Mười năm trước, khoảng thời gian cuối năm 1998, tôi thi vào đại học A, trong một phòng kí túc c*̃ kĩ, lần đầu tiên tôi gặp em, Tôn Dập. Đó là một khuôn mặt đẹp nhất tôi từng thấy, mười năm trôi qua, hiện tại vẫn nhớ rõ khuôn mặt em. Nhắm mắt lại tôi c*̃ng có thể dùng ngón tay vẽ nên những đường nét trên gương mặt ấy. Vầng trán đầy đặn, lông mi cong dài, làm nổi bật ánh nhìn thâm thúy. Mũi, tôi chỉ từng thấy chiếc mũi như vậy qua những bức tượng điêu khắc, tựa như thấy được sống mũi thẳng dài bên trong. Khuôn mặt em có vẻ gầy, đôi môi có độ dày hoàn hảo, lại kiều diễm, đuôi lông mày hơi cong tạo một đường nét hoàn mĩ. Ngày đó, tôi c*̀ng ba mẹ xách theo túi lớn, nhỏ các loại chen vào phòng kí túc xá có bốn giường ngủ, tám chiếc bàn học và tám tủ quần áo… Không gian c*̃ng không lớn, khẳng định c*̃ng không thoải mái lắm. Bởi vì thời gian báo danh chỉ có hai…
Tác giả: