Mặt trời đang xuống núi, cái nắng gay gắt dần nhường chỗ cho ánh hoàng hôn. Trong một khu rừng ở ngoại ô có ba cô gái mồ hôi nhễ nhại ướt hết cả một khoảng lưng đang cố gắng bước thật nhanh về phía trước. Họ ăn mặc khá đơn giản quần jean, áo thun, trên vai mỗi người còn có một chiếc ba lô có lẽ là vừa đi dã ngoại về. Những tia nắng cuối ngày xen qua từng khẽ lá chiếu tới khuôn mặt xinh đẹp, nơi nào ba người đi qua liền để để lại từng đợt cành cây run rẩy, rồi lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có của mình. Khung cảnh này làm cho người ta không thể rời mắt và có lẽ nó sẽ hoàn hảo hơn nếu như nơi các cô đang đứng đây không phải là sâu bên trong của khu rừng-nơi mà ít người dân đặt chân đến. Càng tồi tệ hơn chính là ánh sáng hoàng hôn đang dần tắt bóng đêm bắt đầu ngự trị. - Haiz, còn phải đi bao lâu nữa đây? Chúng ta luẩn quẩn ở nơi này cũng đã vài tiếng đồng hồ rồi. Cô gái đi cuối cùng lên tiếng với chất giọng uể oải. - Như Ngọc, cậu có thể thôi than vãn đi được không? Câu này cậu đã nói…

Chương 23

Không Cần Đậm Sâu Chỉ Mong Là Mãi MãiTác giả: Mò Trăng Đáy NướcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMặt trời đang xuống núi, cái nắng gay gắt dần nhường chỗ cho ánh hoàng hôn. Trong một khu rừng ở ngoại ô có ba cô gái mồ hôi nhễ nhại ướt hết cả một khoảng lưng đang cố gắng bước thật nhanh về phía trước. Họ ăn mặc khá đơn giản quần jean, áo thun, trên vai mỗi người còn có một chiếc ba lô có lẽ là vừa đi dã ngoại về. Những tia nắng cuối ngày xen qua từng khẽ lá chiếu tới khuôn mặt xinh đẹp, nơi nào ba người đi qua liền để để lại từng đợt cành cây run rẩy, rồi lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có của mình. Khung cảnh này làm cho người ta không thể rời mắt và có lẽ nó sẽ hoàn hảo hơn nếu như nơi các cô đang đứng đây không phải là sâu bên trong của khu rừng-nơi mà ít người dân đặt chân đến. Càng tồi tệ hơn chính là ánh sáng hoàng hôn đang dần tắt bóng đêm bắt đầu ngự trị. - Haiz, còn phải đi bao lâu nữa đây? Chúng ta luẩn quẩn ở nơi này cũng đã vài tiếng đồng hồ rồi. Cô gái đi cuối cùng lên tiếng với chất giọng uể oải. - Như Ngọc, cậu có thể thôi than vãn đi được không? Câu này cậu đã nói… Một tháng này hình như ai cũng đều bận rộn. Chỉ có Lăng Chấn Thiên vẫn thường đến bàn bạc với Nhã Nguyệt về chuyện làm ăn của Minh Dạ. Còn Đông Phong Minh Hoàng và Diệp Y Vũ từ lần tụ tập hôm đó liền không quay lại lần nào nữa. Vân Du và Như Ngọc trong một tháng không ngừng rèn luyện lại chính mình, đem cả tinh thần và thể lực nâng lên cao nhất. Hôm nay hai người không tập luyện nên cùng nhau nói qua một chút về kế hoạch huấn luyện thì Lý Danh bước vào, nhìn hắn có vẻ khó xử, muốn nói gì đó lại thôiLý thúc có gì cứ nói Vân Du thấy Lý Danh dường như không có ý định nói raPhó cung chủ, quân sư, xin hai vị trách phạtHai người nhíu mày nhìn nhauViệc để cho hai trăm sát thủ mới trải qua huấn luyện cơ bản chỉ sợ là không thể, nô tài vô dụng Lý Danh xấu hổ cúi thấp ngườiVân Du nhướn mày nhìn Lý Danh chờ giải thích, hắn có cảm giác vị quân sư này không ôn hòa như hắn tưởngVốn dĩ có thể tuyển hai trăm người này trong nửa tháng nhưng người của chúng ta lại bị Thiên Long Môn giành mất, nên cho tới hiện tại mới tuyển đủ người hiện tại chỉ còn ba ngày nữa là đến buổi huấn luyệnThiên Long Môn. Tổ chức sát thủ đứng đầu thiên hạ? Như Ngọc cao giọng hỏiDạ phảiĐược rồi, ngươi lui ra đi, hai trăm người đó như cũ tiến hành Vân Du hiện không gọi hắn là Lý Thúc nữa chứng tỏ nàng không hài lòng với việc này, hắn cũng chỉ biết thở dài, người của Thiên Long Môn, Minh Dạ hiện không thể đụng vàoMẹ nó, một tổ chức lớn như vậy còn giành người với chúng ta Như Ngọc tức giận lên tiếngBọn chúng là đánh đòn phủ đầu. Muốn ra uy Vân Du nhàn nhạt nói ra mục đích của Thiên Long MônHừ, để rồi xem Nhã Nguyệt lạnh lùng từ cửa bước vào. Việc làm ăn của Minh Dạ trước giờ cũng là do Thiên Long môn cản trở mới không thể phát triển. Thiên Long Môn, các người kết thù nhầm người rồi.**************************Vân Du mặc một bộ dạ hành màu đen bó sát người, mái tóc dài được cột lên cao, khuôn mặt xinh đẹp không còn dáng vẻ biếng nhát như trước thay vào đó là ánh mắt sắc bén, khí thế bức người, nhìn nàng có thể liên tưởng đến nữ trung hào kiệt. Như Ngọc cũng mặc một bộ hạnh hành bó sát nhưng của nàng là màu đỏ, nàng không thích màu quá tối.Cái này, không hợp với ngươi Vân Du liếc Như Ngọc một cái nhẹ nhàng đả thương ngườiCái này gọi là ngọa hổ tàng long, ngươi căn bản không hiểuVới tính cách thường ngày của Như Ngọc xác thực không hợp với bộ đồ này, nhưng đó là khi nàng không nghiêm túc, khi nàng nghiêm túc tuyệt đối không thua kém Nhã Nguyệt, nếu muốn biết khi nàng nghiêm túc sẽ như thế nào mời tới sân luyện.Vì hai người huấn luyện hai nhóm có thực lực hoàn toàn cách xa nên Như Ngọc và Vân Du chia nơi tập luyện ra, Như Ngọc huấn luyện ở sân sau của Minh viện,còn Vân Du ra sau núi huấn luyện.Lúc Vân Du đến nơi hai mày liền nhíu chặt, kẻ đứng người ngồi, đùa giỡn qua lại, huyên náo ầm ĩ, lộn xộn không còn gì để nói. Bọn hắn không phải nam nhân sao? Lắm chuyện như vậy.Vân Du đi đến một khoảng đất trống, có mấy người nhìn nàng đến ngơ ngẩn, chính là chưa từng thấy người nào xinh đẹp như nàng, nhất thời không tự chủ được mà nhìn lâu hơn một chútTất cả xếp hàng giọng nói uy nghiêm phát ra từ nữ tử xinh đẹp làm bọn hắn giật mình, không phải nói tới đây huấn luyện sao? Chờ mãi cũng không thấy ai đến ngoài nữ tử này. Chắn không phải đâu?Tất cả xếp hàng Vân Du lặp lại một lần nữa nhưng vẫn không động tĩnh gì, mãi lúc sau mới có người lên tiếngVị cô nương này, ngươi đi chỗ khác chơi đi, bọn ta còn có việc ở đâyKhóe miệng Vân Du giật giật. Chơi? Được, nàng chơi với bọn hắnTa là quân sư của Minh Dạ, là người sẽ huấn luyện các ngươi. Ta đếm từ 1 đến 10, nếu ai còn chưa vào hàng, lập tức xử phạt. Một.... Hai...Ba...MườiNhìn đám người hàng ngũ không chỉnh tề phía dưới. Xiên xiên vẹo vẹo, dài dài ngắn ngắn, Vân Du không kiên nhẫn quátKhông biết đếm sao? Hằng thì mười mấy người, hàng chưa đến mười người. Như vậy cũng được coi là xếp hàng? Cho các ngươi 5 giây nữa. Chỉnh đốn hàng ngũMột đám nam nhân to lớn bị Vân Du hét tất nhiên không cam lòng, nàng chỉ là một nữ tử chân yếu tay mền, tại sao bọn hắn phải nghe nàng?Vân Du nhìn vẻ mặt bất mãn của những người này, hai mắt tối lạiKhông phục phải không? Ngay cả xếp hàng cũng không biết còn muốn lên mặt với taĐám người chậm rãi di chuyển, Vân Du cũng chờ cho đên khi hàng ngũ ổn định mới tiếp tụcChuyện hôm nay ta coi các ngươi là người mới sẽ không nói nữa nhưng tuyệt đối không có lần sau. Các ngươi không phục, ta biết. Vậy nên ai không phục bước ra một bước, trực tiếp lên đây đấu với taCô nương, người không đùa đấy chứ? giọng nói mang theo chút khinh thườngGọi quân sư, ta không phải em gái ngươi. Muốn biết thật hay giả thì lên đâyNgười vừa nói thực sự bước lên, đắc ý nhìn Vân Du, hắn không tin nàng mảnh mai như vậy có thể thắng được hắnĐấu thế nào? hắn rất muốn cười lớn nhưng dù gì nàng cũng là quân sư, nhịn lại thì hơnHít đất. Ai làm lâu hơn sẽ thắng Vân Du không tức giận, đưa ra thể lệĐược, quân sư, nô tài nhường ngài hai mươi cáiKhông cần nói xong Vân Du liền chống hai tay xuống đất. Thấy nàng như vậy, hắn cũng bắt đầu... Chín mươi ba... chín mươi bốn......bảy mươi...bảy mươi mốt, bảy mươi... Chưa đến bảy mươi hai cái hai tay hắn đã mền nhũn, không còn sức lực mà ngã xuốngMột trămVân Du bên này làm đủ một trăm cái mới dừng, bình ổn hơi thở, liếc sang người đang phì phòVề chỗHắn cúi đầu xấu hổ về chỗ, đường đường là một nam nhân lại không thắng được một nữ tửCòn ai muốn lên nữa?Im lặng. Người vừa nãy có thể xem là người khỏe nhất trọng bọn hắn, bọn hắn không muốn rước nhục vào thân, vẫn nên nghe lời thôi.Tốt, trước khi chính thức bắt đầu ta hi vọng những lời ta nói sau đây mọi người sẽ nghe rõ, ghi nhớ và thực hiệnThứ nhất: không được làm trái mệnh lệnh. Thứ hai: cho dù thế nào cũng phải nghe theo mệnh lệnh. Thứ ba: tuyệt đối tuân thủ điều thứ nhất và thứ hai. Nghe rõ chưa?Rõ âm thanh có phần uể oảiNghe rõ chưaRÕ hai trăm người này gần như là gân cổ lên mà hét.Tất cả chạy mười vòng quay núi, đúng hai khắc sau phải có mặt ở đây. Nếu không phạt chạy thêm ba ngươi vòng nữa. Bắt đầuĐợi đám người đã đi khuất, Vân Du lúc này mới nhìn về một cái cây cao gần đóỞ trên đó mát sao?Haha, gió thổi đương nhiên mát, nàng có muốn lên đó một chút không? Tầm nhìn không tệ Diệp Y Vũ một thân bạch y tuấn dật, tiêu sái từ trên cây nhảy xuốngTốt. Nàng cũng đang có ý định này.

