Ngoài trời tuyết rơi dày đặc,trong Phượng Linh cung một mảnh tối tăm.Ta_ vị Đế Vương cao ngạo,lạnh lùng mà ai cũng tỏ ra khiếp sợ mỗi lần nhắc đến.Nhớ lại thật đúng là nực cười,ta vì một đám nữ nhân như vậy mà đánh mất nàng: “Lăng nhi...Lăng nhi của ta“.Ta nắm chặt trong tay cây trâm hồ điệp,nhớ lại những hồi ức vui vẻ cùng Lăng nhi.Lúc ấy,ta gặp nàng lần đầu trong yến tiệc cuối năm,nàng đi theo phụ thân tiến cung.Khi ấy,ta cảm thấy nàng rất đơn thuần,rụt rè...Còn khi tuyển tú,...Ta nhớ,rất nhớ nàng,nhớ từng nụ cười,ánh mắt nàng.Khi ta biết tin đám nữ nhân đó ép chết nàng,ta đã chạy đến nhưng vẫn không kịp...Tất cả là do ta,do ta để đám nữ nhân đó lấn lướt nàng.Haha...ta hối hận,hối hận rồi,khi ta ôm lấy thân thể lạnh băng của nàng ta cũng một khắc đó trái tim ta cũng đồng thời đi theo nàng... Ta ôm thi thể nàng,ngồi lặng đó một ngày một đêm.Ta cho người an táng nàng trong lăng mộ đã chuẩn bị sẵn cho ta:“Lăng nhi,hãy đợi ta xuống dưới cùng nàng“.Ta biết hành động của ta rất ích kỷ,ta…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...