Tác giả:

. Cộc...cộc...tiếng gõ cửa phòng cô vang lên còn có tiếng nói vọng vào. - Chị biết mấy giờ rồi không? Mẹ đã ăn tối xong rồi! Chị xuống ăn rồi dọn dẹp đi. Đừng để lần nào tôi cũng phải nhắc! . Trong phòng vẫn im lặng cho đến khi người bên ngoài đã rời khỏi thì cánh cửa nhẹ mở. Cô lặng lẽ bước ra, tay trái vịn vào cầu thang từ từ đi xuống lầu. Hướng thẳng đến căn bếp nhỏ mặc dù xung quanh cô tối om chẳng có một chút ánh sáng. Cô bình thản lướt nhẹ đi như điều này đã quá quen thuộc, hằng ngày đều như thế mà! Cô ngồi xuống bàn ăn rồi nhìn những chiếc ghế trống cạnh bên. - Anh ăn miếng cá nè anh, nay em đi chợ thấy cá này tươi ngon nên mua cho anh ăn. - Em cũng ăn đi, công chúa của cha có muốn ăn cá không? - Cha, con muốn ăn!! - Hôn cha một cái cha cho ăn nè! - Hôn mẹ nữa - Con hôn cha mẹ rồi cha mẹ phải cho Hàn Tuệ ăn nhiều cá nhé! . Những tiếng cười khúc khích vui vẻ nhỏ dần, hình ảnh cũng biến mất chỉ còn lại cô bên chén cơm nguội lạnh. Cô cầm chén cơm lên cặm cuội ăn, vừa ăn xong bên…

Chương 22: Tô Hiểu Nguyệt thật biết lấy lòng phu quân cô

Xuyên Về Làm Sủng PhiTác giả: Nhan Song TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không. Cộc...cộc...tiếng gõ cửa phòng cô vang lên còn có tiếng nói vọng vào. - Chị biết mấy giờ rồi không? Mẹ đã ăn tối xong rồi! Chị xuống ăn rồi dọn dẹp đi. Đừng để lần nào tôi cũng phải nhắc! . Trong phòng vẫn im lặng cho đến khi người bên ngoài đã rời khỏi thì cánh cửa nhẹ mở. Cô lặng lẽ bước ra, tay trái vịn vào cầu thang từ từ đi xuống lầu. Hướng thẳng đến căn bếp nhỏ mặc dù xung quanh cô tối om chẳng có một chút ánh sáng. Cô bình thản lướt nhẹ đi như điều này đã quá quen thuộc, hằng ngày đều như thế mà! Cô ngồi xuống bàn ăn rồi nhìn những chiếc ghế trống cạnh bên. - Anh ăn miếng cá nè anh, nay em đi chợ thấy cá này tươi ngon nên mua cho anh ăn. - Em cũng ăn đi, công chúa của cha có muốn ăn cá không? - Cha, con muốn ăn!! - Hôn cha một cái cha cho ăn nè! - Hôn mẹ nữa - Con hôn cha mẹ rồi cha mẹ phải cho Hàn Tuệ ăn nhiều cá nhé! . Những tiếng cười khúc khích vui vẻ nhỏ dần, hình ảnh cũng biến mất chỉ còn lại cô bên chén cơm nguội lạnh. Cô cầm chén cơm lên cặm cuội ăn, vừa ăn xong bên… . Hôm nay cô có nhã hứng nên muốn đi dạo một vòng, nhưng thật ra lại có ý khác- Vương phi! Đằng trước là vương gia... đang ở cùng với cô nương hôm qua...người nghĩ chúng ta có nên về phòng- tiểu Xuân sao tỷ dễ bỏ qua cho ả như thế! Lúc vương gia mua em, em có thể thấy được vương gia yêu thương vương phi như thế nào mà chỉ trong vài ngày đã đem ả ta về, còn tuyệt tình với vương phi như vậy! chắc chắn là đã cho vương gia ăn thứ dơ bẩn, chắc chắn là có ý đồ, phải đuổi ả ra khỏi phủ càng sớm càng tốt- Lan Tâm ta hiểu em muốn tốt cho ta, nhưng hai em cứ yên tâm, Lãnh Hàn Tuệ ta không phải là người mà muốn đụng thì có thể đụng vào! Phong hiện giờ đang bị nàng ta dỗ ngọt, ta phải giúp hắn vượt qua ải này!. Cô chỉnh lại y phục nhẹ nhàng bước đến phía đôi nam nữ đang vui đùa kia, càng đến gần càng nghe bên tai những thanh âm không thoải mái- Nam Phong! Huynh đuổi theo ta, nếu bắt được ta sẽ thưởng !- Nàng nói nhé!. Hắn vừa cười vừa đuổi theo nhanh tay ôm chặt eo nhỏ áp sát vào người nở nụ cười chiến thắng- ta bắt được rồi, thưởng gì cho ta nào?. Nàng e thẹn cuối đầu xuống rồi nhanh chóng nhón chân hôn lướt qua má hắn cười nhẹ- Vương gia! Ta đến mời ngươi dùng buổi trưa- Không đi!- Phong! đi đi! nói với tỷ tỷ cho ta đi cùng với- Nếu nàng thích thì ta thuận theo nàng vậy tiểu yêu. tiểu yêu? nghe hắn gọi nàng ta như vậy cô chợt thấy buồn nôn- tỷ tỷ! tỷ cho ta ghé chơi một chuyến có được không? Từ lúc đến phủ ta chưa lần nào đến viện của tỷ cả- Cô nương! gọi ta là Hàn Tuệ được rồi, ta và cô vốn chẳng thân thiết, cho hỏi cô tên là gì để tiện gọi- Nàng ấy là Hiểu Nguyệt!- Hiểu Nguyệt cô nương! Nếu có rãnh hãy cứ đến tìm ta- Ngươi đừng giở trò gì với nàng ấy! Giữ cho chặt ghế vương phi của ngươi đi. Cô lãnh đạm cười như không cười nhìn xoáy vào hắn- Vương gia! Hiểu Nguyệt cô nương! Thức ăn đã dọn sẵn! Mời!. Hắn cùng Hiểu Nguyệt sánh vai đi trước để lại cô phía sau, lửa giận qua giờ không nguôi nay lại thêm dầu lửa lại càng lớn, lấy bình tĩnh mà áp chế . Ba người đi vào ngồi quanh chiếc bàn tròn, thức ăn đã dọn lên, mùi thơm bay thoang thoảng khắp phòng. Cô nhẹ nhàng gắp cho hắn miếng cá. Hắn thấy cảnh này thật quen, giống như đã từng thân thiết với cô, đã được cô gắp thức ăn cho còn thúc hắn, trong đầu hiện ra những hình ảnh bị nhoà không rõ rồi biến mất thay vào đó là một cơn nhức nhói, trước mắt như một chuỗi hình ảnh tua nhanh qua đến nổi không thấy gì, càng muốn thấy muốn nhớ đến hình ảnh đó thì càng đau dữ dội, không chịu được mà rên lên. Tô Hiểu Nguyệt thấy hắn như vậy liền săn sóc không để ý đến thê tử của người ta đang ở đây. Cô nhìn hắn, lúc đầu cũng cảm thấy lo lắng hai mày nhíu lại nhưng rồi từ từ giãn ra, khoé miệng hơi cong lên như đang cười nhưng không để người khác phát hiện--------- Vương phi! nếu người nghi ngờ vương gia mất trí thì vẫn nên thử một lần xem sao, nhỡ đâu là thật thì cũng có thể giúp vương gia hồi phục. Cô ngồi đối diện lão thái y hỏi- thử? bằng cách nào?- vương phi hãy nhớ lại những lần hai người ở bên nhau, sắp xếp tình cảnh như vậy thêm một lần nữa, nếu đúng là vương gia mất trí thì nó sẽ giúp trí nhớ khởi động lại những cái đã mất, nếu nhìn thấy những cảnh đó mà vương gia đau đầu không khoẻ thì quả thật là đang nhớ lại, nếu làm như vậy nhiều lần sẽ giúp vương gia nhớ ra gì đó rồi dần hồi phục trở lại. Càng đau dữ dội cơ hội nhớ lại cũng càng cao------------ Vương phi! có phải ngươi bỏ thuốc vào thức ăn để hại ta, đau đầu quá- Hàn Tuệ tỷ tỷ! Đừng vì Phong mang ta về mà bỏ thuốc vào thức ăn, bệnh tình Phong không được tốt, gần đây còn bị thương, tỷ xem đầu Phong đã đỏ ửng, nổi gân xanh. Có trách thì trách ta!- Ta không làm gì cả! Chẳng qua là gặp thứ dơ bẩn, ta giúp hắn xoá đi vết nhơ từ từ vậy! Quá trình dẫu rất đau nhưng làm vậy ông trời sẽ trả phu quân của ta về!- Ý của tỷ là.... Tô Hiểu Nguyệt phút trước còn giả bộ mềm yếu nhưng nghe cô nói liền lập tức quay lại mở to mắt nhìn cô. Là đang nói nàng là thứ dơ bẩn kia sao? Nhận ra không nên làm vậy nàng liền thu lại móng vuốt, tiếp tục chăm sóc cho hắn. Cô thản nhiên ngồi đó không thèm đá động làm hắn có chút nóng giận! Nữ nhân này thật vô tâm!- Mau đưa ta về!. Hắn phất tay, Tô Hiểu Nguyệt hiểu ý đỡ hắn về trước khi đi còn nhỏ nhẹ với cô- đa tạ lòng thành của tỷ tỷ! Phong đột nhiên nhức đầu nên ta đưa chàng về trước, lần sau nếu có dịp ta sẽ bù lại! Cáo từ. Tiểu Xuân tiễn hai người đó về rồi chạy vào với chủ tử- vương phi! quả thật đúng như lời thái y nói, vương gia đã quên người rồi!- Nhìn Tô Hiểu Nguyệt! em thấy thật khả nghi! liệu có phải cô ta dùng tà thuật?. Lan Tâm đứng kế cô cũng kinh hãi thốt lên- Những chuyện này đừng nên nói nữa, ta có cách của ta! tiểu Xuân em tìm thái y bảo lão bốc thuốc cho hắn, còn Lan Tâm, em đem con chó lần trước ta mang về tặng cho Tô cô nương đi!- Vương phi! không được đâu! Em nghe nói vương gia rất sợ chó. Lan Tâm nghe tiểu Xuân nói liền nhận ra ý đồ lập tức cười phá lên- Vương phi! người thật là...

. Hôm nay cô có nhã hứng nên muốn đi dạo một vòng, nhưng thật ra lại có ý khác

- Vương phi! Đằng trước là vương gia... đang ở cùng với cô nương hôm qua...người nghĩ chúng ta có nên về phòng

- tiểu Xuân sao tỷ dễ bỏ qua cho ả như thế! Lúc vương gia mua em, em có thể thấy được vương gia yêu thương vương phi như thế nào mà chỉ trong vài ngày đã đem ả ta về, còn tuyệt tình với vương phi như vậy! chắc chắn là đã cho vương gia ăn thứ dơ bẩn, chắc chắn là có ý đồ, phải đuổi ả ra khỏi phủ càng sớm càng tốt

- Lan Tâm ta hiểu em muốn tốt cho ta, nhưng hai em cứ yên tâm, Lãnh Hàn Tuệ ta không phải là người mà muốn đụng thì có thể đụng vào! Phong hiện giờ đang bị nàng ta dỗ ngọt, ta phải giúp hắn vượt qua ải này!

. Cô chỉnh lại y phục nhẹ nhàng bước đến phía đôi nam nữ đang vui đùa kia, càng đến gần càng nghe bên tai những thanh âm không thoải mái

- Nam Phong! Huynh đuổi theo ta, nếu bắt được ta sẽ thưởng !

- Nàng nói nhé!

. Hắn vừa cười vừa đuổi theo nhanh tay ôm chặt eo nhỏ áp sát vào người nở nụ cười chiến thắng

- ta bắt được rồi, thưởng gì cho ta nào?

. Nàng e thẹn cuối đầu xuống rồi nhanh chóng nhón chân hôn lướt qua má hắn cười nhẹ

- Vương gia! Ta đến mời ngươi dùng buổi trưa

- Không đi!

- Phong! đi đi! nói với tỷ tỷ cho ta đi cùng với

- Nếu nàng thích thì ta thuận theo nàng vậy tiểu yêu

. tiểu yêu? nghe hắn gọi nàng ta như vậy cô chợt thấy buồn nôn

- tỷ tỷ! tỷ cho ta ghé chơi một chuyến có được không? Từ lúc đến phủ ta chưa lần nào đến viện của tỷ cả

- Cô nương! gọi ta là Hàn Tuệ được rồi, ta và cô vốn chẳng thân thiết, cho hỏi cô tên là gì để tiện gọi

- Nàng ấy là Hiểu Nguyệt!

- Hiểu Nguyệt cô nương! Nếu có rãnh hãy cứ đến tìm ta

- Ngươi đừng giở trò gì với nàng ấy! Giữ cho chặt ghế vương phi của ngươi đi

. Cô lãnh đạm cười như không cười nhìn xoáy vào hắn

- Vương gia! Hiểu Nguyệt cô nương! Thức ăn đã dọn sẵn! Mời!

. Hắn cùng Hiểu Nguyệt sánh vai đi trước để lại cô phía sau, lửa giận qua giờ không nguôi nay lại thêm dầu lửa lại càng lớn, lấy bình tĩnh mà áp chế . Ba người đi vào ngồi quanh chiếc bàn tròn, thức ăn đã dọn lên, mùi thơm bay thoang thoảng khắp phòng. Cô nhẹ nhàng gắp cho hắn miếng cá. Hắn thấy cảnh này thật quen, giống như đã từng thân thiết với cô, đã được cô gắp thức ăn cho còn thúc hắn, trong đầu hiện ra những hình ảnh bị nhoà không rõ rồi biến mất thay vào đó là một cơn nhức nhói, trước mắt như một chuỗi hình ảnh tua nhanh qua đến nổi không thấy gì, càng muốn thấy muốn nhớ đến hình ảnh đó thì càng đau dữ dội, không chịu được mà rên lên. Tô Hiểu Nguyệt thấy hắn như vậy liền săn sóc không để ý đến thê tử của người ta đang ở đây. Cô nhìn hắn, lúc đầu cũng cảm thấy lo lắng hai mày nhíu lại nhưng rồi từ từ giãn ra, khoé miệng hơi cong lên như đang cười nhưng không để người khác phát hiện

--------

- Vương phi! nếu người nghi ngờ vương gia mất trí thì vẫn nên thử một lần xem sao, nhỡ đâu là thật thì cũng có thể giúp vương gia hồi phục

. Cô ngồi đối diện lão thái y hỏi

- thử? bằng cách nào?

- vương phi hãy nhớ lại những lần hai người ở bên nhau, sắp xếp tình cảnh như vậy thêm một lần nữa, nếu đúng là vương gia mất trí thì nó sẽ giúp trí nhớ khởi động lại những cái đã mất, nếu nhìn thấy những cảnh đó mà vương gia đau đầu không khoẻ thì quả thật là đang nhớ lại, nếu làm như vậy nhiều lần sẽ giúp vương gia nhớ ra gì đó rồi dần hồi phục trở lại. Càng đau dữ dội cơ hội nhớ lại cũng càng cao

-----------

- Vương phi! có phải ngươi bỏ thuốc vào thức ăn để hại ta, đau đầu quá

- Hàn Tuệ tỷ tỷ! Đừng vì Phong mang ta về mà bỏ thuốc vào thức ăn, bệnh tình Phong không được tốt, gần đây còn bị thương, tỷ xem đầu Phong đã đỏ ửng, nổi gân xanh. Có trách thì trách ta!

- Ta không làm gì cả! Chẳng qua là gặp thứ dơ bẩn, ta giúp hắn xoá đi vết nhơ từ từ vậy! Quá trình dẫu rất đau nhưng làm vậy ông trời sẽ trả phu quân của ta về!

- Ý của tỷ là...

. Tô Hiểu Nguyệt phút trước còn giả bộ mềm yếu nhưng nghe cô nói liền lập tức quay lại mở to mắt nhìn cô. Là đang nói nàng là thứ dơ bẩn kia sao? Nhận ra không nên làm vậy nàng liền thu lại móng vuốt, tiếp tục chăm sóc cho hắn. Cô thản nhiên ngồi đó không thèm đá động làm hắn có chút nóng giận! Nữ nhân này thật vô tâm!

- Mau đưa ta về!

. Hắn phất tay, Tô Hiểu Nguyệt hiểu ý đỡ hắn về trước khi đi còn nhỏ nhẹ với cô

- đa tạ lòng thành của tỷ tỷ! Phong đột nhiên nhức đầu nên ta đưa chàng về trước, lần sau nếu có dịp ta sẽ bù lại! Cáo từ

. Tiểu Xuân tiễn hai người đó về rồi chạy vào với chủ tử

- vương phi! quả thật đúng như lời thái y nói, vương gia đã quên người rồi!

- Nhìn Tô Hiểu Nguyệt! em thấy thật khả nghi! liệu có phải cô ta dùng tà thuật?

. Lan Tâm đứng kế cô cũng kinh hãi thốt lên

- Những chuyện này đừng nên nói nữa, ta có cách của ta! tiểu Xuân em tìm thái y bảo lão bốc thuốc cho hắn, còn Lan Tâm, em đem con chó lần trước ta mang về tặng cho Tô cô nương đi!

- Vương phi! không được đâu! Em nghe nói vương gia rất sợ chó

. Lan Tâm nghe tiểu Xuân nói liền nhận ra ý đồ lập tức cười phá lên

- Vương phi! người thật là...

Xuyên Về Làm Sủng PhiTác giả: Nhan Song TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không. Cộc...cộc...tiếng gõ cửa phòng cô vang lên còn có tiếng nói vọng vào. - Chị biết mấy giờ rồi không? Mẹ đã ăn tối xong rồi! Chị xuống ăn rồi dọn dẹp đi. Đừng để lần nào tôi cũng phải nhắc! . Trong phòng vẫn im lặng cho đến khi người bên ngoài đã rời khỏi thì cánh cửa nhẹ mở. Cô lặng lẽ bước ra, tay trái vịn vào cầu thang từ từ đi xuống lầu. Hướng thẳng đến căn bếp nhỏ mặc dù xung quanh cô tối om chẳng có một chút ánh sáng. Cô bình thản lướt nhẹ đi như điều này đã quá quen thuộc, hằng ngày đều như thế mà! Cô ngồi xuống bàn ăn rồi nhìn những chiếc ghế trống cạnh bên. - Anh ăn miếng cá nè anh, nay em đi chợ thấy cá này tươi ngon nên mua cho anh ăn. - Em cũng ăn đi, công chúa của cha có muốn ăn cá không? - Cha, con muốn ăn!! - Hôn cha một cái cha cho ăn nè! - Hôn mẹ nữa - Con hôn cha mẹ rồi cha mẹ phải cho Hàn Tuệ ăn nhiều cá nhé! . Những tiếng cười khúc khích vui vẻ nhỏ dần, hình ảnh cũng biến mất chỉ còn lại cô bên chén cơm nguội lạnh. Cô cầm chén cơm lên cặm cuội ăn, vừa ăn xong bên… . Hôm nay cô có nhã hứng nên muốn đi dạo một vòng, nhưng thật ra lại có ý khác- Vương phi! Đằng trước là vương gia... đang ở cùng với cô nương hôm qua...người nghĩ chúng ta có nên về phòng- tiểu Xuân sao tỷ dễ bỏ qua cho ả như thế! Lúc vương gia mua em, em có thể thấy được vương gia yêu thương vương phi như thế nào mà chỉ trong vài ngày đã đem ả ta về, còn tuyệt tình với vương phi như vậy! chắc chắn là đã cho vương gia ăn thứ dơ bẩn, chắc chắn là có ý đồ, phải đuổi ả ra khỏi phủ càng sớm càng tốt- Lan Tâm ta hiểu em muốn tốt cho ta, nhưng hai em cứ yên tâm, Lãnh Hàn Tuệ ta không phải là người mà muốn đụng thì có thể đụng vào! Phong hiện giờ đang bị nàng ta dỗ ngọt, ta phải giúp hắn vượt qua ải này!. Cô chỉnh lại y phục nhẹ nhàng bước đến phía đôi nam nữ đang vui đùa kia, càng đến gần càng nghe bên tai những thanh âm không thoải mái- Nam Phong! Huynh đuổi theo ta, nếu bắt được ta sẽ thưởng !- Nàng nói nhé!. Hắn vừa cười vừa đuổi theo nhanh tay ôm chặt eo nhỏ áp sát vào người nở nụ cười chiến thắng- ta bắt được rồi, thưởng gì cho ta nào?. Nàng e thẹn cuối đầu xuống rồi nhanh chóng nhón chân hôn lướt qua má hắn cười nhẹ- Vương gia! Ta đến mời ngươi dùng buổi trưa- Không đi!- Phong! đi đi! nói với tỷ tỷ cho ta đi cùng với- Nếu nàng thích thì ta thuận theo nàng vậy tiểu yêu. tiểu yêu? nghe hắn gọi nàng ta như vậy cô chợt thấy buồn nôn- tỷ tỷ! tỷ cho ta ghé chơi một chuyến có được không? Từ lúc đến phủ ta chưa lần nào đến viện của tỷ cả- Cô nương! gọi ta là Hàn Tuệ được rồi, ta và cô vốn chẳng thân thiết, cho hỏi cô tên là gì để tiện gọi- Nàng ấy là Hiểu Nguyệt!