờ hồi lâu đều chưa thấy Quân Bắc Hàn xuất hiện, cũng không có bất kỳ người nào đến thông báo.Nước không thể một ngày không có vua, Quân Bắc Hàn chậm chạp không xuất hiện, đám văn võ bá quan chỉ có thể chậm rãi chờ.Chẳng ai biết, hắn đột nhiên đi đâu rồi.Nhưng mà, đám văn võ bá quan không có chờ được Quân Bắc Hàn mà lại chờ Mộ Thanh Yên đã hóa thành yêu.Thấy Mộ Thanh Yên, tất cả văn võ đại thần đều khiếp sợ.“Yêu, yêu quái!”“Thái hậu Mộ Thanh Yên, thực sự là yêu quái đó!”“Trời ạ! Đất nước sắp diệt vong, tất có yêu nghiệt! Thì ra thái phó nói không sai, thực sự là yêu quái!”“Nhanh, nhanh ngăn ả lại, đừng để ả qua đây, dơ bẩn Kim Loan điện này!”Đám văn võ bá quan thấy Mộ Thanh Yên mặt không đổi sắc từng bước một đi tới, không khỏi liên tiếp lui về phía sau, lui dần về phía sâu Kim Loan điện.Mắt thấy Mộ Thanh Yên từng bước tiếp cận văn võ bá quan, thống lĩnh Ngự Lâm Quân Kính Chí Tân rốt cục không thể phóng túng để nàng đi vào.“Thái hậu xin dừng bước, bằng không...”Kính Chí Tân còn chưa dứt lời, Mộ Thanh Yên bỗng nhiên đưa tay, xé nát một binh sĩ trước gót chân nàng, máu huyết văng khắp nơi, nhiễm hồng toàn bộ Kim Loan điện.“Yêu nghiệt! Chớ có kiêu ngạo! Lên đi…, giết ả!”Không biết ai hét lớn một tiếng, toàn bộ Ngự Lâm Quân sợ hãi, tất cả mọi người tấn công về phía Mộ Thanh Yên.