“ Tôi dường như vì cậu ấy mà viết truyện gần 4 năm. Thế nhưng, khi tôi nhìn những cảnh tượng và những người tôi không muốn gặp trong c á i th ế gi ớ i kia, c* ố i c ù ng t ô i v ẫ n ch ù n b ướ c. ” — Khánh Bồi Khi nhận được điện thoại của Trạch Niên, tôi đang ngồi trước máy tính đọc lại chương truyện đã viết lúc tối. Hôm nay cậu ấy đi gặp người phụ trách của một phòng triển lãm tranh. Tôi nghĩ không biết có phải lại bị lạc đường hay không nữa, thật đúng là tôi đoán không sai mà. Tôi cầm chìa khoá xuống lầu, mang theo đồ cậu ấy để quên trên bàn, là một bản phác thảo của cậu ấy. “Giờ cậu đang ở đâu?” Trong tai đúng là giọng nói của cậu ấy, ngón tay tôi lướt qua từng chỗ một trên bản phác thảo, “Đúng vậy, cậu đi thẳng, băng qua giao lộ, sau đó dừng lại ở quảng trường lòng chảo phía tay phải của cậu. Cạnh quảng trường có một con đường nhỏ, cứ quẹo vào đó là đến nơi. Ừ, nhớ chú ý bảng chỉ đường nhé.” Chắc chắn rằng cậu ấy đã tìm được, tôi lại cầm chìa khoá quay về nhà. Vài bước đi…
Tác giả: