Ánh nắng len lỏi qua tán cây rọi thẳng vào mặt, tôi vừa cố gượn sức ôm chiếc thùng to đùng trên tay, vừa nheo mắt tránh cái ánh nắng xấu xa kia. Bố đứng trong nhà vừa trông thấy tôi đã vội vã chạy ra mang chiếc thùng vào giúp, miệng không tránh việc càu nhàu trách tôi. - Đã bảo để bố đến trường mang đồ về giúp con mà không nghe. Giờ con có than thì bố không thương tiếc đâu. Chả là tôi trườc giờ học một ngôi trường bình thường, phải ở kí túc nên mang đồ đạc vào nhiều. Và vì lần trước cuộc thi kiến thức tìm kiếm học bổng do trường tổ chức tôi đã đứng nhất. Ấy thế là được chuyển vào ngôi trường danh tiếng nhất thành phố. Một ngôi trường hàng vạn người muốn đặt chân vào, ngôi trường dành riêng cho những cậu ấm, cô chiêu_ Flower Hight School. Tôi quang sang nhìn bố cười. Bố tôi tuy nói một đường nhưng làm một nẻo. Vừa đặt thùng xuống đã chạy đến lau mồ hôi trên trán tôi. Ân cần hỏi. - Bối Diệp Hân. Con nghĩ mình sẽ làm tốt ở ngôi trường mới này chứ? Ta lo cho con lắm, dù gì thì đó cũng…
Chương 37: Quyết định của trương hy
Đại Thiếu Gia! Cấm Cậu Ăn ChèTác giả: Gián NhỏÁnh nắng len lỏi qua tán cây rọi thẳng vào mặt, tôi vừa cố gượn sức ôm chiếc thùng to đùng trên tay, vừa nheo mắt tránh cái ánh nắng xấu xa kia. Bố đứng trong nhà vừa trông thấy tôi đã vội vã chạy ra mang chiếc thùng vào giúp, miệng không tránh việc càu nhàu trách tôi. - Đã bảo để bố đến trường mang đồ về giúp con mà không nghe. Giờ con có than thì bố không thương tiếc đâu. Chả là tôi trườc giờ học một ngôi trường bình thường, phải ở kí túc nên mang đồ đạc vào nhiều. Và vì lần trước cuộc thi kiến thức tìm kiếm học bổng do trường tổ chức tôi đã đứng nhất. Ấy thế là được chuyển vào ngôi trường danh tiếng nhất thành phố. Một ngôi trường hàng vạn người muốn đặt chân vào, ngôi trường dành riêng cho những cậu ấm, cô chiêu_ Flower Hight School. Tôi quang sang nhìn bố cười. Bố tôi tuy nói một đường nhưng làm một nẻo. Vừa đặt thùng xuống đã chạy đến lau mồ hôi trên trán tôi. Ân cần hỏi. - Bối Diệp Hân. Con nghĩ mình sẽ làm tốt ở ngôi trường mới này chứ? Ta lo cho con lắm, dù gì thì đó cũng… Mấy ngày tiếp theo tôi không gặp Trương Hy. Sáng nay chợt nghe tin cậu ấy đã ra Hà Nội trong đêm qua cùng ba mẹ. Tôi thật sự rất buồn.Thật lòng mà nói, từ khi tôi biết tin Trương Hy là chị tôi, tôi chẳng ghét cậu ấy một tẹo nào cả. Huống hồ gì chúng tôi là bạn thân. Việc ganh ghét e là không có. Trương Hy đi như thế này đúng thật là đáng trách. Trên đời sống quả nhiên là có nhiều chuyện không lường trước được. Cũng như việc Trương Hy bỏ đi tôi không biết có thể gặp lại nhau hay không? Nhưng tôi vẫn có lòng tin lắm. Lòng tin về ngày gặp lại. Đến khi đó chắc chắn tôi sẽ tét vào mông cậu ta rồi ôm chầm mà trỉ trích sự ngốc nghếch vô cùng đó. Bởi tôi nghe được, quyết định ra Hà Nội là của cậu ta mà ra. Đúng là cái đồ đáng ghét. Thứ chị gái gì mà... Thật đáng trách! Lịch nghỉ hè cũng đã có. Ngày cuối cùng lên trường tôi lại hay thêm một tin. Cô nàng Yến Nhi đã ra đi du học bên Út. Đại khái là sau tin đó Thiên Bảo có nói với tôi, trước khi đi cô nàng có qua chào hỏi Thiên Bảo, nói là cô nàng đã quyết định buông tay gì gì rồi, bây giờ thì chỉ mong hai chúng tôi sống hạnh phúc và khi nào quyết định tiến đến hôn nhân thì hãy báo cho cô nàng một tiếng mà biết đường trở về tham dự. Coi bộ như thế thì cũng ổn. Chứ yêu đương mà kiểu có người canh me quả thật rất rất là nguy hiểm. ==Về phần cậu bạn Kim Long. Thú thật là tôi không biết nói sao nữa. Từ khi Trương Hy ra Hà Nội, cậu bạn lúc nào cũng mang vẻ mặt buồn buồn. Thiên Bảo có nói "Phải chăng Kim Long đã yêu rồi?" thì từ đó tôi cũng đâm ra nghĩ nhiều. Sau một hồi không ngần ngại mà gật đầu tán đồng. "Phải! Phải! Coi chừng là đã yêu rồi!" =="Nhưng mà nói sau thì nói. Nếu quả thật Kim Long thích Trương Hy thì tôi mong họ gặp lại và sau đó tôi tiếp tục mong Kim Long mạnh dạn bày tỏ, tiếp tục mong Trương Hy chấp nhận mà sống hạnh phúc. Vì ít ra, Kim Long chỉ hơi ngốc chứ là một người rất tốt. Thật sự tốt. ...................Những ngày đầu mùa hè hay có mưa, những cơn mưa mở đầu cho tháng mưa dai dẳng và đó cũng chính là mùa hè cuối cùng của tôi. Mùa hè này tôi cắn môi vỗ ngực tự nhủ lòng nhất định tôi phải sống sao cho thật là ý nghĩa. Ngoài trời bấy giờ đang mưa phùn. Tôi bên trong chống cằm nhịp tay nhìn những hạt mưa bay qua cửa sổ. Tiện thể trông hàng chè cho mẹ đằng trước. Bất chợt tôi phát hiện một bóng dáng mà từ lâu lắm rồi tôi không thấy lại. Phải nói là từ mấy tháng trước. Thầy La Chí Hữu!
