Tác giả:

Đài Bắc,cổng chính sân bay quốc tế Đào Viên. “Tổng giám đốc,tôi đi lấy hành lý,thỉnh ngài ở trong này chờ tôi một lát”,Lí Kì cung kính hướng người đàn ông đối diện mình nói. Người đàn ông nghe được lời nói của anh tháo kính râm xuống. Trời tháng sáu nắng gay gắt, ánh mặt trời chói chang từ bên ngoài xuyên qua lớp thuỷ tinh trong suốt,thản nhiên dát vàng lấp lánh trên khuôn mặt anh,cả người nhìn qua tựa như mộc xuân phong * (ngọn gió xuân),ấm áp lòng người. Anh hơi khép hờ đôi mắt,hàng lông mi dày rậm in bóng nhè nhẹ xuống gương mặt tuấn tú, khóe miệng bỗng nhếch lên thành một nụ cười thật đẹp, anh nghiêng người vươn tay nhẹ vỗ lên tấm lưng cứng ngắc của Lí Kì, mang theo ý cười vui vẻ trêu chọc: "Lí Kì, anh làm trợ lí bên cạnh tôi cũng không dưới ba năm, tại sao vẫn giữ mãi bộ dáng cũ kĩ đó? Hiện tại đã trở về Đài Bắc lại không có cái ban giám đốc ‘đồ cổ’ kia ở đây, anh gọi tên tôi thì được rồi”. Lí Kì ngẩn người, ánh mắt anh rất nhanh đảo qua gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông…

Chương 6-8

Đừng Tìm Em DarlingTác giả: Ngôn TrứTruyện Ngôn TìnhĐài Bắc,cổng chính sân bay quốc tế Đào Viên. “Tổng giám đốc,tôi đi lấy hành lý,thỉnh ngài ở trong này chờ tôi một lát”,Lí Kì cung kính hướng người đàn ông đối diện mình nói. Người đàn ông nghe được lời nói của anh tháo kính râm xuống. Trời tháng sáu nắng gay gắt, ánh mặt trời chói chang từ bên ngoài xuyên qua lớp thuỷ tinh trong suốt,thản nhiên dát vàng lấp lánh trên khuôn mặt anh,cả người nhìn qua tựa như mộc xuân phong * (ngọn gió xuân),ấm áp lòng người. Anh hơi khép hờ đôi mắt,hàng lông mi dày rậm in bóng nhè nhẹ xuống gương mặt tuấn tú, khóe miệng bỗng nhếch lên thành một nụ cười thật đẹp, anh nghiêng người vươn tay nhẹ vỗ lên tấm lưng cứng ngắc của Lí Kì, mang theo ý cười vui vẻ trêu chọc: "Lí Kì, anh làm trợ lí bên cạnh tôi cũng không dưới ba năm, tại sao vẫn giữ mãi bộ dáng cũ kĩ đó? Hiện tại đã trở về Đài Bắc lại không có cái ban giám đốc ‘đồ cổ’ kia ở đây, anh gọi tên tôi thì được rồi”. Lí Kì ngẩn người, ánh mắt anh rất nhanh đảo qua gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông… Edit: Lạc LạcBeta: Quảng HằngTrong lời nói của Ôn Tuệ Liên không phải không có châm chọc, Đào Tử An cũng bất vi sở động, "Ôn tiểu thư, cô nói đúng, nếu tôi là một nam nhân, tôi cũng sẽ yêu thương nữ nhân phong tình vạn chủng như cô, tôi tự biết không thể so sánh với cô, nhưng là tình yêu không phải dựa vào điều kiện để phân đúng sai cùng thắng bại, chỉ bằng việc tôi yêu Nếp Hề Viễn như vậy là đủ rồi.""Vậy sao? Cô yêu Nếp Hề Viễn?" Như là nghe được truyện cười, Ôn Tuệ Liên hừ lạnh một tiếng, "Theo tôi được biết, Đào tiểu thư trước kia đã từng ly hôn, phải không?""Cô tại sao lại biết?" Đào Tử An nghĩ nghĩ, hỏi lại: "Vậy cô biết chồng trước của tôi là ai không?"Ôn Tuệ Liên nheo mắt lại, cô ta có một loại dự cảm không tốt, không xác định hỏi: "Chẳng lẽ là......""Đúng, chính là Nếp Hề Viễn.""Không có khả năng! Hề Viễn cho tới bây giờ chưa từng nói qua với tôi việc anh đã kết hôn, ngay cả Nếp bá phụ cũng không từng nói qua......"Đào Tử An thở dài, dùng một ánh mắt gần như thương hại, nhìn đến mĩ nhân đang thất sắc ở đối diện, "Xem ra, cô không phải thực hiểu biết về Nếp Hề Viễn.""Cô nói dối!" Ôn Tuệ Liên tức giận phát hoả.Đào Tử An cũng không tức giận, cô vẫy nhân viên phục vụ gọi một ly cà phê, sau đó chậm rãi nói tiếp: "Tôi cùng Nếp Hề Viễn khi còn ở đại học đã quen biết, yêu mến nhau, sau tốt nghiệp đều tự gạt người nhà hai bên để kết hôn, chính là tiệc vui cũng chóng tàn, phụ thân anh ấy phản đối hôn nhân của chúng tôi, ông uy h**p tôi ký vào đơn ly hôn."Dừng lại một chút, như đang ngẫm nghĩ nên tiếp tục nói như thế nào, "Tôi yêu cầu Nếp Hề Viễn và tôi cùng nhau quay về Đài Bắc, ngay tại ngày chúng tôi chuẩn bị xuất phát, Nếp Hề Viễn xảy ra tai nạn xe cộ trên đường đến sân bay, tôi một mình trở lại Đài Bắc, từ biệt ba năm, tôi cũng mới gần đây nhìn thấy anh mà biết được, tai nạn xe cộ ba năm trước đây, làm cho anh mất đi trí nhớ khi chúng tôi còn ở cùng một chỗ...... Có lẽ, đây là thiên ý trêu người."Ôn Tuệ Liên muốn từ trong biểu tình của Đào Tử An, tìm được sơ hở Đào Tử An là đang nói dối, chính là cô đã thất bại, kể từ đó, cô liền không thể không tin tưởng lời nói Đào Tử An chính là sự thật.Một hồi lâu, Ôn Tuệ Liên đều không có nói chuyện, nàng v**t v* tách cà phê, như là đang tự hỏi cái gì.Đào Tử An tiếp tục nói: "Đối với cô, tôi thực có lỗi, tôi cũng không biết tồn tại của cô, nhưng là, cô không thể cướp đoạt trái tim của tôi vẫn luôn yêu Nếp Hề Viễn......""Tình yêu của cô trị giá bao nhiêu tiền?""Cái gì?"Đào Tử An không thể tin điều chính mình vừa nghe được, Ôn Tuệ Liên gằn từng tiếng, lại lập lại một lần: "Tôi là hỏi,tình yêu của cô đối với Nếp Hề Viễn, giá trị bao nhiêu tiền? Tôi mua." (>”

Edit: Lạc Lạc

Beta: Quảng Hằng

Trong lời nói của Ôn Tuệ Liên không phải không có châm chọc, Đào Tử An cũng bất vi sở động, "Ôn tiểu thư, cô nói đúng, nếu tôi là một nam nhân, tôi cũng sẽ yêu thương nữ nhân phong tình vạn chủng như cô, tôi tự biết không thể so sánh với cô, nhưng là tình yêu không phải dựa vào điều kiện để phân đúng sai cùng thắng bại, chỉ bằng việc tôi yêu Nếp Hề Viễn như vậy là đủ rồi."

"Vậy sao? Cô yêu Nếp Hề Viễn?" Như là nghe được truyện cười, Ôn Tuệ Liên hừ lạnh một tiếng, "Theo tôi được biết, Đào tiểu thư trước kia đã từng ly hôn, phải không?"

"Cô tại sao lại biết?" Đào Tử An nghĩ nghĩ, hỏi lại: "Vậy cô biết chồng trước của tôi là ai không?"

Ôn Tuệ Liên nheo mắt lại, cô ta có một loại dự cảm không tốt, không xác định hỏi: "Chẳng lẽ là......"

"Đúng, chính là Nếp Hề Viễn."

"Không có khả năng! Hề Viễn cho tới bây giờ chưa từng nói qua với tôi việc anh đã kết hôn, ngay cả Nếp bá phụ cũng không từng nói qua......"

Đào Tử An thở dài, dùng một ánh mắt gần như thương hại, nhìn đến mĩ nhân đang thất sắc ở đối diện, "Xem ra, cô không phải thực hiểu biết về Nếp Hề Viễn."

"Cô nói dối!" Ôn Tuệ Liên tức giận phát hoả.

Đào Tử An cũng không tức giận, cô vẫy nhân viên phục vụ gọi một ly cà phê, sau đó chậm rãi nói tiếp: "Tôi cùng Nếp Hề Viễn khi còn ở đại học đã quen biết, yêu mến nhau, sau tốt nghiệp đều tự gạt người nhà hai bên để kết hôn, chính là tiệc vui cũng chóng tàn, phụ thân anh ấy phản đối hôn nhân của chúng tôi, ông uy h**p tôi ký vào đơn ly hôn."

Dừng lại một chút, như đang ngẫm nghĩ nên tiếp tục nói như thế nào, "Tôi yêu cầu Nếp Hề Viễn và tôi cùng nhau quay về Đài Bắc, ngay tại ngày chúng tôi chuẩn bị xuất phát, Nếp Hề Viễn xảy ra tai nạn xe cộ trên đường đến sân bay, tôi một mình trở lại Đài Bắc, từ biệt ba năm, tôi cũng mới gần đây nhìn thấy anh mà biết được, tai nạn xe cộ ba năm trước đây, làm cho anh mất đi trí nhớ khi chúng tôi còn ở cùng một chỗ...... Có lẽ, đây là thiên ý trêu người."

Ôn Tuệ Liên muốn từ trong biểu tình của Đào Tử An, tìm được sơ hở Đào Tử An là đang nói dối, chính là cô đã thất bại, kể từ đó, cô liền không thể không tin tưởng lời nói Đào Tử An chính là sự thật.

Một hồi lâu, Ôn Tuệ Liên đều không có nói chuyện, nàng v**t v* tách cà phê, như là đang tự hỏi cái gì.

Đào Tử An tiếp tục nói: "Đối với cô, tôi thực có lỗi, tôi cũng không biết tồn tại của cô, nhưng là, cô không thể cướp đoạt trái tim của tôi vẫn luôn yêu Nếp Hề Viễn......"

"Tình yêu của cô trị giá bao nhiêu tiền?"

"Cái gì?"

Đào Tử An không thể tin điều chính mình vừa nghe được, Ôn Tuệ Liên gằn từng tiếng, lại lập lại một lần: "Tôi là hỏi,tình yêu của cô đối với Nếp Hề Viễn, giá trị bao nhiêu tiền? Tôi mua." (>”