Một tháng này hình như ai cũng đều bận rộn. Chỉ có Lăng Chấn Thiên vẫn thường đến bàn bạc với Nhã Nguyệt về chuyện làm ăn của Minh Dạ. Còn Đông Phong Minh Hoàng và Diệp Y Vũ từ lần tụ tập hôm đó liền không quay lại lần nào nữa. Vân Du và Như Ngọc trong một tháng không ngừng rèn luyện lại chính mình, đem cả tinh thần và thể lực nâng lên cao nhất. Hôm nay hai người không tập luyện nên cùng nhau nói qua một chút về kế hoạch huấn luyện thì Lý Danh bước vào, nhìn hắn có vẻ khó xử, muốn nói gì đó lại thôi

Lý thúc có gì cứ nói Vân Du thấy Lý Danh dường như không có ý định nói ra

Phó cung chủ, quân sư, xin hai vị trách phạt

Hai người nhíu mày nhìn nhau

Việc để cho hai trăm sát thủ mới trải qua huấn luyện cơ bản chỉ sợ là không thể, nô tài vô dụng Lý Danh xấu hổ cúi thấp người

Vân Du nhướn mày nhìn Lý Danh chờ giải thích, hắn có cảm giác vị quân sư này không ôn hòa như hắn tưởng

Vốn dĩ có thể tuyển hai trăm người này trong nửa tháng nhưng người của chúng ta lại bị Thiên Long Môn giành mất, nên cho tới hiện tại mới tuyển đủ người hiện tại chỉ còn ba ngày nữa là đến buổi huấn luyện

Thiên Long Môn. Tổ chức sát thủ đứng đầu thiên hạ? Như Ngọc cao giọng hỏi

Dạ phải

Được rồi, ngươi lui ra đi, hai trăm người đó như cũ tiến hành Vân Du hiện không gọi hắn là Lý Thúc nữa chứng tỏ nàng không hài lòng với việc này, hắn cũng chỉ biết thở dài, người của Thiên Long Môn, Minh Dạ hiện không thể đụng vào

Mẹ nó, một tổ chức lớn như vậy còn giành người với chúng ta Như Ngọc tức giận lên tiếng

Bọn chúng là đánh đòn phủ đầu. Muốn ra uy Vân Du nhàn nhạt nói ra mục đích của Thiên Long Môn

Hừ, để rồi xem Nhã Nguyệt lạnh lùng từ cửa bước vào. Việc làm ăn của Minh Dạ trước giờ cũng là do Thiên Long môn cản trở mới không thể phát triển. Thiên Long Môn, các người kết thù nhầm người rồi.

**************************

Vân Du mặc một bộ dạ hành màu đen bó sát người, mái tóc dài được cột lên cao, khuôn mặt xinh đẹp không còn dáng vẻ biếng nhát như trước thay vào đó là ánh mắt sắc bén, khí thế bức người, nhìn nàng có thể liên tưởng đến nữ trung hào kiệt. Như Ngọc cũng mặc một bộ hạnh hành bó sát nhưng của nàng là màu đỏ, nàng không thích màu quá tối.

Cái này, không hợp với ngươi Vân Du liếc Như Ngọc một cái nhẹ nhàng đả thương người

Cái này gọi là ngọa hổ tàng long, ngươi căn bản không hiểu

Với tính cách thường ngày của Như Ngọc xác thực không hợp với bộ đồ này, nhưng đó là khi nàng không nghiêm túc, khi nàng nghiêm túc tuyệt đối không thua kém Nhã Nguyệt, nếu muốn biết khi nàng nghiêm túc sẽ như thế nào mời tới sân luyện.

Vì hai người huấn luyện hai nhóm có thực lực hoàn toàn cách xa nên Như Ngọc và Vân Du chia nơi tập luyện ra, Như Ngọc huấn luyện ở sân sau của Minh viện,còn Vân Du ra sau núi huấn luyện.

Lúc Vân Du đến nơi hai mày liền nhíu chặt, kẻ đứng người ngồi, đùa giỡn qua lại, huyên náo ầm ĩ, lộn xộn không còn gì để nói. Bọn hắn không phải nam nhân sao? Lắm chuyện như vậy.

Vân Du đi đến một khoảng đất trống, có mấy người nhìn nàng đến ngơ ngẩn, chính là chưa từng thấy người nào xinh đẹp như nàng, nhất thời không tự chủ được mà nhìn lâu hơn một chút

Tất cả xếp hàng giọng nói uy nghiêm phát ra từ nữ tử xinh đẹp làm bọn hắn giật mình, không phải nói tới đây huấn luyện sao? Chờ mãi cũng không thấy ai đến ngoài nữ tử này. Chắn không phải đâu?

Tất cả xếp hàng Vân Du lặp lại một lần nữa nhưng vẫn không động tĩnh gì, mãi lúc sau mới có người lên tiếng

Vị cô nương này, ngươi đi chỗ khác chơi đi, bọn ta còn có việc ở đây

Khóe miệng Vân Du giật giật. Chơi? Được, nàng chơi với bọn hắn

Ta là quân sư của Minh Dạ, là người sẽ huấn luyện các ngươi. Ta đếm từ 1 đến 10, nếu ai còn chưa vào hàng, lập tức xử phạt. Một.... Hai...Ba...

MườiNhìn đám người hàng ngũ không chỉnh tề phía dưới. Xiên xiên vẹo vẹo, dài dài ngắn ngắn, Vân Du không kiên nhẫn quát

Không biết đếm sao? Hằng thì mười mấy người, hàng chưa đến mười người. Như vậy cũng được coi là xếp hàng? Cho các ngươi 5 giây nữa. Chỉnh đốn hàng ngũ

Một đám nam nhân to lớn bị Vân Du hét tất nhiên không cam lòng, nàng chỉ là một nữ tử chân yếu tay mền, tại sao bọn hắn phải nghe nàng?

Vân Du nhìn vẻ mặt bất mãn của những người này, hai mắt tối lại

Không phục phải không? Ngay cả xếp hàng cũng không biết còn muốn lên mặt với ta

Đám người chậm rãi di chuyển, Vân Du cũng chờ cho đên khi hàng ngũ ổn định mới tiếp tục

Chuyện hôm nay ta coi các ngươi là người mới sẽ không nói nữa nhưng tuyệt đối không có lần sau. Các ngươi không phục, ta biết. Vậy nên ai không phục bước ra một bước, trực tiếp lên đây đấu với ta

Cô nương, người không đùa đấy chứ? giọng nói mang theo chút khinh thường

Gọi quân sư, ta không phải em gái ngươi. Muốn biết thật hay giả thì lên đây

Người vừa nói thực sự bước lên, đắc ý nhìn Vân Du, hắn không tin nàng mảnh mai như vậy có thể thắng được hắn

Đấu thế nào? hắn rất muốn cười lớn nhưng dù gì nàng cũng là quân sư, nhịn lại thì hơn

Hít đất. Ai làm lâu hơn sẽ thắng Vân Du không tức giận, đưa ra thể lệ

Được, quân sư, nô tài nhường ngài hai mươi cái

Không cần nói xong Vân Du liền chống hai tay xuống đất. Thấy nàng như vậy, hắn cũng bắt đầu

... Chín mươi ba... chín mươi bốn...

...bảy mươi...bảy mươi mốt, bảy mươi... Chưa đến bảy mươi hai cái hai tay hắn đã mền nhũn, không còn sức lực mà ngã xuống

Một trămVân Du bên này làm đủ một trăm cái mới dừng, bình ổn hơi thở, liếc sang người đang phì phò

Về chỗ

Hắn cúi đầu xấu hổ về chỗ, đường đường là một nam nhân lại không thắng được một nữ tử

Còn ai muốn lên nữa?

Im lặng. Người vừa nãy có thể xem là người khỏe nhất trọng bọn hắn, bọn hắn không muốn rước nhục vào thân, vẫn nên nghe lời thôi.

Tốt, trước khi chính thức bắt đầu ta hi vọng những lời ta nói sau đây mọi người sẽ nghe rõ, ghi nhớ và thực hiện

Thứ nhất: không được làm trái mệnh lệnh. Thứ hai: cho dù thế nào cũng phải nghe theo mệnh lệnh. Thứ ba: tuyệt đối tuân thủ điều thứ nhất và thứ hai. Nghe rõ chưa?

Rõ âm thanh có phần uể oải

Nghe rõ chưa

RÕ hai trăm người này gần như là gân cổ lên mà hét.

Tất cả chạy mười vòng quay núi, đúng hai khắc sau phải có mặt ở đây. Nếu không phạt chạy thêm ba ngươi vòng nữa. Bắt đầu

Đợi đám người đã đi khuất, Vân Du lúc này mới nhìn về một cái cây cao gần đó

Ở trên đó mát sao?

Haha, gió thổi đương nhiên mát, nàng có muốn lên đó một chút không? Tầm nhìn không tệ Diệp Y Vũ một thân bạch y tuấn dật, tiêu sái từ trên cây nhảy xuống

Tốt. Nàng cũng đang có ý định này.

Không Cần Đậm Sâu Chỉ Mong Là Mãi MãiTác giả: Mò Trăng Đáy NướcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMặt trời đang xuống núi, cái nắng gay gắt dần nhường chỗ cho ánh hoàng hôn. Trong một khu rừng ở ngoại ô có ba cô gái mồ hôi nhễ nhại ướt hết cả một khoảng lưng đang cố gắng bước thật nhanh về phía trước. Họ ăn mặc khá đơn giản quần jean, áo thun, trên vai mỗi người còn có một chiếc ba lô có lẽ là vừa đi dã ngoại về. Những tia nắng cuối ngày xen qua từng khẽ lá chiếu tới khuôn mặt xinh đẹp, nơi nào ba người đi qua liền để để lại từng đợt cành cây run rẩy, rồi lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có của mình. Khung cảnh này làm cho người ta không thể rời mắt và có lẽ nó sẽ hoàn hảo hơn nếu như nơi các cô đang đứng đây không phải là sâu bên trong của khu rừng-nơi mà ít người dân đặt chân đến. Càng tồi tệ hơn chính là ánh sáng hoàng hôn đang dần tắt bóng đêm bắt đầu ngự trị. - Haiz, còn phải đi bao lâu nữa đây? Chúng ta luẩn quẩn ở nơi này cũng đã vài tiếng đồng hồ rồi. Cô gái đi cuối cùng lên tiếng với chất giọng uể oải. - Như Ngọc, cậu có thể thôi than vãn đi được không? Câu này cậu đã nói… Một tháng này hình như ai cũng đều bận rộn. Chỉ có Lăng Chấn Thiên vẫn thường đến bàn bạc với Nhã Nguyệt về chuyện làm ăn của Minh Dạ. Còn Đông Phong Minh Hoàng và Diệp Y Vũ từ lần tụ tập hôm đó liền không quay lại lần nào nữa. Vân Du và Như Ngọc trong một tháng không ngừng rèn luyện lại chính mình, đem cả tinh thần và thể lực nâng lên cao nhất. Hôm nay hai người không tập luyện nên cùng nhau nói qua một chút về kế hoạch huấn luyện thì Lý Danh bước vào, nhìn hắn có vẻ khó xử, muốn nói gì đó lại thôiLý thúc có gì cứ nói Vân Du thấy Lý Danh dường như không có ý định nói raPhó cung chủ, quân sư, xin hai vị trách phạtHai người nhíu mày nhìn nhauViệc để cho hai trăm sát thủ mới trải qua huấn luyện cơ bản chỉ sợ là không thể, nô tài vô dụng Lý Danh xấu hổ cúi thấp ngườiVân Du nhướn mày nhìn Lý Danh chờ giải thích, hắn có cảm giác vị quân sư này không ôn hòa như hắn tưởngVốn dĩ có thể tuyển hai trăm người này trong nửa tháng nhưng người của chúng ta lại bị Thiên Long Môn giành mất, nên cho tới hiện tại mới tuyển đủ người hiện tại chỉ còn ba ngày nữa là đến buổi huấn luyệnThiên Long Môn. Tổ chức sát thủ đứng đầu thiên hạ? Như Ngọc cao giọng hỏiDạ phảiĐược rồi, ngươi lui ra đi, hai trăm người đó như cũ tiến hành Vân Du hiện không gọi hắn là Lý Thúc nữa chứng tỏ nàng không hài lòng với việc này, hắn cũng chỉ biết thở dài, người của Thiên Long Môn, Minh Dạ hiện không thể đụng vàoMẹ nó, một tổ chức lớn như vậy còn giành người với chúng ta Như Ngọc tức giận lên tiếngBọn chúng là đánh đòn phủ đầu. Muốn ra uy Vân Du nhàn nhạt nói ra mục đích của Thiên Long MônHừ, để rồi xem Nhã Nguyệt lạnh lùng từ cửa bước vào. Việc làm ăn của Minh Dạ trước giờ cũng là do Thiên Long môn cản trở mới không thể phát triển. Thiên Long Môn, các người kết thù nhầm người rồi.**************************Vân Du mặc một bộ dạ hành màu đen bó sát người, mái tóc dài được cột lên cao, khuôn mặt xinh đẹp không còn dáng vẻ biếng nhát như trước thay vào đó là ánh mắt sắc bén, khí thế bức người, nhìn nàng có thể liên tưởng đến nữ trung hào kiệt. Như Ngọc cũng mặc một bộ hạnh hành bó sát nhưng của nàng là màu đỏ, nàng không thích màu quá tối.Cái này, không hợp với ngươi Vân Du liếc Như Ngọc một cái nhẹ nhàng đả thương ngườiCái này gọi là ngọa hổ tàng long, ngươi căn bản không hiểuVới tính cách thường ngày của Như Ngọc xác thực không hợp với bộ đồ này, nhưng đó là khi nàng không nghiêm túc, khi nàng nghiêm túc tuyệt đối không thua kém Nhã Nguyệt, nếu muốn biết khi nàng nghiêm túc sẽ như thế nào mời tới sân luyện.Vì hai người huấn luyện hai nhóm có thực lực hoàn toàn cách xa nên Như Ngọc và Vân Du chia nơi tập luyện ra, Như Ngọc huấn luyện ở sân sau của Minh viện,còn Vân Du ra sau núi huấn luyện.Lúc Vân Du đến nơi hai mày liền nhíu chặt, kẻ đứng người ngồi, đùa giỡn qua lại, huyên náo ầm ĩ, lộn xộn không còn gì để nói. Bọn hắn không phải nam nhân sao? Lắm chuyện như vậy.Vân Du đi đến một khoảng đất trống, có mấy người nhìn nàng đến ngơ ngẩn, chính là chưa từng thấy người nào xinh đẹp như nàng, nhất thời không tự chủ được mà nhìn lâu hơn một chútTất cả xếp hàng giọng nói uy nghiêm phát ra từ nữ tử xinh đẹp làm bọn hắn giật mình, không phải nói tới đây huấn luyện sao? Chờ mãi cũng không thấy ai đến ngoài nữ tử này. Chắn không phải đâu?Tất cả xếp hàng Vân Du lặp lại một lần nữa nhưng vẫn không động tĩnh gì, mãi lúc sau mới có người lên tiếngVị cô nương này, ngươi đi chỗ khác chơi đi, bọn ta còn có việc ở đâyKhóe miệng Vân Du giật giật. Chơi? Được, nàng chơi với bọn hắnTa là quân sư của Minh Dạ, là người sẽ huấn luyện các ngươi. Ta đếm từ 1 đến 10, nếu ai còn chưa vào hàng, lập tức xử phạt. Một.... Hai...Ba...MườiNhìn đám người hàng ngũ không chỉnh tề phía dưới. Xiên xiên vẹo vẹo, dài dài ngắn ngắn, Vân Du không kiên nhẫn quátKhông biết đếm sao? Hằng thì mười mấy người, hàng chưa đến mười người. Như vậy cũng được coi là xếp hàng? Cho các ngươi 5 giây nữa. Chỉnh đốn hàng ngũMột đám nam nhân to lớn bị Vân Du hét tất nhiên không cam lòng, nàng chỉ là một nữ tử chân yếu tay mền, tại sao bọn hắn phải nghe nàng?Vân Du nhìn vẻ mặt bất mãn của những người này, hai mắt tối lạiKhông phục phải không? Ngay cả xếp hàng cũng không biết còn muốn lên mặt với taĐám người chậm rãi di chuyển, Vân Du cũng chờ cho đên khi hàng ngũ ổn định mới tiếp tụcChuyện hôm nay ta coi các ngươi là người mới sẽ không nói nữa nhưng tuyệt đối không có lần sau. Các ngươi không phục, ta biết. Vậy nên ai không phục bước ra một bước, trực tiếp lên đây đấu với taCô nương, người không đùa đấy chứ? giọng nói mang theo chút khinh thườngGọi quân sư, ta không phải em gái ngươi. Muốn biết thật hay giả thì lên đâyNgười vừa nói thực sự bước lên, đắc ý nhìn Vân Du, hắn không tin nàng mảnh mai như vậy có thể thắng được hắnĐấu thế nào? hắn rất muốn cười lớn nhưng dù gì nàng cũng là quân sư, nhịn lại thì hơnHít đất. Ai làm lâu hơn sẽ thắng Vân Du không tức giận, đưa ra thể lệĐược, quân sư, nô tài nhường ngài hai mươi cáiKhông cần nói xong Vân Du liền chống hai tay xuống đất. Thấy nàng như vậy, hắn cũng bắt đầu... Chín mươi ba... chín mươi bốn......bảy mươi...bảy mươi mốt, bảy mươi... Chưa đến bảy mươi hai cái hai tay hắn đã mền nhũn, không còn sức lực mà ngã xuốngMột trămVân Du bên này làm đủ một trăm cái mới dừng, bình ổn hơi thở, liếc sang người đang phì phòVề chỗHắn cúi đầu xấu hổ về chỗ, đường đường là một nam nhân lại không thắng được một nữ tửCòn ai muốn lên nữa?Im lặng. Người vừa nãy có thể xem là người khỏe nhất trọng bọn hắn, bọn hắn không muốn rước nhục vào thân, vẫn nên nghe lời thôi.Tốt, trước khi chính thức bắt đầu ta hi vọng những lời ta nói sau đây mọi người sẽ nghe rõ, ghi nhớ và thực hiệnThứ nhất: không được làm trái mệnh lệnh. Thứ hai: cho dù thế nào cũng phải nghe theo mệnh lệnh. Thứ ba: tuyệt đối tuân thủ điều thứ nhất và thứ hai. Nghe rõ chưa?Rõ âm thanh có phần uể oảiNghe rõ chưaRÕ hai trăm người này gần như là gân cổ lên mà hét.Tất cả chạy mười vòng quay núi, đúng hai khắc sau phải có mặt ở đây. Nếu không phạt chạy thêm ba ngươi vòng nữa. Bắt đầuĐợi đám người đã đi khuất, Vân Du lúc này mới nhìn về một cái cây cao gần đóỞ trên đó mát sao?Haha, gió thổi đương nhiên mát, nàng có muốn lên đó một chút không? Tầm nhìn không tệ Diệp Y Vũ một thân bạch y tuấn dật, tiêu sái từ trên cây nhảy xuốngTốt. Nàng cũng đang có ý định này.

Chương 23