Thư sinh cứu hồ ly độ kiếp. Thế là hồ ly hoá thành một chàng trai đẹp đến báo ân, giặt quần áo làm cơm cùng ăn cùng đọc sách với chàng, báo tới báo lui rồi thích người ta luôn. Lăn lên giường thư sinh, quấn mãi không bỏ thành chân ái. Sau đó thư sinh đi thi, làm quan, thẳng đường tiến chức. Từ thư sinh biến thành lão gia. Lão gia đã bảy mươi tám tuổi, già đến mức cằm xệ hết ra, nhìn gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn của mỹ nhân nói: “Em không già đi với ta thì thôi, theo như thoại bản viết thì hẳn là em nên cho ta thuốc trường sinh bất lão để uống chứ. Không chừng mấy năm nữa ta chết đi, em sẽ về rừng tìm con hồ ly đực khác để cắm sừng ta đúng không?” Mỹ nhân cắn góc áo, một đôi mắt phượng ướt đẫm nhìn lão gia nói: “Em cũng không phải là tiên nhân, làm gì có thứ thuốc trường sinh bất lão.” Lão gia thổi râu trừng mắt: “Vậy em cứ trơ mắt nhìn ta chết à? Rõ ràng trong thoại bản không viết như thế.” Ta còn muốn ở với em ngàn năm vạn năm nữa…. Lời này lão gia kìm nén không nói, vẫn còn tức…

Chương 17: Phiên ngoại 2

Tiểu Hồ LyTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcThư sinh cứu hồ ly độ kiếp. Thế là hồ ly hoá thành một chàng trai đẹp đến báo ân, giặt quần áo làm cơm cùng ăn cùng đọc sách với chàng, báo tới báo lui rồi thích người ta luôn. Lăn lên giường thư sinh, quấn mãi không bỏ thành chân ái. Sau đó thư sinh đi thi, làm quan, thẳng đường tiến chức. Từ thư sinh biến thành lão gia. Lão gia đã bảy mươi tám tuổi, già đến mức cằm xệ hết ra, nhìn gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn của mỹ nhân nói: “Em không già đi với ta thì thôi, theo như thoại bản viết thì hẳn là em nên cho ta thuốc trường sinh bất lão để uống chứ. Không chừng mấy năm nữa ta chết đi, em sẽ về rừng tìm con hồ ly đực khác để cắm sừng ta đúng không?” Mỹ nhân cắn góc áo, một đôi mắt phượng ướt đẫm nhìn lão gia nói: “Em cũng không phải là tiên nhân, làm gì có thứ thuốc trường sinh bất lão.” Lão gia thổi râu trừng mắt: “Vậy em cứ trơ mắt nhìn ta chết à? Rõ ràng trong thoại bản không viết như thế.” Ta còn muốn ở với em ngàn năm vạn năm nữa…. Lời này lão gia kìm nén không nói, vẫn còn tức… Long mạch của long tộc đơn bạc, mỗi khi có rồng sinh ra hoặc là có giao hoá thành rồng đều phải định bối phận trên gia phả.Lão rồng không cam lòng để con trai bại lộ bị Tử Tiêu mang về.Khiến con trai hắn giờ vẫn chưa có hộ khẩu.Bé rồng trắng cũng không quan tâm những cái này, mỗi ngày đều theo cha chơi đùa trên xà nhà trong cung, vô cùng vui vẻ thoả mãn.Hoàn toàn không biết cha mẹ ruột mình đang lo buồn thế nào.Sau khi Đế Quân tự trách khổ sở cũng tỉnh lại, tính được bé rồng từ khi ra đời sẽ có một kiếp.Lúc đó A Ngọc đã biến về hình người, ngồi ở đàng kia không nhúc nhích. Đế Quân tới gần muốn ôm ôm trấn an đều bị y quay đầu tránh đi.Cứ như ác bá cướp mỹ nhân.Đế Quân thở dài, lại nói trong long tộc nếu như có rồng chết đi nhất định sẽ đất rung núi chuyển mưa gió sấm sét. Trăm năm qua, trong tam giới không có chỗ nào phát sinh chuyện này, Tiểu Long vẫn còn, em cứ yên tâm đi.Chỉ nói thì không được, hắn cũng lo lắng cho con ruột của mình, thường đi hạ giới tìm kiếm hơi thở của rồng, không đầy một tháng đã tìm được bé rồng trắng từ chỗ lão rồng về.Hắn kích động vui sướng khó nói thành lời, nhưng bé rồng trắng cũng không thừa nhận người cha này.Phí lời, bé đã có cha rồi, còn muốn thêm một người làm gì?Nhưng thấy người kia nói có thể dẫn bé lên trên đó gặp mẹ, bé vẫn cáo biệt lão rồng trở về trời.….Mẹ có gương mặt đẹp đẽ y như trong tưởng tượng của bé.Bé rồng trắng vừa mới hiện thân, từ sau mây lọt vào tầm mắt A Ngọc, thân rồng óng ánh nhỏ xíu, lượn lờ giữa không trung vòng quanh tay A Ngọc khóc hu hu: “Mẹ ơi mẹ ơi, con tìm được mẹ rồi!”Nói xong thẳng thắn níu lấy cổ tay, bốn cái vuốt nắm thật chặt, sừng rồng mượt mà cọ tới cọ lui ở bàn tay.Hồ ly dại ra chốc lát, đầu ngón tay run rẩy.Lúc bé rồng trắng lại gọi tiếng mẹ ơi, bỗng nhiên rơi lệ, cong cong khoé môi khẽ đáp lời: Ừm…Trăm năm khúc mắc, đã lặng lẽ xoá tan.Hoàn.

Long mạch của long tộc đơn bạc, mỗi khi có rồng sinh ra hoặc là có giao hoá thành rồng đều phải định bối phận trên gia phả.

Lão rồng không cam lòng để con trai bại lộ bị Tử Tiêu mang về.

Khiến con trai hắn giờ vẫn chưa có hộ khẩu.

Bé rồng trắng cũng không quan tâm những cái này, mỗi ngày đều theo cha chơi đùa trên xà nhà trong cung, vô cùng vui vẻ thoả mãn.

Hoàn toàn không biết cha mẹ ruột mình đang lo buồn thế nào.

Sau khi Đế Quân tự trách khổ sở cũng tỉnh lại, tính được bé rồng từ khi ra đời sẽ có một kiếp.

Lúc đó A Ngọc đã biến về hình người, ngồi ở đàng kia không nhúc nhích. Đế Quân tới gần muốn ôm ôm trấn an đều bị y quay đầu tránh đi.

Cứ như ác bá cướp mỹ nhân.

Đế Quân thở dài, lại nói trong long tộc nếu như có rồng chết đi nhất định sẽ đất rung núi chuyển mưa gió sấm sét. Trăm năm qua, trong tam giới không có chỗ nào phát sinh chuyện này, Tiểu Long vẫn còn, em cứ yên tâm đi.

Chỉ nói thì không được, hắn cũng lo lắng cho con ruột của mình, thường đi hạ giới tìm kiếm hơi thở của rồng, không đầy một tháng đã tìm được bé rồng trắng từ chỗ lão rồng về.

Hắn kích động vui sướng khó nói thành lời, nhưng bé rồng trắng cũng không thừa nhận người cha này.

Phí lời, bé đã có cha rồi, còn muốn thêm một người làm gì?

Nhưng thấy người kia nói có thể dẫn bé lên trên đó gặp mẹ, bé vẫn cáo biệt lão rồng trở về trời.

….

Mẹ có gương mặt đẹp đẽ y như trong tưởng tượng của bé.

Bé rồng trắng vừa mới hiện thân, từ sau mây lọt vào tầm mắt A Ngọc, thân rồng óng ánh nhỏ xíu, lượn lờ giữa không trung vòng quanh tay A Ngọc khóc hu hu: “Mẹ ơi mẹ ơi, con tìm được mẹ rồi!”

Nói xong thẳng thắn níu lấy cổ tay, bốn cái vuốt nắm thật chặt, sừng rồng mượt mà cọ tới cọ lui ở bàn tay.

Hồ ly dại ra chốc lát, đầu ngón tay run rẩy.

Lúc bé rồng trắng lại gọi tiếng mẹ ơi, bỗng nhiên rơi lệ, cong cong khoé môi khẽ đáp lời: Ừm…

Trăm năm khúc mắc, đã lặng lẽ xoá tan.

Hoàn.

Tiểu Hồ LyTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcThư sinh cứu hồ ly độ kiếp. Thế là hồ ly hoá thành một chàng trai đẹp đến báo ân, giặt quần áo làm cơm cùng ăn cùng đọc sách với chàng, báo tới báo lui rồi thích người ta luôn. Lăn lên giường thư sinh, quấn mãi không bỏ thành chân ái. Sau đó thư sinh đi thi, làm quan, thẳng đường tiến chức. Từ thư sinh biến thành lão gia. Lão gia đã bảy mươi tám tuổi, già đến mức cằm xệ hết ra, nhìn gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn của mỹ nhân nói: “Em không già đi với ta thì thôi, theo như thoại bản viết thì hẳn là em nên cho ta thuốc trường sinh bất lão để uống chứ. Không chừng mấy năm nữa ta chết đi, em sẽ về rừng tìm con hồ ly đực khác để cắm sừng ta đúng không?” Mỹ nhân cắn góc áo, một đôi mắt phượng ướt đẫm nhìn lão gia nói: “Em cũng không phải là tiên nhân, làm gì có thứ thuốc trường sinh bất lão.” Lão gia thổi râu trừng mắt: “Vậy em cứ trơ mắt nhìn ta chết à? Rõ ràng trong thoại bản không viết như thế.” Ta còn muốn ở với em ngàn năm vạn năm nữa…. Lời này lão gia kìm nén không nói, vẫn còn tức… Long mạch của long tộc đơn bạc, mỗi khi có rồng sinh ra hoặc là có giao hoá thành rồng đều phải định bối phận trên gia phả.Lão rồng không cam lòng để con trai bại lộ bị Tử Tiêu mang về.Khiến con trai hắn giờ vẫn chưa có hộ khẩu.Bé rồng trắng cũng không quan tâm những cái này, mỗi ngày đều theo cha chơi đùa trên xà nhà trong cung, vô cùng vui vẻ thoả mãn.Hoàn toàn không biết cha mẹ ruột mình đang lo buồn thế nào.Sau khi Đế Quân tự trách khổ sở cũng tỉnh lại, tính được bé rồng từ khi ra đời sẽ có một kiếp.Lúc đó A Ngọc đã biến về hình người, ngồi ở đàng kia không nhúc nhích. Đế Quân tới gần muốn ôm ôm trấn an đều bị y quay đầu tránh đi.Cứ như ác bá cướp mỹ nhân.Đế Quân thở dài, lại nói trong long tộc nếu như có rồng chết đi nhất định sẽ đất rung núi chuyển mưa gió sấm sét. Trăm năm qua, trong tam giới không có chỗ nào phát sinh chuyện này, Tiểu Long vẫn còn, em cứ yên tâm đi.Chỉ nói thì không được, hắn cũng lo lắng cho con ruột của mình, thường đi hạ giới tìm kiếm hơi thở của rồng, không đầy một tháng đã tìm được bé rồng trắng từ chỗ lão rồng về.Hắn kích động vui sướng khó nói thành lời, nhưng bé rồng trắng cũng không thừa nhận người cha này.Phí lời, bé đã có cha rồi, còn muốn thêm một người làm gì?Nhưng thấy người kia nói có thể dẫn bé lên trên đó gặp mẹ, bé vẫn cáo biệt lão rồng trở về trời.….Mẹ có gương mặt đẹp đẽ y như trong tưởng tượng của bé.Bé rồng trắng vừa mới hiện thân, từ sau mây lọt vào tầm mắt A Ngọc, thân rồng óng ánh nhỏ xíu, lượn lờ giữa không trung vòng quanh tay A Ngọc khóc hu hu: “Mẹ ơi mẹ ơi, con tìm được mẹ rồi!”Nói xong thẳng thắn níu lấy cổ tay, bốn cái vuốt nắm thật chặt, sừng rồng mượt mà cọ tới cọ lui ở bàn tay.Hồ ly dại ra chốc lát, đầu ngón tay run rẩy.Lúc bé rồng trắng lại gọi tiếng mẹ ơi, bỗng nhiên rơi lệ, cong cong khoé môi khẽ đáp lời: Ừm…Trăm năm khúc mắc, đã lặng lẽ xoá tan.Hoàn.

Chương 17: Phiên ngoại 2