Rốt cục nhận được quyết định của vị khách hàng kia, thời điểm Bùi Vận mang theo máy ảnh trở lại công ty bảo hiểm, đã là giờ cơm trưa. Anh hạ thấp vành mũ xuống, tận lực che khuất vết sẹo trên gò má. Ngón tay xoa nhẹ vào vết sẹo, không khỏi nở nụ cười. Cũng khó trách vị khách hàng vừa nãy nhìn thấy anh lại lộ ra thần sắc đề phòng cùng sợ hãi như vậy, còn đặc biệt muốn anh gọi điện về cho công ty xác nhận thân phận, lúc sau mới bất đắc dĩ mở cửa xe để cho anh chụp ảnh. Dù sao chủ xe cũng là phụ nữ, có tâm lý đề phòng người lạ cũng không phải là chuyện gì đáng kể. Bùi Vận lý giải mà nghĩ, một bên đi lên lầu, một bên nhẹ giọng ngâm nga giai điệu một bài hát: "Chỉ nguyện có được trái tim của người, bạc đầu chẳng phân ly."* Bài hát này giai điệu êm tai, ca từ cũng dễ nghe, rất dễ học thuộc lòng. Các đồng nghiệp cơ hồ người người thuộc từng câu chữ, hơn nữa mỗi khi nghe thấy bài hát này vang lên bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, có tinh thần làm việc hơn. Từ lúc nhân viên công ty sâu sắc yêu…
Tác giả: