Hè tháng bảy nóng nực, thời tiết khô rang. Buổi chiều ngày hôm ấy, bầu trời vừa mới xanh thăm thẳm, mây tụ thành từng đám, mỗi lúc một nhiều thêm, tầng tầng lớp lớp dày đặc hạ thấp dần, bầu trời bỗng chốc tối sầm lại. Đột nhiên, tiếng sấm đì đùng nổi lên, ầm ầm vang vọng cả một triền đồi núi vắng vẻ. Mưa to như trút đổ xuống. Kham San đang đứng nói chuyện với mấy người trên bờ ruộng vội vã đưa hai tay lên che đầu, nhanh chóng chào tạm biệt rồi chạy chối chết về phía dãy nhà thấp của Ủy ban thôn ngay dưới chân núi. Được nửa đường, cô ta thấy trên con đường nhỏ phía trước có một người mặc áo khoác trắng che chiếc ô màu tím chạy về phía mình hô to: "Chị San, ở đây". Kham San nhận ra là ai, cụt hứng chạy hai bước một đến đón, lách người vào trong chiếc ô. "Ôi giời, nói mưa là mưa ngay được, may mà em mang theo dù đấy nhé". Phủi mấy giọt mưa trên vai, Kham San nhìn về phía người vừa tới: "Em khám xong hết rồi đấy à?". Trần Dật vừa một tay che chắn hòm thuốc trước ngực cho khỏi bị mưa ướt,…
Tác giả: