Tác giả:

Ánh mặt trời ngày hè len qua khe hở giữa các bức rèm vừa dày vừa nặng trong khách sạn, rơi xuống một đoạn bắp chân thon dài trắng nõn. Chủ nhân của chiếc chân nhỏ không mặc quần áo, da thịt non mịn bại lộ trong không gian u tối, giống như trân châu trên nền nhung đen, trắng ngần chói mắt. Cậu ngủ rất sâu, nếp tóc tán loạn, che đi cái trán bằng phẳng, làm cho khuôn mặt trông càng nhỏ hơn. Ánh nắng nghịch ngợm chầm chậm di chuyển, chiếu lên lưng cậu. Có vẻ như cậu mơ thấy gì đó, lông mày khẽ chau lại… Tiếp đó, cậu mở bừng mắt. Dạ Sâm ngây người chừng nửa phút, thân thể không dám cử động, tất cả cảm xúc hầu như tập trung hết về lưng. Hay nói chính xác hơn là bàn tay to lớn nóng bỏng trên lưng. Hình ảnh đêm qua tràn về như nước lũ, Dạ Sâm không nhịn được bật thốt lên “Mẹ kiếp!” Cậu thế mà lại làm với Nhậm Cảnh! Còn là người bị làm! Trọng điểm chính là cậu bị làm đó! Chuyện này thật phi lí! Trong đầu Dạ Sâm tất cả đều là hình ảnh không thích hợp với trẻ em, càng nhớ càng thấy như phim kinh…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...