Diêu Hoa ghét mối quan hệ như vậy. Diêu Thanh cằn nhằn anh không ngừng, đơn giản chỉ là muốn anh sống tốt hơn một chút. Phạm Tử Cơ làm loạn bên ngoài không phải ngày một ngày hai, Diêu Thanh là chị anh, tất nhiên việc này không qua được mắt chị, mỗi khi nói tới chị lại khóc, chị chỉ có một thằng em, là gay không nói, ngay cả tìm người yêu cũng gặp phải kẻ không đáng tin như vậy. Diêu Hoa há miệng thở dài, ôm lấy Diêu Thanh nói: “Được, em sẽ chia tay anh ta.” Diêu Thanh thôi khóc, Diêu Hoa tỉ mỉ lau sạch nước mắt trên mặt chị, nghiêm túc nói: “Em cũng ghét mà.” Tối qua Phạm Tử Cơ về nhà, mùi của người khác vẫn còn vương trên người nhưng lười tắm rửa, thái độ qua loa khiến anh cảm thấy nếu đã như vậy thì chia tay có lẽ tốt hơn. Đã từng rất yêu thương nhưng đó là chuyện trước kia, tình yêu không thắng nổi thời gian; hơn nữa ở trước mặt kẻ giàu tình yêu như Phạm Tử Cơ thì thời gian cũng chỉ kéo dài thêm quá trình hắn vứt bỏ chiến lợi phẩm của mình mà thôi. Lần này, hắn vứt bỏ mình. Diêu…
Chương 17
Nước Mắt Đã CạnTác giả: Không MộngTruyện Đam MỹDiêu Hoa ghét mối quan hệ như vậy. Diêu Thanh cằn nhằn anh không ngừng, đơn giản chỉ là muốn anh sống tốt hơn một chút. Phạm Tử Cơ làm loạn bên ngoài không phải ngày một ngày hai, Diêu Thanh là chị anh, tất nhiên việc này không qua được mắt chị, mỗi khi nói tới chị lại khóc, chị chỉ có một thằng em, là gay không nói, ngay cả tìm người yêu cũng gặp phải kẻ không đáng tin như vậy. Diêu Hoa há miệng thở dài, ôm lấy Diêu Thanh nói: “Được, em sẽ chia tay anh ta.” Diêu Thanh thôi khóc, Diêu Hoa tỉ mỉ lau sạch nước mắt trên mặt chị, nghiêm túc nói: “Em cũng ghét mà.” Tối qua Phạm Tử Cơ về nhà, mùi của người khác vẫn còn vương trên người nhưng lười tắm rửa, thái độ qua loa khiến anh cảm thấy nếu đã như vậy thì chia tay có lẽ tốt hơn. Đã từng rất yêu thương nhưng đó là chuyện trước kia, tình yêu không thắng nổi thời gian; hơn nữa ở trước mặt kẻ giàu tình yêu như Phạm Tử Cơ thì thời gian cũng chỉ kéo dài thêm quá trình hắn vứt bỏ chiến lợi phẩm của mình mà thôi. Lần này, hắn vứt bỏ mình. Diêu… Một luồng gió nhẹ bay giữa trời đất, mềm mại như liễu, hữu tình như nước, vĩnh viễn không mệt mỏi, từ Đông bay sang Tây, từ Nam tới Bắc, nhẹ nhàng bay múa, ung dung tự do.Sau đó, có một luồng gió nhẹ khác đuổi theo nó, hỏi: “Anh có thể đi theo em không? Anh tìm được em rồi.”Gió nhẹ không trả lời, cơn gió nhẹ kia không chịu buông tha, đi theo sau nó một vạn năm, mỗi năm đều hỏi: “Anh có thể đi theo em không?”Sau đó, rất nhiều vạn năm trôi qua, gió nhẹ nhẹ giọng trả lời: “Thôi được.”Cơn gió nhẹ kia vờn quanh nó, nói: “Thật tốt quá, anh sẽ bảo vệ em, em cứ thoải mái mà bay đi.”Gió nhẹ bay về phía trước, cơn gió nhẹ kia bay sau lưng nói: “Anh không bao giờ… làm em bị tổn thương nữa.”Gió nhẹ dịu dàng nở nụ cười ấm áp, thổi qua một bãi cỏ xanh, để lại một mùi hương thơm ngát.
Một luồng gió nhẹ bay giữa trời đất, mềm mại như liễu, hữu tình như nước, vĩnh viễn không mệt mỏi, từ Đông bay sang Tây, từ Nam tới Bắc, nhẹ nhàng bay múa, ung dung tự do.
Sau đó, có một luồng gió nhẹ khác đuổi theo nó, hỏi: “Anh có thể đi theo em không? Anh tìm được em rồi.”
Gió nhẹ không trả lời, cơn gió nhẹ kia không chịu buông tha, đi theo sau nó một vạn năm, mỗi năm đều hỏi: “Anh có thể đi theo em không?”
Sau đó, rất nhiều vạn năm trôi qua, gió nhẹ nhẹ giọng trả lời: “Thôi được.”
Cơn gió nhẹ kia vờn quanh nó, nói: “Thật tốt quá, anh sẽ bảo vệ em, em cứ thoải mái mà bay đi.”
Gió nhẹ bay về phía trước, cơn gió nhẹ kia bay sau lưng nói: “Anh không bao giờ… làm em bị tổn thương nữa.”
Gió nhẹ dịu dàng nở nụ cười ấm áp, thổi qua một bãi cỏ xanh, để lại một mùi hương thơm ngát.
Nước Mắt Đã CạnTác giả: Không MộngTruyện Đam MỹDiêu Hoa ghét mối quan hệ như vậy. Diêu Thanh cằn nhằn anh không ngừng, đơn giản chỉ là muốn anh sống tốt hơn một chút. Phạm Tử Cơ làm loạn bên ngoài không phải ngày một ngày hai, Diêu Thanh là chị anh, tất nhiên việc này không qua được mắt chị, mỗi khi nói tới chị lại khóc, chị chỉ có một thằng em, là gay không nói, ngay cả tìm người yêu cũng gặp phải kẻ không đáng tin như vậy. Diêu Hoa há miệng thở dài, ôm lấy Diêu Thanh nói: “Được, em sẽ chia tay anh ta.” Diêu Thanh thôi khóc, Diêu Hoa tỉ mỉ lau sạch nước mắt trên mặt chị, nghiêm túc nói: “Em cũng ghét mà.” Tối qua Phạm Tử Cơ về nhà, mùi của người khác vẫn còn vương trên người nhưng lười tắm rửa, thái độ qua loa khiến anh cảm thấy nếu đã như vậy thì chia tay có lẽ tốt hơn. Đã từng rất yêu thương nhưng đó là chuyện trước kia, tình yêu không thắng nổi thời gian; hơn nữa ở trước mặt kẻ giàu tình yêu như Phạm Tử Cơ thì thời gian cũng chỉ kéo dài thêm quá trình hắn vứt bỏ chiến lợi phẩm của mình mà thôi. Lần này, hắn vứt bỏ mình. Diêu… Một luồng gió nhẹ bay giữa trời đất, mềm mại như liễu, hữu tình như nước, vĩnh viễn không mệt mỏi, từ Đông bay sang Tây, từ Nam tới Bắc, nhẹ nhàng bay múa, ung dung tự do.Sau đó, có một luồng gió nhẹ khác đuổi theo nó, hỏi: “Anh có thể đi theo em không? Anh tìm được em rồi.”Gió nhẹ không trả lời, cơn gió nhẹ kia không chịu buông tha, đi theo sau nó một vạn năm, mỗi năm đều hỏi: “Anh có thể đi theo em không?”Sau đó, rất nhiều vạn năm trôi qua, gió nhẹ nhẹ giọng trả lời: “Thôi được.”Cơn gió nhẹ kia vờn quanh nó, nói: “Thật tốt quá, anh sẽ bảo vệ em, em cứ thoải mái mà bay đi.”Gió nhẹ bay về phía trước, cơn gió nhẹ kia bay sau lưng nói: “Anh không bao giờ… làm em bị tổn thương nữa.”Gió nhẹ dịu dàng nở nụ cười ấm áp, thổi qua một bãi cỏ xanh, để lại một mùi hương thơm ngát.