Tác giả:

Đau, toàn thân Giản Chỉ Hề đều rất đau. Trong trí nhớ, Giản Chỉ Hề bị một chiếc Maserati do lái xe say rượu đụng phải, sau đó bay theo đường cong parabol tiếp đất. Thân thể mềm mại va chạm nhiệt tình với mặt đất cứng rắn, không có xẹt ra tia lửa tình nào mà trực tiếp chảy ra máu tươi đỏ thẫm, tản ra đầy đất. Toàn thân trên dưới của Giản Chỉ Hề đều rất đau, đặc biệt là cái mông với cổ tay, mông đau như bị kim đâm, mà cổ tay đau như bị người ta bẻ gãy. Ơ! Sai sai rồi! Lúc cô bị đụng ngã xuống đất là sấp mặt luôn, sao mông lại đau được? Chỗ cô bị đụng là phần eo, cổ tay sao lại bị bẻ được? Đụng thành như vậy, không phải ngủm cmnr sao? Làm sao suy nghĩ còn rõ ràng như vậy? Đau tới mất hồn như vậy? Tim Giản Chỉ Hề bỗng nhiên đập mạnh, xoạt một cái mở mắt ra. Đập vào mắt là một huyệt động do nhiều khối thủy tinh tím tạo thành, trong suốt óng ánh, tản ra hào quang màu tím nhạt, chiếu sáng cả huyệt động sâu kín. Mà mông Giản Chỉ Hề đập vào mặt đất thủy tinh, đau tê tái. Cô kinh ngạc nhìn y…

Chương 457: Khách không mời mà đến (4)

Cưa Đổ Thượng Thần Băng LãnhTác giả: Vị Hi Sơ HiểuTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐau, toàn thân Giản Chỉ Hề đều rất đau. Trong trí nhớ, Giản Chỉ Hề bị một chiếc Maserati do lái xe say rượu đụng phải, sau đó bay theo đường cong parabol tiếp đất. Thân thể mềm mại va chạm nhiệt tình với mặt đất cứng rắn, không có xẹt ra tia lửa tình nào mà trực tiếp chảy ra máu tươi đỏ thẫm, tản ra đầy đất. Toàn thân trên dưới của Giản Chỉ Hề đều rất đau, đặc biệt là cái mông với cổ tay, mông đau như bị kim đâm, mà cổ tay đau như bị người ta bẻ gãy. Ơ! Sai sai rồi! Lúc cô bị đụng ngã xuống đất là sấp mặt luôn, sao mông lại đau được? Chỗ cô bị đụng là phần eo, cổ tay sao lại bị bẻ được? Đụng thành như vậy, không phải ngủm cmnr sao? Làm sao suy nghĩ còn rõ ràng như vậy? Đau tới mất hồn như vậy? Tim Giản Chỉ Hề bỗng nhiên đập mạnh, xoạt một cái mở mắt ra. Đập vào mắt là một huyệt động do nhiều khối thủy tinh tím tạo thành, trong suốt óng ánh, tản ra hào quang màu tím nhạt, chiếu sáng cả huyệt động sâu kín. Mà mông Giản Chỉ Hề đập vào mặt đất thủy tinh, đau tê tái. Cô kinh ngạc nhìn y… Việc Tô Tử Câm là nữ tử, tạm thời không thể để cho người ngoài biết.Thế là Cố Lâm Uyên mang Tô Tử Câm xuất cung, thẳng đến Nhiếp Chính Vương phủ.Cố Lâm Uyên đưa Tô Tử Câm đưa vào gian phòng của mình.Sau một lát, một lão đầu râu hoa râm mang hòm thuốc đi tới.“Ai da, ta nói Vương gia, ai quan trọng như vậy khiến cho ngài sáng sớm vô cùng lo lắng hồi vương phủ đấy?”Trọng Tôn Du sờ sờ râu mép mình, tiến đến cũng không hành lễ, có thể thấy được quan hệ giữa ông ta và Cố Lâm Uyên rất tốt.“Xem bệnh!”Trọng Tôn Du dựng râu trừng mắt tức giận hừ một tiếng, đi tới bên giường, thấy Tô Tử Câm sắc mặt tái nhợt, trừng lớn hai mắt.“Vương gia, ngài chộp tới ấu nữ* ở đâu vậy? Không phải là do ngài chưa thỏa mãn d*c v*ng mà dằn vặt thành như vậy chứ? Khẩu vị nặng như vậy?”* bé gái“Ít nói nhảm!”“Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ*, tiểu nha đầu đáng thuơbg, tuổi còn nhỏ như vậy.”* thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thayTrọng Tôn Du vừa lắc đầu vừa đưa tay bắt mạch Tô Tử Câm.Vừa bắt mạch, sắc mặt đầy vẻ trêu ngươi của Trọng Tôn Du lập tức biến mất.“Làm sao vậy?”Cố Lâm Uyên nhìn thần sắc ông ta, bản thân cũng khẩn trương lên.“Nguyệt sự không ổn.”Mặt Cố Lâm Uyên đen xuống.“Trước đây dinh dưỡng không đầy đủ, không có dưỡng tốt thân thể, khiến lần đầu nguyệt sự không điều hòa.”“Vậy làm sao bây giờ? Nàng đau một buổi tối, có thể ngừng đau không?”Nhưng Trọng Tôn Du không có trả lời vấn đề của hắn, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.“Nàng trúng độc.”“Trúng độc? Trọng Tôn Du ngươi nói rõ ràng cho ta! Lúc này không phải lúc đùa đâu!”Hai đầu mày Cố Lâm Uyên đã giận tái đi.“Nhìn bề ngoài do nguyệt sự không điều hòa, ngay từ đầu thiếu chút nữa ta cũng bị lừa gạt.”Trọng Tôn Du chau mày, ông ta vừa cẩn thận bắt mạch, lại nói: “Đích thị xác nhận, nàng trúng độc.”“Độc gì? Có thể giải hay không?”“Hàn khí ăn mòn nội thể, thể chất nàng đang lặng lẽ bị cải biến. Tích lũy tháng ngày sau, thân thể sẽ suy nhược, không đầy hai năm, thể hư mà chết, thần không biết quỷ không hay.”“Vậy có thể giải hay không! Chớ nói những lời nhảm nhí này với ta!”Cố Lâm Uyên gấp gáp.“Không thể.”“Ông nói cái gì?”“Ta không thể.”Trọng Tôn Du thở dài một hơi: “Độc này ta giải không nổi.”“Vậy làm sao bây giờ? Không có biện pháp? Nhìn nàng chết ư?”“Cởi chuông phải do người buộc chuông, người chế độc sẽ có biện pháp.”“Ông biết ai hạ độc?”“Ta không biết là ai ra tay, nhưng độc này xuất phát từ tay Quỷ Y Tử Bất Sinh. Dược của hắn, dù là độc hay là giải, cũng có thể bỏ số tiền lớn để mua.”“Kẻ đó ở đâu?”“Nam châu.”“Miêu Cương?”“Bên kia ấm, độc trùng nhiều, có lợi cho hắn chế độc, cho nên hắn ở bên An gia.”Sắc mặt Cố Lâm Uyên nhất thời trầm xuống.“Nhưng đường xá xa xôi, lẽ nào nàng phải chịu đau mãi sao?”“Ta cho nàng phương thuốc giảm đau, chỉ có thể giảm đau, không chữa bệnh.” Trọng Tôn Du nói.“Vậy thì tốt, nhanh lên, ta lập tức liền lệnh người chuẩn bị ngựa xe, ông theo ta cùng đi Nam châu.”Trọng Tôn Du trừng lớn hai mắt, cứ đi như vậy à?“Không an bài gì khác? Triều cục bất ổn, ngài hẳn chưa để lại bố trí?”“Không ổn liền để nó sập! Giang sơn sụp đổ, xã tắc bại vong, từ đó bắt đầu! Không có bất kỳ việc gì quan trọng hơn nàng!”Thần sắc Cố Lâm Uyên mười phần nghiêm túc, không có một chút đùa giỡn.Trọng Tôn Du lần này không dám đùa thêm, lúc này Cố Lâm Uyên đang làm thật.Một khắc đồng hồ sau, xe ngựa lập tức chuẩn bị xong.Cố Lâm Uyên ôm Tô Tử Câm lên xe ngựa.

Việc Tô Tử Câm là nữ tử, tạm thời không thể để cho người ngoài biết.

Thế là Cố Lâm Uyên mang Tô Tử Câm xuất cung, thẳng đến Nhiếp Chính Vương phủ.

Cố Lâm Uyên đưa Tô Tử Câm đưa vào gian phòng của mình.

Sau một lát, một lão đầu râu hoa râm mang hòm thuốc đi tới.

“Ai da, ta nói Vương gia, ai quan trọng như vậy khiến cho ngài sáng sớm vô cùng lo lắng hồi vương phủ đấy?”

Trọng Tôn Du sờ sờ râu mép mình, tiến đến cũng không hành lễ, có thể thấy được quan hệ giữa ông ta và Cố Lâm Uyên rất tốt.

“Xem bệnh!”

Trọng Tôn Du dựng râu trừng mắt tức giận hừ một tiếng, đi tới bên giường, thấy Tô Tử Câm sắc mặt tái nhợt, trừng lớn hai mắt.

“Vương gia, ngài chộp tới ấu nữ* ở đâu vậy? Không phải là do ngài chưa thỏa mãn d*c v*ng mà dằn vặt thành như vậy chứ? Khẩu vị nặng như vậy?”

* bé gái

“Ít nói nhảm!”

“Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ*, tiểu nha đầu đáng thuơbg, tuổi còn nhỏ như vậy.”

* thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay

Trọng Tôn Du vừa lắc đầu vừa đưa tay bắt mạch Tô Tử Câm.

Vừa bắt mạch, sắc mặt đầy vẻ trêu ngươi của Trọng Tôn Du lập tức biến mất.

“Làm sao vậy?”

Cố Lâm Uyên nhìn thần sắc ông ta, bản thân cũng khẩn trương lên.

“Nguyệt sự không ổn.”

Mặt Cố Lâm Uyên đen xuống.

“Trước đây dinh dưỡng không đầy đủ, không có dưỡng tốt thân thể, khiến lần đầu nguyệt sự không điều hòa.”

“Vậy làm sao bây giờ? Nàng đau một buổi tối, có thể ngừng đau không?”

Nhưng Trọng Tôn Du không có trả lời vấn đề của hắn, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

“Nàng trúng độc.”

“Trúng độc? Trọng Tôn Du ngươi nói rõ ràng cho ta! Lúc này không phải lúc đùa đâu!”

Hai đầu mày Cố Lâm Uyên đã giận tái đi.

“Nhìn bề ngoài do nguyệt sự không điều hòa, ngay từ đầu thiếu chút nữa ta cũng bị lừa gạt.”

Trọng Tôn Du chau mày, ông ta vừa cẩn thận bắt mạch, lại nói: “Đích thị xác nhận, nàng trúng độc.”

“Độc gì? Có thể giải hay không?”

“Hàn khí ăn mòn nội thể, thể chất nàng đang lặng lẽ bị cải biến. Tích lũy tháng ngày sau, thân thể sẽ suy nhược, không đầy hai năm, thể hư mà chết, thần không biết quỷ không hay.”

“Vậy có thể giải hay không! Chớ nói những lời nhảm nhí này với ta!”

Cố Lâm Uyên gấp gáp.

“Không thể.”

“Ông nói cái gì?”

“Ta không thể.”

Trọng Tôn Du thở dài một hơi: “Độc này ta giải không nổi.”

“Vậy làm sao bây giờ? Không có biện pháp? Nhìn nàng chết ư?”

“Cởi chuông phải do người buộc chuông, người chế độc sẽ có biện pháp.”

“Ông biết ai hạ độc?”

“Ta không biết là ai ra tay, nhưng độc này xuất phát từ tay Quỷ Y Tử Bất Sinh. Dược của hắn, dù là độc hay là giải, cũng có thể bỏ số tiền lớn để mua.”

“Kẻ đó ở đâu?”

“Nam châu.”

“Miêu Cương?”

“Bên kia ấm, độc trùng nhiều, có lợi cho hắn chế độc, cho nên hắn ở bên An gia.”

Sắc mặt Cố Lâm Uyên nhất thời trầm xuống.

“Nhưng đường xá xa xôi, lẽ nào nàng phải chịu đau mãi sao?”

“Ta cho nàng phương thuốc giảm đau, chỉ có thể giảm đau, không chữa bệnh.” Trọng Tôn Du nói.

“Vậy thì tốt, nhanh lên, ta lập tức liền lệnh người chuẩn bị ngựa xe, ông theo ta cùng đi Nam châu.”

Trọng Tôn Du trừng lớn hai mắt, cứ đi như vậy à?

“Không an bài gì khác? Triều cục bất ổn, ngài hẳn chưa để lại bố trí?”

“Không ổn liền để nó sập! Giang sơn sụp đổ, xã tắc bại vong, từ đó bắt đầu! Không có bất kỳ việc gì quan trọng hơn nàng!”

Thần sắc Cố Lâm Uyên mười phần nghiêm túc, không có một chút đùa giỡn.

Trọng Tôn Du lần này không dám đùa thêm, lúc này Cố Lâm Uyên đang làm thật.

Một khắc đồng hồ sau, xe ngựa lập tức chuẩn bị xong.

Cố Lâm Uyên ôm Tô Tử Câm lên xe ngựa.

Cưa Đổ Thượng Thần Băng LãnhTác giả: Vị Hi Sơ HiểuTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐau, toàn thân Giản Chỉ Hề đều rất đau. Trong trí nhớ, Giản Chỉ Hề bị một chiếc Maserati do lái xe say rượu đụng phải, sau đó bay theo đường cong parabol tiếp đất. Thân thể mềm mại va chạm nhiệt tình với mặt đất cứng rắn, không có xẹt ra tia lửa tình nào mà trực tiếp chảy ra máu tươi đỏ thẫm, tản ra đầy đất. Toàn thân trên dưới của Giản Chỉ Hề đều rất đau, đặc biệt là cái mông với cổ tay, mông đau như bị kim đâm, mà cổ tay đau như bị người ta bẻ gãy. Ơ! Sai sai rồi! Lúc cô bị đụng ngã xuống đất là sấp mặt luôn, sao mông lại đau được? Chỗ cô bị đụng là phần eo, cổ tay sao lại bị bẻ được? Đụng thành như vậy, không phải ngủm cmnr sao? Làm sao suy nghĩ còn rõ ràng như vậy? Đau tới mất hồn như vậy? Tim Giản Chỉ Hề bỗng nhiên đập mạnh, xoạt một cái mở mắt ra. Đập vào mắt là một huyệt động do nhiều khối thủy tinh tím tạo thành, trong suốt óng ánh, tản ra hào quang màu tím nhạt, chiếu sáng cả huyệt động sâu kín. Mà mông Giản Chỉ Hề đập vào mặt đất thủy tinh, đau tê tái. Cô kinh ngạc nhìn y… Việc Tô Tử Câm là nữ tử, tạm thời không thể để cho người ngoài biết.Thế là Cố Lâm Uyên mang Tô Tử Câm xuất cung, thẳng đến Nhiếp Chính Vương phủ.Cố Lâm Uyên đưa Tô Tử Câm đưa vào gian phòng của mình.Sau một lát, một lão đầu râu hoa râm mang hòm thuốc đi tới.“Ai da, ta nói Vương gia, ai quan trọng như vậy khiến cho ngài sáng sớm vô cùng lo lắng hồi vương phủ đấy?”Trọng Tôn Du sờ sờ râu mép mình, tiến đến cũng không hành lễ, có thể thấy được quan hệ giữa ông ta và Cố Lâm Uyên rất tốt.“Xem bệnh!”Trọng Tôn Du dựng râu trừng mắt tức giận hừ một tiếng, đi tới bên giường, thấy Tô Tử Câm sắc mặt tái nhợt, trừng lớn hai mắt.“Vương gia, ngài chộp tới ấu nữ* ở đâu vậy? Không phải là do ngài chưa thỏa mãn d*c v*ng mà dằn vặt thành như vậy chứ? Khẩu vị nặng như vậy?”* bé gái“Ít nói nhảm!”“Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ*, tiểu nha đầu đáng thuơbg, tuổi còn nhỏ như vậy.”* thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thayTrọng Tôn Du vừa lắc đầu vừa đưa tay bắt mạch Tô Tử Câm.Vừa bắt mạch, sắc mặt đầy vẻ trêu ngươi của Trọng Tôn Du lập tức biến mất.“Làm sao vậy?”Cố Lâm Uyên nhìn thần sắc ông ta, bản thân cũng khẩn trương lên.“Nguyệt sự không ổn.”Mặt Cố Lâm Uyên đen xuống.“Trước đây dinh dưỡng không đầy đủ, không có dưỡng tốt thân thể, khiến lần đầu nguyệt sự không điều hòa.”“Vậy làm sao bây giờ? Nàng đau một buổi tối, có thể ngừng đau không?”Nhưng Trọng Tôn Du không có trả lời vấn đề của hắn, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.“Nàng trúng độc.”“Trúng độc? Trọng Tôn Du ngươi nói rõ ràng cho ta! Lúc này không phải lúc đùa đâu!”Hai đầu mày Cố Lâm Uyên đã giận tái đi.“Nhìn bề ngoài do nguyệt sự không điều hòa, ngay từ đầu thiếu chút nữa ta cũng bị lừa gạt.”Trọng Tôn Du chau mày, ông ta vừa cẩn thận bắt mạch, lại nói: “Đích thị xác nhận, nàng trúng độc.”“Độc gì? Có thể giải hay không?”“Hàn khí ăn mòn nội thể, thể chất nàng đang lặng lẽ bị cải biến. Tích lũy tháng ngày sau, thân thể sẽ suy nhược, không đầy hai năm, thể hư mà chết, thần không biết quỷ không hay.”“Vậy có thể giải hay không! Chớ nói những lời nhảm nhí này với ta!”Cố Lâm Uyên gấp gáp.“Không thể.”“Ông nói cái gì?”“Ta không thể.”Trọng Tôn Du thở dài một hơi: “Độc này ta giải không nổi.”“Vậy làm sao bây giờ? Không có biện pháp? Nhìn nàng chết ư?”“Cởi chuông phải do người buộc chuông, người chế độc sẽ có biện pháp.”“Ông biết ai hạ độc?”“Ta không biết là ai ra tay, nhưng độc này xuất phát từ tay Quỷ Y Tử Bất Sinh. Dược của hắn, dù là độc hay là giải, cũng có thể bỏ số tiền lớn để mua.”“Kẻ đó ở đâu?”“Nam châu.”“Miêu Cương?”“Bên kia ấm, độc trùng nhiều, có lợi cho hắn chế độc, cho nên hắn ở bên An gia.”Sắc mặt Cố Lâm Uyên nhất thời trầm xuống.“Nhưng đường xá xa xôi, lẽ nào nàng phải chịu đau mãi sao?”“Ta cho nàng phương thuốc giảm đau, chỉ có thể giảm đau, không chữa bệnh.” Trọng Tôn Du nói.“Vậy thì tốt, nhanh lên, ta lập tức liền lệnh người chuẩn bị ngựa xe, ông theo ta cùng đi Nam châu.”Trọng Tôn Du trừng lớn hai mắt, cứ đi như vậy à?“Không an bài gì khác? Triều cục bất ổn, ngài hẳn chưa để lại bố trí?”“Không ổn liền để nó sập! Giang sơn sụp đổ, xã tắc bại vong, từ đó bắt đầu! Không có bất kỳ việc gì quan trọng hơn nàng!”Thần sắc Cố Lâm Uyên mười phần nghiêm túc, không có một chút đùa giỡn.Trọng Tôn Du lần này không dám đùa thêm, lúc này Cố Lâm Uyên đang làm thật.Một khắc đồng hồ sau, xe ngựa lập tức chuẩn bị xong.Cố Lâm Uyên ôm Tô Tử Câm lên xe ngựa.

Chương 457: Khách không mời mà đến (4)