Mấy ngày tiếp theo tôi không gặp Trương Hy. Sáng nay chợt nghe tin cậu ấy đã ra Hà Nội trong đêm qua cùng ba mẹ. Tôi thật sự rất buồn.Thật lòng mà nói, từ khi tôi biết tin Trương Hy là chị tôi, tôi chẳng ghét cậu ấy một tẹo nào cả. Huống hồ gì chúng tôi là bạn thân. Việc ganh ghét e là không có. Trương Hy đi như thế này đúng thật là đáng trách.
Trên đời sống quả nhiên là có nhiều chuyện không lường trước được. Cũng như việc Trương Hy bỏ đi tôi không biết có thể gặp lại nhau hay không? Nhưng tôi vẫn có lòng tin lắm. Lòng tin về ngày gặp lại. Đến khi đó chắc chắn tôi sẽ tét vào mông cậu ta rồi ôm chầm mà trỉ trích sự ngốc nghếch vô cùng đó. Bởi tôi nghe được, quyết định ra Hà Nội là của cậu ta mà ra. Đúng là cái đồ đáng ghét. Thứ chị gái gì mà... Thật đáng trách!
Lịch nghỉ hè cũng đã có. Ngày cuối cùng lên trường tôi lại hay thêm một tin. Cô nàng Yến Nhi đã ra đi du học bên Út.
Đại khái là sau tin đó Thiên Bảo có nói với tôi, trước khi đi cô nàng có qua chào hỏi Thiên Bảo, nói là cô nàng đã quyết định buông tay gì gì rồi, bây giờ thì chỉ mong hai chúng tôi sống hạnh phúc và khi nào quyết định tiến đến hôn nhân thì hãy báo cho cô nàng một tiếng mà biết đường trở về tham dự.
Coi bộ như thế thì cũng ổn. Chứ yêu đương mà kiểu có người canh me quả thật rất rất là nguy hiểm. ==
Về phần cậu bạn Kim Long. Thú thật là tôi không biết nói sao nữa. Từ khi Trương Hy ra Hà Nội, cậu bạn lúc nào cũng mang vẻ mặt buồn buồn. Thiên Bảo có nói "Phải chăng Kim Long đã yêu rồi?" thì từ đó tôi cũng đâm ra nghĩ nhiều. Sau một hồi không ngần ngại mà gật đầu tán đồng. "Phải! Phải! Coi chừng là đã yêu rồi!" =="
Nhưng mà nói sau thì nói. Nếu quả thật Kim Long thích Trương Hy thì tôi mong họ gặp lại và sau đó tôi tiếp tục mong Kim Long mạnh dạn bày tỏ, tiếp tục mong Trương Hy chấp nhận mà sống hạnh phúc. Vì ít ra, Kim Long chỉ hơi ngốc chứ là một người rất tốt. Thật sự tốt.
...................
Những ngày đầu mùa hè hay có mưa, những cơn mưa mở đầu cho tháng mưa dai dẳng và đó cũng chính là mùa hè cuối cùng của tôi. Mùa hè này tôi cắn môi vỗ ngực tự nhủ lòng nhất định tôi phải sống sao cho thật là ý nghĩa.
Ngoài trời bấy giờ đang mưa phùn. Tôi bên trong chống cằm nhịp tay nhìn những hạt mưa bay qua cửa sổ. Tiện thể trông hàng chè cho mẹ đằng trước. Bất chợt tôi phát hiện một bóng dáng mà từ lâu lắm rồi tôi không thấy lại. Phải nói là từ mấy tháng trước.
Thầy La Chí Hữu!
Đại Thiếu Gia! Cấm Cậu Ăn ChèTác giả: Gián NhỏÁnh nắng len lỏi qua tán cây rọi thẳng vào mặt, tôi vừa cố gượn sức ôm chiếc thùng to đùng trên tay, vừa nheo mắt tránh cái ánh nắng xấu xa kia. Bố đứng trong nhà vừa trông thấy tôi đã vội vã chạy ra mang chiếc thùng vào giúp, miệng không tránh việc càu nhàu trách tôi. - Đã bảo để bố đến trường mang đồ về giúp con mà không nghe. Giờ con có than thì bố không thương tiếc đâu. Chả là tôi trườc giờ học một ngôi trường bình thường, phải ở kí túc nên mang đồ đạc vào nhiều. Và vì lần trước cuộc thi kiến thức tìm kiếm học bổng do trường tổ chức tôi đã đứng nhất. Ấy thế là được chuyển vào ngôi trường danh tiếng nhất thành phố. Một ngôi trường hàng vạn người muốn đặt chân vào, ngôi trường dành riêng cho những cậu ấm, cô chiêu_ Flower Hight School. Tôi quang sang nhìn bố cười. Bố tôi tuy nói một đường nhưng làm một nẻo. Vừa đặt thùng xuống đã chạy đến lau mồ hôi trên trán tôi. Ân cần hỏi. - Bối Diệp Hân. Con nghĩ mình sẽ làm tốt ở ngôi trường mới này chứ? Ta lo cho con lắm, dù gì thì đó cũng… Mấy ngày tiếp theo tôi không gặp Trương Hy. Sáng nay chợt nghe tin cậu ấy đã ra Hà Nội trong đêm qua cùng ba mẹ. Tôi thật sự rất buồn.Thật lòng mà nói, từ khi tôi biết tin Trương Hy là chị tôi, tôi chẳng ghét cậu ấy một tẹo nào cả. Huống hồ gì chúng tôi là bạn thân. Việc ganh ghét e là không có. Trương Hy đi như thế này đúng thật là đáng trách. Trên đời sống quả nhiên là có nhiều chuyện không lường trước được. Cũng như việc Trương Hy bỏ đi tôi không biết có thể gặp lại nhau hay không? Nhưng tôi vẫn có lòng tin lắm. Lòng tin về ngày gặp lại. Đến khi đó chắc chắn tôi sẽ tét vào mông cậu ta rồi ôm chầm mà trỉ trích sự ngốc nghếch vô cùng đó. Bởi tôi nghe được, quyết định ra Hà Nội là của cậu ta mà ra. Đúng là cái đồ đáng ghét. Thứ chị gái gì mà... Thật đáng trách! Lịch nghỉ hè cũng đã có. Ngày cuối cùng lên trường tôi lại hay thêm một tin. Cô nàng Yến Nhi đã ra đi du học bên Út. Đại khái là sau tin đó Thiên Bảo có nói với tôi, trước khi đi cô nàng có qua chào hỏi Thiên Bảo, nói là cô nàng đã quyết định buông tay gì gì rồi, bây giờ thì chỉ mong hai chúng tôi sống hạnh phúc và khi nào quyết định tiến đến hôn nhân thì hãy báo cho cô nàng một tiếng mà biết đường trở về tham dự. Coi bộ như thế thì cũng ổn. Chứ yêu đương mà kiểu có người canh me quả thật rất rất là nguy hiểm. ==Về phần cậu bạn Kim Long. Thú thật là tôi không biết nói sao nữa. Từ khi Trương Hy ra Hà Nội, cậu bạn lúc nào cũng mang vẻ mặt buồn buồn. Thiên Bảo có nói "Phải chăng Kim Long đã yêu rồi?" thì từ đó tôi cũng đâm ra nghĩ nhiều. Sau một hồi không ngần ngại mà gật đầu tán đồng. "Phải! Phải! Coi chừng là đã yêu rồi!" =="Nhưng mà nói sau thì nói. Nếu quả thật Kim Long thích Trương Hy thì tôi mong họ gặp lại và sau đó tôi tiếp tục mong Kim Long mạnh dạn bày tỏ, tiếp tục mong Trương Hy chấp nhận mà sống hạnh phúc. Vì ít ra, Kim Long chỉ hơi ngốc chứ là một người rất tốt. Thật sự tốt. ...................Những ngày đầu mùa hè hay có mưa, những cơn mưa mở đầu cho tháng mưa dai dẳng và đó cũng chính là mùa hè cuối cùng của tôi. Mùa hè này tôi cắn môi vỗ ngực tự nhủ lòng nhất định tôi phải sống sao cho thật là ý nghĩa. Ngoài trời bấy giờ đang mưa phùn. Tôi bên trong chống cằm nhịp tay nhìn những hạt mưa bay qua cửa sổ. Tiện thể trông hàng chè cho mẹ đằng trước. Bất chợt tôi phát hiện một bóng dáng mà từ lâu lắm rồi tôi không thấy lại. Phải nói là từ mấy tháng trước. Thầy La Chí Hữu!