Lý Đế hoang dâm vô độ, tin lời gian thần hãm hại trung lương, sủng gian phi phế chính cung hoàng hậu, cưỡng đoạt dân nữ, tăng thuế liên miên, lấy việc bắn nô lệ làm vui khiến người thần phẫn nộ, bách tính lầm than. Năm 606, chư hầu nổi dậy khởi nghĩa, lật đổ Lý đế, giết hôn quân chém gian thần. Chiến loạn mười năm, Đại Lý diệt vong, hôn quân tự vẫn. Hình thành cục diện ngũ quốc Mạc, Sở, Tần, Tề, Yên. Đại Tần, Hộ Quốc Vương Phủ ""A,a"" Trong phòng sinh truyền ra tiếng rên đau khổ của Hộ Quốc Vương Phi. ""Nhanh, nhanh, bấm huyệt nhân trung đừng để vương phi ngất"" bà đỡ vội nói. "" Đứa nhỏ vẫn chưa ra sao?"" ""Thái hậu, người đừng lo lắng,vương phi hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ bình an"" Dung ma ma an ủi. Bà đỡ nói "" Thái hậu, nguy rồi, vương phi bị rong huyết, chỉ có thể bảo trụ một người"" Thái hậu bi thương ""Giữ lại mẫu...” ""Hài tử, giữ lại hài tử"" Nàng nắm lấy tay Thái hậu "" Mẫu hậu, bảo trụ hài tử"". ""Vương Phi, dùng sức, đã thấy đầu"". Nghe thấy đã thấy đầu như tiếp thêm…
Chương 30: Nhảy sông
Quận Chúa Truy PhuTác giả: Tư Đồ Minh ChâuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLý Đế hoang dâm vô độ, tin lời gian thần hãm hại trung lương, sủng gian phi phế chính cung hoàng hậu, cưỡng đoạt dân nữ, tăng thuế liên miên, lấy việc bắn nô lệ làm vui khiến người thần phẫn nộ, bách tính lầm than. Năm 606, chư hầu nổi dậy khởi nghĩa, lật đổ Lý đế, giết hôn quân chém gian thần. Chiến loạn mười năm, Đại Lý diệt vong, hôn quân tự vẫn. Hình thành cục diện ngũ quốc Mạc, Sở, Tần, Tề, Yên. Đại Tần, Hộ Quốc Vương Phủ ""A,a"" Trong phòng sinh truyền ra tiếng rên đau khổ của Hộ Quốc Vương Phi. ""Nhanh, nhanh, bấm huyệt nhân trung đừng để vương phi ngất"" bà đỡ vội nói. "" Đứa nhỏ vẫn chưa ra sao?"" ""Thái hậu, người đừng lo lắng,vương phi hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ bình an"" Dung ma ma an ủi. Bà đỡ nói "" Thái hậu, nguy rồi, vương phi bị rong huyết, chỉ có thể bảo trụ một người"" Thái hậu bi thương ""Giữ lại mẫu...” ""Hài tử, giữ lại hài tử"" Nàng nắm lấy tay Thái hậu "" Mẫu hậu, bảo trụ hài tử"". ""Vương Phi, dùng sức, đã thấy đầu"". Nghe thấy đã thấy đầu như tiếp thêm… Cái người râu ria đầy mặt, hốc mắt hõm sâu xuống kia đâu còn là Tề Đế lạnh lùng cao ngạo nữa.”Chủ thượng, ngài cần phải nghỉ ngơi, Nguyệt cô nương còn chưa tìm được thì ngài đã gục mất rồi. “ Tề Bạch cả người mệt mỏi khuyên.Huynh đệ Diệp Thái tử cùng tất cả những người ở đây, ai ai cũng mang theo vẻ mệt mỏi. Mấy ngày mấy đêm bọn họ tìm hết cả con sông này cũng không thấy người.Huống chi huynh đệ Diệp thái tử, bọn họ vừa đến kinh thành Đại Tề nghe tin muội muội rơi xuống vực liền vó ngựa không ngừng nghỉ đến đây tìm người rồi.Tề Ngôn bỏ ngoài tai lời nói của Tề Bạch. Vẫn tiếp tục men theo con sông tìm kiếm.”Tủm” Hình như nhìn thấy cái gì đó, Tề Ngôn vội vàng nhảy xuống sông.”Chủ thượng” Tề Bạch hoảng hồn nhảy xuống theo.”Tề Ngôn” Diệp thái tử chạy đến bờ sông.Nhìn thấy Tề Ngôn bơi lên bờ, Tứ hoàng tử độc miệng châm chọc “hừ, Ngươi đừng vội chết như vậy chứ, mắc công Bảo Bảo nhà ta lại nghĩ rằng ngươi vì nàng mà chết rồi áy náy buồn bực chứ.””Tứ hoàng tử cẩn trọng lời nói!” Tề Bạch tức giận quát.”Sao nào? Chuyện của bản điện hạ còn cần một thừa tướng như ngươi trách móc hay sao? Hử?” Tứ hoàng tử ngang ngược vấn tội. Mặc dù bề ngoài hắn là kẻ phong lưu, ôn nhu với mọi người khác với vẻ lạnh nhạt của Thái tử ca ca nhưng mười mấy năm nay hắn lăn lộn trong quân doanh chiến trường như cơm bữa.Trên người tôi luyện ra khí thế của một đại tướng và khí thế này đã bộc lộ hoàn toàn trấn áp Tề Bạch.”Vật này của Tần Nguyệt” Đáng tiết khí thế đó đã bị Tề Đế uy vũ phá tan.Vật mà Tề Ngôn nhảy xuống tìm chính là bao nhỏ Bảo Bảo hay mang bên hông bị mắc vào cây khô giữa sông.”Thật kì lạ, vật tuỳ thân của Nguyệt Bảo ở đây, vậy thì người cũng phải gần đây chứ. Chúng ta đã lật cả con sông cũng không thấy.” Mày rậm của Diệp thái tử cũng nhíu lại.”Tiểu chủ tử có khả năng đã được cứu rồi.” Tiểu Hắc suy tư.”Nếu như vậy, chúng ta cần phải tìm những vùng lân cận gần đây.” Tề Bạch tiếp lời.”Ta đi khu vực phía nam, Diệp thái tử tìm ở khu vực phía bắc, tứ hoàng tử phía đông, Tề Bạch Tiểu Hắc phía tây.” Tề Ngôn chỉ bản đồ phân công.”Khu vực nào tìm được Nguyệt Bảo, phát pháo báo hiệu.” Tiểu Hắc đưa pháo báo hiệu cấp bậc cao nhất của Diêm vương điện cho mọi người.”Được.”
Cái người râu ria đầy mặt, hốc mắt hõm sâu xuống kia đâu còn là Tề Đế lạnh lùng cao ngạo nữa.
”Chủ thượng, ngài cần phải nghỉ ngơi, Nguyệt cô nương còn chưa tìm được thì
ngài đã gục mất rồi. “ Tề Bạch cả người mệt mỏi khuyên.
Huynh đệ Diệp Thái tử cùng tất cả những người ở đây, ai ai cũng mang theo vẻ mệt mỏi. Mấy ngày mấy đêm bọn họ tìm hết cả con sông này cũng không thấy
người.
Huống chi huynh đệ Diệp thái tử, bọn họ vừa đến kinh
thành Đại Tề nghe tin muội muội rơi xuống vực liền vó ngựa không ngừng
nghỉ đến đây tìm người rồi.
Tề Ngôn bỏ ngoài tai lời nói của Tề Bạch. Vẫn tiếp tục men theo con sông tìm kiếm.
”Tủm” Hình như nhìn thấy cái gì đó, Tề Ngôn vội vàng nhảy xuống sông.
”Chủ thượng” Tề Bạch hoảng hồn nhảy xuống theo.
”Tề Ngôn” Diệp thái tử chạy đến bờ sông.
Nhìn thấy Tề Ngôn bơi lên bờ, Tứ hoàng tử độc miệng châm chọc “hừ, Ngươi
đừng vội chết như vậy chứ, mắc công Bảo Bảo nhà ta lại nghĩ rằng ngươi
vì nàng mà chết rồi áy náy buồn bực chứ.”
”Tứ hoàng tử cẩn trọng lời nói!” Tề Bạch tức giận quát.
”Sao nào? Chuyện của bản điện hạ còn cần một thừa tướng như ngươi trách móc
hay sao? Hử?” Tứ hoàng tử ngang ngược vấn tội. Mặc dù bề ngoài hắn là kẻ phong lưu, ôn nhu với mọi người khác với vẻ lạnh nhạt của Thái tử ca ca nhưng mười mấy năm nay hắn lăn lộn trong quân doanh chiến trường như
cơm bữa.
Trên người tôi luyện ra khí thế của một đại tướng và khí thế này đã bộc lộ hoàn toàn trấn áp Tề Bạch.
”Vật này của Tần Nguyệt” Đáng tiết khí thế đó đã bị Tề Đế uy vũ phá tan.
Vật mà Tề Ngôn nhảy xuống tìm chính là bao nhỏ Bảo Bảo hay mang bên hông bị mắc vào cây khô giữa sông.
”Thật kì lạ, vật tuỳ thân của Nguyệt Bảo ở đây, vậy thì người cũng phải gần
đây chứ. Chúng ta đã lật cả con sông cũng không thấy.” Mày rậm của Diệp
thái tử cũng nhíu lại.
”Tiểu chủ tử có khả năng đã được cứu rồi.” Tiểu Hắc suy tư.
”Nếu như vậy, chúng ta cần phải tìm những vùng lân cận gần đây.” Tề Bạch tiếp lời.
”Ta đi khu vực phía nam, Diệp thái tử tìm ở khu vực phía bắc, tứ hoàng tử
phía đông, Tề Bạch Tiểu Hắc phía tây.” Tề Ngôn chỉ bản đồ phân công.
”Khu vực nào tìm được Nguyệt Bảo, phát pháo báo hiệu.” Tiểu Hắc đưa pháo báo hiệu cấp bậc cao nhất của Diêm vương điện cho mọi người.
”Được.”
Quận Chúa Truy PhuTác giả: Tư Đồ Minh ChâuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLý Đế hoang dâm vô độ, tin lời gian thần hãm hại trung lương, sủng gian phi phế chính cung hoàng hậu, cưỡng đoạt dân nữ, tăng thuế liên miên, lấy việc bắn nô lệ làm vui khiến người thần phẫn nộ, bách tính lầm than. Năm 606, chư hầu nổi dậy khởi nghĩa, lật đổ Lý đế, giết hôn quân chém gian thần. Chiến loạn mười năm, Đại Lý diệt vong, hôn quân tự vẫn. Hình thành cục diện ngũ quốc Mạc, Sở, Tần, Tề, Yên. Đại Tần, Hộ Quốc Vương Phủ ""A,a"" Trong phòng sinh truyền ra tiếng rên đau khổ của Hộ Quốc Vương Phi. ""Nhanh, nhanh, bấm huyệt nhân trung đừng để vương phi ngất"" bà đỡ vội nói. "" Đứa nhỏ vẫn chưa ra sao?"" ""Thái hậu, người đừng lo lắng,vương phi hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ bình an"" Dung ma ma an ủi. Bà đỡ nói "" Thái hậu, nguy rồi, vương phi bị rong huyết, chỉ có thể bảo trụ một người"" Thái hậu bi thương ""Giữ lại mẫu...” ""Hài tử, giữ lại hài tử"" Nàng nắm lấy tay Thái hậu "" Mẫu hậu, bảo trụ hài tử"". ""Vương Phi, dùng sức, đã thấy đầu"". Nghe thấy đã thấy đầu như tiếp thêm… Cái người râu ria đầy mặt, hốc mắt hõm sâu xuống kia đâu còn là Tề Đế lạnh lùng cao ngạo nữa.”Chủ thượng, ngài cần phải nghỉ ngơi, Nguyệt cô nương còn chưa tìm được thì ngài đã gục mất rồi. “ Tề Bạch cả người mệt mỏi khuyên.Huynh đệ Diệp Thái tử cùng tất cả những người ở đây, ai ai cũng mang theo vẻ mệt mỏi. Mấy ngày mấy đêm bọn họ tìm hết cả con sông này cũng không thấy người.Huống chi huynh đệ Diệp thái tử, bọn họ vừa đến kinh thành Đại Tề nghe tin muội muội rơi xuống vực liền vó ngựa không ngừng nghỉ đến đây tìm người rồi.Tề Ngôn bỏ ngoài tai lời nói của Tề Bạch. Vẫn tiếp tục men theo con sông tìm kiếm.”Tủm” Hình như nhìn thấy cái gì đó, Tề Ngôn vội vàng nhảy xuống sông.”Chủ thượng” Tề Bạch hoảng hồn nhảy xuống theo.”Tề Ngôn” Diệp thái tử chạy đến bờ sông.Nhìn thấy Tề Ngôn bơi lên bờ, Tứ hoàng tử độc miệng châm chọc “hừ, Ngươi đừng vội chết như vậy chứ, mắc công Bảo Bảo nhà ta lại nghĩ rằng ngươi vì nàng mà chết rồi áy náy buồn bực chứ.””Tứ hoàng tử cẩn trọng lời nói!” Tề Bạch tức giận quát.”Sao nào? Chuyện của bản điện hạ còn cần một thừa tướng như ngươi trách móc hay sao? Hử?” Tứ hoàng tử ngang ngược vấn tội. Mặc dù bề ngoài hắn là kẻ phong lưu, ôn nhu với mọi người khác với vẻ lạnh nhạt của Thái tử ca ca nhưng mười mấy năm nay hắn lăn lộn trong quân doanh chiến trường như cơm bữa.Trên người tôi luyện ra khí thế của một đại tướng và khí thế này đã bộc lộ hoàn toàn trấn áp Tề Bạch.”Vật này của Tần Nguyệt” Đáng tiết khí thế đó đã bị Tề Đế uy vũ phá tan.Vật mà Tề Ngôn nhảy xuống tìm chính là bao nhỏ Bảo Bảo hay mang bên hông bị mắc vào cây khô giữa sông.”Thật kì lạ, vật tuỳ thân của Nguyệt Bảo ở đây, vậy thì người cũng phải gần đây chứ. Chúng ta đã lật cả con sông cũng không thấy.” Mày rậm của Diệp thái tử cũng nhíu lại.”Tiểu chủ tử có khả năng đã được cứu rồi.” Tiểu Hắc suy tư.”Nếu như vậy, chúng ta cần phải tìm những vùng lân cận gần đây.” Tề Bạch tiếp lời.”Ta đi khu vực phía nam, Diệp thái tử tìm ở khu vực phía bắc, tứ hoàng tử phía đông, Tề Bạch Tiểu Hắc phía tây.” Tề Ngôn chỉ bản đồ phân công.”Khu vực nào tìm được Nguyệt Bảo, phát pháo báo hiệu.” Tiểu Hắc đưa pháo báo hiệu cấp bậc cao nhất của Diêm vương điện cho mọi người.”Được.”