Tháng ba, cái rét của tháng ba. Những đám mây đen như ruột bông rách đè nặng đường chân trời, rơi xuống vàitrận mưa, ánh mặt trời mỏng manh như ánh mắt của người đang hấp hối nhìn nhân gian lần cuối cùng. Khương Từ mặc một bộ váy nhung màu đen, cúi đầu với từng người đến phúng viếng, mặt không chút thay đổi nghecâu “xin hãy nén bi thương” hết lần này đến lần khác. Lương CảnhHành che dù đứng trong mưa, chăm chú nhìn hồi lâu, cuối cùng bước lên.Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tái nhợt của Khương Từ, chợt thấy giậtmình-ngón tay cô lạnh như băng, hoàn toàn không còn chút sinh khí. Thiên ngôn vạn ngữ măắc kẹt lại ở yết hầu, miệng anh khẽ nhếch lên, nhưngcuối cùng lại hóa thành lời khuyên “xin hãy nén bi thương” Cô gái hạ mắt xuống, khẽ gật một cái, vẻ mặt không chút thay đổi. Lương Cảnh Hành tiến tới linh đường, đặt một bông cúc trắng trước di ảnh củacha Khương, linh đường to lớn yên lặng như có áp lực đè xuống, vài người túm tụm lại đè thấp thanh âm nói chuyện với nhau. Lương Cảnh Hành…
Tác giả: