--------Chương 1: Bán đi-------- “Xoảng” Một tiếng động vang lên bỗng chốc kinh hoàng trong ngôi nhà nhỏ xập xệ nằm giữa khu nhà bình dân. Ngay sau đó là gầm to đầy tức giận của một người đàn ông đã qua năm mươi. Người nghe thấy có thể sợ run mà ngất đi:“Mày! Đi mau cho ta, mau đến tìm hắn và ngủ với hắn một đêm!” Tiếng khóc đầy uất ứa và tận cùng đau khổ của một cô gái vang lên. Cô quỳ hai gối trên mặt đất, đôi má đỏ ửng và sưng vù lên vì những cái bạt tai của người đàn ông trung niên đó. Cô đau khổ lết hai đầu gối đã bầm tím vì quỳ đã lâu trên mặt đất đầy lạnh lẽo, cô tiến đến sát bên chân người đàn ông mà quỳ rạp xuống van xin như muốn thêm một cái mạng: “Ba, con xin ba, đừng bắt con đi có được không? Đừng bán con cho hắn có được không? Xin ba!“. Người đàn ông giận đến xanh mặt, ông một đá liền đá văng cô gái nằm lăn lóc trên sàn nhà. Đôi mắt ấy giương lên nhìn ông, màu mắt đã đỏ hoe một mảng, trong sâu ánh nhìn đó chất chứa đầy khổ sở, đầy sự uỷ khuất, nhưng cũng có một chút trách…
Tác giả: