Khu vực bị niêm phong nghiêm ngặt, người người bao quanh, vô cùng đông đúc. Trời về chiều, học sinh tan học, nhân viên tan sở, tấp nập người qua đường không ai không khỏi nán lại, cố kiểng chân nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Hai bên sông được bảo vệ kỹ càng, lùm tùm những đám cỏ dại. Nổi bật giữa màu xanh mướt cùng nâu ảm đạm là tấm bạt trắng phủ trên cỗ thi thể bất động, chung quanh là vài ba nhân viên phá án đang cau mày nhăn mặt, chăm chú quan sát nạn nhân. Gần đó lại có những tốp năm, tốp bảy nhân viên giám chứng đang lục lọi, tìm kiếm xung quanh khắp hiện trường. Đây là cảnh tượng trước mắt Kamenashi và Akanishi khi hai người tới nơi. “Ai da, nghĩ sao mà chết ở đây vậy nè. Người qua kẻ lại tấp nập thế này…” Akanishi vừa mang bao tay vừa chậc lưỡi, giọng điệu mang chút hờn dỗi. “Chi bằng mang nạn nhân lên thượng nguồn rồi giết thẳng tay, nơi đó ít ngươi ha, sếp Akanishi?” Kamenashi nhướn mày. “Cậu nói ngu thế? Nếu vậy thi thể sẽ trôi xuống hạ nguồn, còn khó kiểm chứng hơn nữa chứ…
Quyển 1 - Chương 9
No. 24Tác giả: Lượng Lượng QuyTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcKhu vực bị niêm phong nghiêm ngặt, người người bao quanh, vô cùng đông đúc. Trời về chiều, học sinh tan học, nhân viên tan sở, tấp nập người qua đường không ai không khỏi nán lại, cố kiểng chân nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Hai bên sông được bảo vệ kỹ càng, lùm tùm những đám cỏ dại. Nổi bật giữa màu xanh mướt cùng nâu ảm đạm là tấm bạt trắng phủ trên cỗ thi thể bất động, chung quanh là vài ba nhân viên phá án đang cau mày nhăn mặt, chăm chú quan sát nạn nhân. Gần đó lại có những tốp năm, tốp bảy nhân viên giám chứng đang lục lọi, tìm kiếm xung quanh khắp hiện trường. Đây là cảnh tượng trước mắt Kamenashi và Akanishi khi hai người tới nơi. “Ai da, nghĩ sao mà chết ở đây vậy nè. Người qua kẻ lại tấp nập thế này…” Akanishi vừa mang bao tay vừa chậc lưỡi, giọng điệu mang chút hờn dỗi. “Chi bằng mang nạn nhân lên thượng nguồn rồi giết thẳng tay, nơi đó ít ngươi ha, sếp Akanishi?” Kamenashi nhướn mày. “Cậu nói ngu thế? Nếu vậy thi thể sẽ trôi xuống hạ nguồn, còn khó kiểm chứng hơn nữa chứ… Kamenashi đưa ra tờ giấy chứng nhận cho nhân viên bảo vệ ở ngoài.“Đồng sự của cậu đâu?” Kazama đặt một tập hồ sơ vào tay cậu.“Đang nghỉ ạ.” Kamenashi ngoan ngoãn đón nhận lấy văn kiện kia.“Tôi còn tưởng hai cậu dính chặt như hình với bóng chứ.” Kazama lắc đầu cười.“Vì anh ta thấy em đủ lông đủ cánh, có khả năng thay thế được rồi.” Kamenashi bắt đầu lật mở tập hồ sơ.“OK. Vụ án kinh tế. Nhiệm vụ của cậu đơn giản chỉ là kiểm toán thôi. Tôi không nhờ tới Akanishi Jin vì cái đầu ngốc như tên này biết gì kiểm toán… Kinh nghiệm xương máu sau một lần được nó giúp. 24 giờ sau báo cáo lại cho tôi.” Kazama vỗ vai Kamenashi, rồi xoay người bỏ đi.Kamenashi tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.…“Cậu nghĩ một mình Kamenashi Kazuya dọn dẹp được đống sổ sách cao như núi đấy à?”“Sếp yên tâm. Gì chứ cái chuyện này không ai giỏi bằng con rùa đó đâu.” Akanishi xoay người, mở tủ lạnh, lấy ra phần cơm trưa mà Kamenashi đã chuẩn bị từ sáng, rồi bỏ vào chiếc lò vi sóng.“Chuyện này là chuyện gì?”“Những chuyện tầm phào không cần kỹ năng.” Akanishi điềm nhiên. “Lại cơm chiên à >___
Kamenashi đưa ra tờ giấy chứng nhận cho nhân viên bảo vệ ở ngoài.
“Đồng sự của cậu đâu?” Kazama đặt một tập hồ sơ vào tay cậu.
“Đang nghỉ ạ.” Kamenashi ngoan ngoãn đón nhận lấy văn kiện kia.
“Tôi còn tưởng hai cậu dính chặt như hình với bóng chứ.” Kazama lắc đầu cười.
“Vì anh ta thấy em đủ lông đủ cánh, có khả năng thay thế được rồi.” Kamenashi bắt đầu lật mở tập hồ sơ.
“OK. Vụ án kinh tế. Nhiệm vụ của cậu đơn giản chỉ là kiểm toán thôi. Tôi không nhờ tới Akanishi Jin vì cái đầu ngốc như tên này biết gì kiểm toán… Kinh nghiệm xương máu sau một lần được nó giúp. 24 giờ sau báo cáo lại cho tôi.” Kazama vỗ vai Kamenashi, rồi xoay người bỏ đi.
Kamenashi tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
…
“Cậu nghĩ một mình Kamenashi Kazuya dọn dẹp được đống sổ sách cao như núi đấy à?”
“Sếp yên tâm. Gì chứ cái chuyện này không ai giỏi bằng con rùa đó đâu.” Akanishi xoay người, mở tủ lạnh, lấy ra phần cơm trưa mà Kamenashi đã chuẩn bị từ sáng, rồi bỏ vào chiếc lò vi sóng.
“Chuyện này là chuyện gì?”
“Những chuyện tầm phào không cần kỹ năng.” Akanishi điềm nhiên. “Lại cơm chiên à >___
No. 24Tác giả: Lượng Lượng QuyTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcKhu vực bị niêm phong nghiêm ngặt, người người bao quanh, vô cùng đông đúc. Trời về chiều, học sinh tan học, nhân viên tan sở, tấp nập người qua đường không ai không khỏi nán lại, cố kiểng chân nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Hai bên sông được bảo vệ kỹ càng, lùm tùm những đám cỏ dại. Nổi bật giữa màu xanh mướt cùng nâu ảm đạm là tấm bạt trắng phủ trên cỗ thi thể bất động, chung quanh là vài ba nhân viên phá án đang cau mày nhăn mặt, chăm chú quan sát nạn nhân. Gần đó lại có những tốp năm, tốp bảy nhân viên giám chứng đang lục lọi, tìm kiếm xung quanh khắp hiện trường. Đây là cảnh tượng trước mắt Kamenashi và Akanishi khi hai người tới nơi. “Ai da, nghĩ sao mà chết ở đây vậy nè. Người qua kẻ lại tấp nập thế này…” Akanishi vừa mang bao tay vừa chậc lưỡi, giọng điệu mang chút hờn dỗi. “Chi bằng mang nạn nhân lên thượng nguồn rồi giết thẳng tay, nơi đó ít ngươi ha, sếp Akanishi?” Kamenashi nhướn mày. “Cậu nói ngu thế? Nếu vậy thi thể sẽ trôi xuống hạ nguồn, còn khó kiểm chứng hơn nữa chứ… Kamenashi đưa ra tờ giấy chứng nhận cho nhân viên bảo vệ ở ngoài.“Đồng sự của cậu đâu?” Kazama đặt một tập hồ sơ vào tay cậu.“Đang nghỉ ạ.” Kamenashi ngoan ngoãn đón nhận lấy văn kiện kia.“Tôi còn tưởng hai cậu dính chặt như hình với bóng chứ.” Kazama lắc đầu cười.“Vì anh ta thấy em đủ lông đủ cánh, có khả năng thay thế được rồi.” Kamenashi bắt đầu lật mở tập hồ sơ.“OK. Vụ án kinh tế. Nhiệm vụ của cậu đơn giản chỉ là kiểm toán thôi. Tôi không nhờ tới Akanishi Jin vì cái đầu ngốc như tên này biết gì kiểm toán… Kinh nghiệm xương máu sau một lần được nó giúp. 24 giờ sau báo cáo lại cho tôi.” Kazama vỗ vai Kamenashi, rồi xoay người bỏ đi.Kamenashi tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.…“Cậu nghĩ một mình Kamenashi Kazuya dọn dẹp được đống sổ sách cao như núi đấy à?”“Sếp yên tâm. Gì chứ cái chuyện này không ai giỏi bằng con rùa đó đâu.” Akanishi xoay người, mở tủ lạnh, lấy ra phần cơm trưa mà Kamenashi đã chuẩn bị từ sáng, rồi bỏ vào chiếc lò vi sóng.“Chuyện này là chuyện gì?”“Những chuyện tầm phào không cần kỹ năng.” Akanishi điềm nhiên. “Lại cơm chiên à >___