“Rào rào” một tiếng, Đỗ Mạn Ninh từ trong nước đi ra, một tay cầm khăn tắm bọc người lại, một tay lau lau mái tóc dài ngang eo. Gian phòng tốt nhất tại khách sạn năm sao quả nhiên không tầm thường, phòng tắm so với ở nhà còn lớn hơn một vòng, đáng tiếc chính cô chuẩn bị lâu như vậy, một lần gọi điện liền lỡ hẹn. Đỗ Mạn Ninh đứng trước tấm gương, ngắm nhìn cô gái hai mươi mốt tuổi, vẻ đẹp đem vài phần tĩnh lệ, mái tóc đen dài mượt như tơ, xõa ra. Khuôn mặt trái xoan khéo léo, làn da sáng như bạch ngọc, lông mày lá liễu phối hợp với đôi mắt như làn thu thủy. Giọt nước từ sợi tóc chảy qua cái trán trơn bóng đến cái miệng nhỏ nhắn khêu gợi, cuối cùng chảy xuống thân hình đầy đặn của cô. Cô dứt khoát kéo khăn tắm, nhìn qua đôi bồng đào mềm nhẵn non mịn, thân thể trưởng thành thon thả, thế nhưng cặp mắt của cô lại lộ ra vẻ u oán. Sau ba năm, cuối cùng hắn cũng đi du học về, cả hai cuối cùng cũng được gặp mặt. Tại nơi thành thị hiện đại hóa này, chắc chắn sẽ không có ai tin tưởng cô yêu…

Truyện chữ