Đừng Tìm Em DarlingTác giả: Ngôn TrứTruyện Ngôn TìnhĐài Bắc,cổng chính sân bay quốc tế Đào Viên. “Tổng giám đốc,tôi đi lấy hành lý,thỉnh ngài ở trong này chờ tôi một lát”,Lí Kì cung kính hướng người đàn ông đối diện mình nói. Người đàn ông nghe được lời nói của anh tháo kính râm xuống. Trời tháng sáu nắng gay gắt, ánh mặt trời chói chang từ bên ngoài xuyên qua lớp thuỷ tinh trong suốt,thản nhiên dát vàng lấp lánh trên khuôn mặt anh,cả người nhìn qua tựa như mộc xuân phong * (ngọn gió xuân),ấm áp lòng người. Anh hơi khép hờ đôi mắt,hàng lông mi dày rậm in bóng nhè nhẹ xuống gương mặt tuấn tú, khóe miệng bỗng nhếch lên thành một nụ cười thật đẹp, anh nghiêng người vươn tay nhẹ vỗ lên tấm lưng cứng ngắc của Lí Kì, mang theo ý cười vui vẻ trêu chọc: "Lí Kì, anh làm trợ lí bên cạnh tôi cũng không dưới ba năm, tại sao vẫn giữ mãi bộ dáng cũ kĩ đó? Hiện tại đã trở về Đài Bắc lại không có cái ban giám đốc ‘đồ cổ’ kia ở đây, anh gọi tên tôi thì được rồi”. Lí Kì ngẩn người, ánh mắt anh rất nhanh đảo qua gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông… Edit: Lạc LạcBeta: Quảng HằngTrong lời nói của Ôn Tuệ Liên không phải không có châm chọc, Đào Tử An cũng bất vi sở động, "Ôn tiểu thư, cô nói đúng, nếu tôi là một nam nhân, tôi cũng sẽ yêu thương nữ nhân phong tình vạn chủng như cô, tôi tự biết không thể so sánh với cô, nhưng là tình yêu không phải dựa vào điều kiện để phân đúng sai cùng thắng bại, chỉ bằng việc tôi yêu Nếp Hề Viễn như vậy là đủ rồi.""Vậy sao? Cô yêu Nếp Hề Viễn?" Như là nghe được truyện cười, Ôn Tuệ Liên hừ lạnh một tiếng, "Theo tôi được biết, Đào tiểu thư trước kia đã từng ly hôn, phải không?""Cô tại sao lại biết?" Đào Tử An nghĩ nghĩ, hỏi lại: "Vậy cô biết chồng trước của tôi là ai không?"Ôn Tuệ Liên nheo mắt lại, cô ta có một loại dự cảm không tốt, không xác định hỏi: "Chẳng lẽ là......""Đúng, chính là Nếp Hề Viễn.""Không có khả năng! Hề Viễn cho tới bây giờ chưa từng nói qua với tôi việc anh đã kết hôn, ngay cả Nếp bá phụ cũng không từng nói qua......"Đào Tử An thở dài, dùng một ánh mắt gần như thương hại, nhìn đến mĩ nhân đang thất sắc ở đối diện, "Xem ra, cô không phải thực hiểu biết về Nếp Hề Viễn.""Cô nói dối!" Ôn Tuệ Liên tức giận phát hoả.Đào Tử An cũng không tức giận, cô vẫy nhân viên phục vụ gọi một ly cà phê, sau đó chậm rãi nói tiếp: "Tôi cùng Nếp Hề Viễn khi còn ở đại học đã quen biết, yêu mến nhau, sau tốt nghiệp đều tự gạt người nhà hai bên để kết hôn, chính là tiệc vui cũng chóng tàn, phụ thân anh ấy phản đối hôn nhân của chúng tôi, ông uy h**p tôi ký vào đơn ly hôn."Dừng lại một chút, như đang ngẫm nghĩ nên tiếp tục nói như thế nào, "Tôi yêu cầu Nếp Hề Viễn và tôi cùng nhau quay về Đài Bắc, ngay tại ngày chúng tôi chuẩn bị xuất phát, Nếp Hề Viễn xảy ra tai nạn xe cộ trên đường đến sân bay, tôi một mình trở lại Đài Bắc, từ biệt ba năm, tôi cũng mới gần đây nhìn thấy anh mà biết được, tai nạn xe cộ ba năm trước đây, làm cho anh mất đi trí nhớ khi chúng tôi còn ở cùng một chỗ...... Có lẽ, đây là thiên ý trêu người."Ôn Tuệ Liên muốn từ trong biểu tình của Đào Tử An, tìm được sơ hở Đào Tử An là đang nói dối, chính là cô đã thất bại, kể từ đó, cô liền không thể không tin tưởng lời nói Đào Tử An chính là sự thật.Một hồi lâu, Ôn Tuệ Liên đều không có nói chuyện, nàng v**t v* tách cà phê, như là đang tự hỏi cái gì.Đào Tử An tiếp tục nói: "Đối với cô, tôi thực có lỗi, tôi cũng không biết tồn tại của cô, nhưng là, cô không thể cướp đoạt trái tim của tôi vẫn luôn yêu Nếp Hề Viễn......""Tình yêu của cô trị giá bao nhiêu tiền?""Cái gì?"Đào Tử An không thể tin điều chính mình vừa nghe được, Ôn Tuệ Liên gằn từng tiếng, lại lập lại một lần: "Tôi là hỏi,tình yêu của cô đối với Nếp Hề Viễn, giá trị bao nhiêu tiền? Tôi mua." (>”

Chương 6-8