- Hiểu Nguyệt cô nương! Nếu có rãnh hãy cứ đến tìm ta- Ngươi đừng giở trò gì với nàng ấy! Giữ cho chặt ghế vương phi của ngươi đi. Cô lãnh đạm cười như không cười nhìn xoáy vào hắn- Vương gia! Hiểu Nguyệt cô nương! Thức ăn đã dọn sẵn! Mời!. Hắn cùng Hiểu Nguyệt sánh vai đi trước để lại cô phía sau, lửa giận qua giờ không nguôi nay lại thêm dầu lửa lại càng lớn, lấy bình tĩnh mà áp chế . Ba người đi vào ngồi quanh chiếc bàn tròn, thức ăn đã dọn lên, mùi thơm bay thoang thoảng khắp phòng. Cô nhẹ nhàng gắp cho hắn miếng cá. Hắn thấy cảnh này thật quen, giống như đã từng thân thiết với cô, đã được cô gắp thức ăn cho còn thúc hắn, trong đầu hiện ra những hình ảnh bị nhoà không rõ rồi biến mất thay vào đó là một cơn nhức nhói, trước mắt như một chuỗi hình ảnh tua nhanh qua đến nổi không thấy gì, càng muốn thấy muốn nhớ đến hình ảnh đó thì càng đau dữ dội, không chịu được mà rên lên. Tô Hiểu Nguyệt thấy hắn như vậy liền săn sóc không để ý đến thê tử của người ta đang ở đây. Cô nhìn hắn, lúc đầu cũng cảm thấy lo lắng hai mày nhíu lại nhưng rồi từ từ giãn ra, khoé miệng hơi cong lên như đang cười nhưng không để người khác phát hiện--------- Vương phi! nếu người nghi ngờ vương gia mất trí thì vẫn nên thử một lần xem sao, nhỡ đâu là thật thì cũng có thể giúp vương gia hồi phục. Cô ngồi đối diện lão thái y hỏi- thử? bằng cách nào?- vương phi hãy nhớ lại những lần hai người ở bên nhau, sắp xếp tình cảnh như vậy thêm một lần nữa, nếu đúng là vương gia mất trí thì nó sẽ giúp trí nhớ khởi động lại những cái đã mất, nếu nhìn thấy những cảnh đó mà vương gia đau đầu không khoẻ thì quả thật là đang nhớ lại, nếu làm như vậy nhiều lần sẽ giúp vương gia nhớ ra gì đó rồi dần hồi phục trở lại. Càng đau dữ dội cơ hội nhớ lại cũng càng cao------------ Vương phi! có phải ngươi bỏ thuốc vào thức ăn để hại ta, đau đầu quá- Hàn Tuệ tỷ tỷ! Đừng vì Phong mang ta về mà bỏ thuốc vào thức ăn, bệnh tình Phong không được tốt, gần đây còn bị thương, tỷ xem đầu Phong đã đỏ ửng, nổi gân xanh. Có trách thì trách ta!- Ta không làm gì cả! Chẳng qua là gặp thứ dơ bẩn, ta giúp hắn xoá đi vết nhơ từ từ vậy! Quá trình dẫu rất đau nhưng làm vậy ông trời sẽ trả phu quân của ta về!- Ý của tỷ là.... Tô Hiểu Nguyệt phút trước còn giả bộ mềm yếu nhưng nghe cô nói liền lập tức quay lại mở to mắt nhìn cô. Là đang nói nàng là thứ dơ bẩn kia sao? Nhận ra không nên làm vậy nàng liền thu lại móng vuốt, tiếp tục chăm sóc cho hắn. Cô thản nhiên ngồi đó không thèm đá động làm hắn có chút nóng giận! Nữ nhân này thật vô tâm!- Mau đưa ta về!. Hắn phất tay, Tô Hiểu Nguyệt hiểu ý đỡ hắn về trước khi đi còn nhỏ nhẹ với cô- đa tạ lòng thành của tỷ tỷ! Phong đột nhiên nhức đầu nên ta đưa chàng về trước, lần sau nếu có dịp ta sẽ bù lại! Cáo từ. Tiểu Xuân tiễn hai người đó về rồi chạy vào với chủ tử- vương phi! quả thật đúng như lời thái y nói, vương gia đã quên người rồi!- Nhìn Tô Hiểu Nguyệt! em thấy thật khả nghi! liệu có phải cô ta dùng tà thuật?. Lan Tâm đứng kế cô cũng kinh hãi thốt lên- Những chuyện này đừng nên nói nữa, ta có cách của ta! tiểu Xuân em tìm thái y bảo lão bốc thuốc cho hắn, còn Lan Tâm, em đem con chó lần trước ta mang về tặng cho Tô cô nương đi!- Vương phi! không được đâu! Em nghe nói vương gia rất sợ chó. Lan Tâm nghe tiểu Xuân nói liền nhận ra ý đồ lập tức cười phá lên- Vương phi! người thật là...

Chương 22: Tô Hiểu Nguyệt thật biết lấy lòng phu quân cô