“Cổ Ương Thái!” “Kiều Kiều, làm sao vậy?” Cổ Ương Thái trên người mặc áo ngủ màu lam carô, bộ dáng buồn ngủ bước ra khỏi phòng, từ đằng sau ôm lấy người yêu. “Máy giặt không chịu nghe lời của em!” Máy giặc bị Giản Đông Kiều đạp đến sắp văng cả phụ tùng bên trong. Cổ Ương Thái nhìn máy giặt một chút bất đắc dĩ cười khổ. Đáng thương cho cái máy giặt a, nó đang thầm oán trách tại sao lại bị đại gia Cổ Ương Thái mua về đây. “Nó không nghe lời, vậy có thời gian chúng ta đổi một cái máy khác tốt hơn là được rồi.” “Không được! Như vậy em làm sao có thể giặt quần áo cho anh a?” Giản Đông Kiều bộ dáng ‘cô dâu nhỏ’ oán trách. “Giặt quần áo làm gì, chỉ cần tắm rửa sạch sẽ là được rồi…” Cổ Ương Thái chủ động hôn Giản Đông Kiều, l**m láp vành tai mềm mại của cậu. “Mặc kệ, em muốn giặt quần áo!” “Ngoan một chút.” Hắn mở nút áo ngủ của Giản Đông Kiều ra. “Ừm…” “Sắc đẹp” trước mặt, cậu đành phải tạm tha cho cái máy giặt này, Giản Đông Kiều dùng chân đạp vài cước ‘ầm ầm’ vào máy giặt, sau đó ‘bé…
Tác giả: