Chín ngày qua Thi Văn Tâm chỉ có thể no nửa cái bụng. Từ xưa thư sinh chính là người vô dụng. Đa số người đều nói học tứ thư ngũ kinh rồi đi khảo thi hương, sau đó là thi tỉnh, rồi kim bảng đề danh, làm rạng rỡ tổ tông, thư sinh không còn con đường nào khác để lựa chọn, nhưng chỉ có những nhân tài từng khăn gói đi thi hương mới biết, từ lúc thi hương bắt đầu là thời điểm ganh đua gây gắt. Nếu không có hậu thuẫn, ngay cả cơ hội để ganh đua cũng không có, còn về việc đạt được danh trạng nguyên lại giống như nằm mơ giữa ban ngày..... Y hảo đói! Vào thời điểm thái bình thịnh thế thì người đọc sách mới có vị trí trong xã hội, nếu không được địa vị cao cũng có thể về nơi hương dã dạy học, chỉ cần giáo vài đệ tử liền có thể ăn no, nhưng y sinh không đúng lúc, vừa trải qua một đợt thiên tai liên miên, kết quả trừ bỏ ngẫu nhiên có thể gíáo một số hậu bối cùng tính toán sổ sách cho địa chủ nơi thôn xã, y hoàn toàn không còn thu nhập nào khác. Một bức tranh hảo thì như thế nào.... Viết được bài…
Tác giả: