- Nuôi một đứa con như mày thật tốn cơm tốn gạo, tao thà nuôi một con chó còn hơn. - Tại sao tao lại có một đứa con như mày chứ? Con chó con mèo nó còn biết nghe lời hay là mày không hiểu tiếng người...vân vân và vân vân... Những câu chửi như thế này nó không biết đã phải nghe bao nhiêu lần và nó không có quyền cãi lại, nó phải cố gắng chịu đựng nếu không muốn ra đường ở, Vì sao phải chịu đựng ư? Vì nó chỉ là một đứa con nuôi, một đứa ăn bám. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, nó không kiềm chế được nữa. - Đủ rồi! Nếu các người muốn nuôi chó nuôi mèo gì đó thì cứ việc nuôi, đừng có so sánh tôi với chúng, cái nhà này không muốn nuôi tôi nữa thì tôi sẽ đi. Sau đó nó đi thẳng lên phòng, lấy cái ba lô để trên bàn, dốc hết sách vở trong đó ra rồi nhét vào đó mấy bộ quần áo và ống tiền tiết kiệm. ********** Hai năm sau: - Con ranh, mau đứng lại cho tao. - Mày cứ liệu hồn, tao mà bắt được tao sẽ rạch nát mặt mày ra. -... Tiếng chửi bới và tiếng bước chân dồn dập phía sau đã nhỏ dần, cô gái có dáng…
Tác giả: