Các bạn có tin vào tình yêu vĩnh cửu không, vâng lúc trước tôi tin vào nó còn bây giờ đối với tôi nó thực nực cười. Cái thức được con là vĩnh cửu đó là lòng dạ con người, vĩnh cửu thâm sâu. Tôi là ai chứ đường đường lại là một Ảnh Hồ một con người máu lạnh vô tình, nhưng tôi lại dốc sức che trở cho người tôi yêu và người bạn thân, vậy tôi nhận được lại gì chứ phản bội, lừa dối hay là tự mình nhận ra sự ngu ngốc của mình. Tôi thật không ngờ là buổi tiệc sinh nhật mà bạn trai tôi và bạn thân tôi tổ chức diễn ra sinh động như thế, giả dối trước mặt tôi rồi tháo bỏ lớp ngụy trang đó sau bức màng, mai mắn tôi lại biết được bộ mặt đó. Tôi nổi danh là sát thủ nhưng chẳng ai biết mặt cả vì tôi đeo mặt nạ, với lại ai có thể ngờ sinh viên đại học lại là một sát thủ chứ. Tôi tên Trần Lan Anh tính tình nhìn vào thì nhu nhược yếu đuối nhưng bên trong tôi không ai biết cả, tôi giả dối với tất cả thật lòng với hai người nào ngờ. Hôm sinh nhật của tôi. Đáng lẽ không khí vô cùng vui tươi, hôm nay tôi…
Chương 2: Xuyên không
Hoàng Hậu Siêu QuậyTác giả: Haza2369Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCác bạn có tin vào tình yêu vĩnh cửu không, vâng lúc trước tôi tin vào nó còn bây giờ đối với tôi nó thực nực cười. Cái thức được con là vĩnh cửu đó là lòng dạ con người, vĩnh cửu thâm sâu. Tôi là ai chứ đường đường lại là một Ảnh Hồ một con người máu lạnh vô tình, nhưng tôi lại dốc sức che trở cho người tôi yêu và người bạn thân, vậy tôi nhận được lại gì chứ phản bội, lừa dối hay là tự mình nhận ra sự ngu ngốc của mình. Tôi thật không ngờ là buổi tiệc sinh nhật mà bạn trai tôi và bạn thân tôi tổ chức diễn ra sinh động như thế, giả dối trước mặt tôi rồi tháo bỏ lớp ngụy trang đó sau bức màng, mai mắn tôi lại biết được bộ mặt đó. Tôi nổi danh là sát thủ nhưng chẳng ai biết mặt cả vì tôi đeo mặt nạ, với lại ai có thể ngờ sinh viên đại học lại là một sát thủ chứ. Tôi tên Trần Lan Anh tính tình nhìn vào thì nhu nhược yếu đuối nhưng bên trong tôi không ai biết cả, tôi giả dối với tất cả thật lòng với hai người nào ngờ. Hôm sinh nhật của tôi. Đáng lẽ không khí vô cùng vui tươi, hôm nay tôi… A một cơn đau đầu dữ dội làm cho tôi chợt tỉnh, nhưng chẳng nhìn được gì chỉ thấy một khoảng mờ mịt tâm tối, tôi sao thế này sao lại thành ra như vậy tâm đau quá, sao nó lại đau đến thế. Tôi chợt nghĩ rồi cười chua chát, hoá ra những gì tôi trân trọng chỉ là giả dối sao thật không ngờ tôi lại có ngày này.“ hu hu hu nương nương người tỉnh lại đừng làm Lệ nhi sợ mà huhu”“Gì thế nhỉ tiếng khóc sao, không chắc không phải chắc là ảo giác” tôi tự nói trong tiềm thức của chính mình, thôi thì mặc kệ cái ảo giác đó đi, tôi muốn nằm đây bình tĩnh suy nghĩ.” huhuhu.... nương nương, nương nương....” đúng là phiền thật không thể cho tôi khoảng không gian bình yên à, tức thật cái ảo giác gì mà dai dẳng đến thế.Bên tai vẫn không ngừng vang lên tiếng khóc, quấy rối như thế thì ai có thể an tĩnh được chứ, tôi miễn cưỡng chóp chóp mi mắt nặng trĩu hé mở. Sau bao nhiêu cố gắng nổ lực tôi cuối cùng cũng đã thành công mở mắt ra, nhưng tôi chỉ thấy mơ hồ có bóng dáng của một người nào đó ngồi cạnh thôi.“ nương nương người tỉnh rồi để Lệ nhi đi gọi ngự y đến, người chờ Lệ nhi” dứt lời thân ảnh đó cũng biến mất, để lại tôi một thoáng bất ngờ.Tôi chẳng hiểu cái chuyện tồi tệ gì đang xảy ra với mình, nương nương người lúc nãy gọi tôi là nương nương thì phải, không phải chớ. Tôi nhắm mắt lại một lần nữa, rồi mở mắt ra mọi vật lúc này đã rõ ràng hơn, không còn mơ hồ như lúc đầu, nhưng tôi lại bị sốc nặng khi nhìn rõ hoàn cảnh bấy giờ, một khung cảnh kì quái và lạ lẫm.Cảnh bên ngoài thật là tôi sốc một chút, tôi thấy mình ở trong một căn phòng giống như căn phòng của các người thời cổ đại, từ cột đến gương đồng, bàn trang điểm, rồi nhìn đến y phục của chính mình điều làm tôi bất ngờ nhất là tôi hiện giờ không còn là mình, và tôi không rõ hiện giờ tôi là ai.Đang suy nghĩ thì chợt ngoài cửa xuất hiện hai người đang hấp tấp chạy tới hình như cô gái là tiểu cô nương lúc nãy tên gọi Lệ nhi, con người còn lại chắc là người cô nương ấy gọi tới. Sau đó họ làm gì nữa tôi mặc kệ, chỉ biết ngồi thất thần tới khi người kia rời đi còn lại cô gái kia và tôi, tôi mới thoát khỏi trạng thái suy nghĩ của mình nhìn cô gái kia.Tôi quay sang nhìn người bên cạnh trong đầu một mảnh đau nhức. những điều tôi tiếp thu được chính là tôi không còn là tôi nữa, hiện giờ tôi là ai và hiện giờ tôi đang ở nơi nào, sự việc này tại sao lại diễn ra...........
A một cơn đau đầu dữ dội làm cho tôi chợt tỉnh, nhưng chẳng nhìn được gì chỉ thấy một khoảng mờ mịt tâm tối, tôi sao thế này sao lại thành ra như vậy tâm đau quá, sao nó lại đau đến thế. Tôi chợt nghĩ rồi cười chua chát, hoá ra những gì tôi trân trọng chỉ là giả dối sao thật không ngờ tôi lại có ngày này.
“ hu hu hu nương nương người tỉnh lại đừng làm Lệ nhi sợ mà huhu”
“Gì thế nhỉ tiếng khóc sao, không chắc không phải chắc là ảo giác” tôi tự nói trong tiềm thức của chính mình, thôi thì mặc kệ cái ảo giác đó đi, tôi muốn nằm đây bình tĩnh suy nghĩ.” huhuhu.... nương nương, nương nương....” đúng là phiền thật không thể cho tôi khoảng không gian bình yên à, tức thật cái ảo giác gì mà dai dẳng đến thế.
Bên tai vẫn không ngừng vang lên tiếng khóc, quấy rối như thế thì ai có thể an tĩnh được chứ, tôi miễn cưỡng chóp chóp mi mắt nặng trĩu hé mở. Sau bao nhiêu cố gắng nổ lực tôi cuối cùng cũng đã thành công mở mắt ra, nhưng tôi chỉ thấy mơ hồ có bóng dáng của một người nào đó ngồi cạnh thôi.
“ nương nương người tỉnh rồi để Lệ nhi đi gọi ngự y đến, người chờ Lệ nhi” dứt lời thân ảnh đó cũng biến mất, để lại tôi một thoáng bất ngờ.Tôi chẳng hiểu cái chuyện tồi tệ gì đang xảy ra với mình, nương nương người lúc nãy gọi tôi là nương nương thì phải, không phải chớ. Tôi nhắm mắt lại một lần nữa, rồi mở mắt ra mọi vật lúc này đã rõ ràng hơn, không còn mơ hồ như lúc đầu, nhưng tôi lại bị sốc nặng khi nhìn rõ hoàn cảnh bấy giờ, một khung cảnh kì quái và lạ lẫm.
Cảnh bên ngoài thật là tôi sốc một chút, tôi thấy mình ở trong một căn phòng giống như căn phòng của các người thời cổ đại, từ cột đến gương đồng, bàn trang điểm, rồi nhìn đến y phục của chính mình điều làm tôi bất ngờ nhất là tôi hiện giờ không còn là mình, và tôi không rõ hiện giờ tôi là ai.
Đang suy nghĩ thì chợt ngoài cửa xuất hiện hai người đang hấp tấp chạy tới hình như cô gái là tiểu cô nương lúc nãy tên gọi Lệ nhi, con người còn lại chắc là người cô nương ấy gọi tới. Sau đó họ làm gì nữa tôi mặc kệ, chỉ biết ngồi thất thần tới khi người kia rời đi còn lại cô gái kia và tôi, tôi mới thoát khỏi trạng thái suy nghĩ của mình nhìn cô gái kia.
Tôi quay sang nhìn người bên cạnh trong đầu một mảnh đau nhức. những điều tôi tiếp thu được chính là tôi không còn là tôi nữa, hiện giờ tôi là ai và hiện giờ tôi đang ở nơi nào, sự việc này tại sao lại diễn ra...........
Hoàng Hậu Siêu QuậyTác giả: Haza2369Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCác bạn có tin vào tình yêu vĩnh cửu không, vâng lúc trước tôi tin vào nó còn bây giờ đối với tôi nó thực nực cười. Cái thức được con là vĩnh cửu đó là lòng dạ con người, vĩnh cửu thâm sâu. Tôi là ai chứ đường đường lại là một Ảnh Hồ một con người máu lạnh vô tình, nhưng tôi lại dốc sức che trở cho người tôi yêu và người bạn thân, vậy tôi nhận được lại gì chứ phản bội, lừa dối hay là tự mình nhận ra sự ngu ngốc của mình. Tôi thật không ngờ là buổi tiệc sinh nhật mà bạn trai tôi và bạn thân tôi tổ chức diễn ra sinh động như thế, giả dối trước mặt tôi rồi tháo bỏ lớp ngụy trang đó sau bức màng, mai mắn tôi lại biết được bộ mặt đó. Tôi nổi danh là sát thủ nhưng chẳng ai biết mặt cả vì tôi đeo mặt nạ, với lại ai có thể ngờ sinh viên đại học lại là một sát thủ chứ. Tôi tên Trần Lan Anh tính tình nhìn vào thì nhu nhược yếu đuối nhưng bên trong tôi không ai biết cả, tôi giả dối với tất cả thật lòng với hai người nào ngờ. Hôm sinh nhật của tôi. Đáng lẽ không khí vô cùng vui tươi, hôm nay tôi… A một cơn đau đầu dữ dội làm cho tôi chợt tỉnh, nhưng chẳng nhìn được gì chỉ thấy một khoảng mờ mịt tâm tối, tôi sao thế này sao lại thành ra như vậy tâm đau quá, sao nó lại đau đến thế. Tôi chợt nghĩ rồi cười chua chát, hoá ra những gì tôi trân trọng chỉ là giả dối sao thật không ngờ tôi lại có ngày này.“ hu hu hu nương nương người tỉnh lại đừng làm Lệ nhi sợ mà huhu”“Gì thế nhỉ tiếng khóc sao, không chắc không phải chắc là ảo giác” tôi tự nói trong tiềm thức của chính mình, thôi thì mặc kệ cái ảo giác đó đi, tôi muốn nằm đây bình tĩnh suy nghĩ.” huhuhu.... nương nương, nương nương....” đúng là phiền thật không thể cho tôi khoảng không gian bình yên à, tức thật cái ảo giác gì mà dai dẳng đến thế.Bên tai vẫn không ngừng vang lên tiếng khóc, quấy rối như thế thì ai có thể an tĩnh được chứ, tôi miễn cưỡng chóp chóp mi mắt nặng trĩu hé mở. Sau bao nhiêu cố gắng nổ lực tôi cuối cùng cũng đã thành công mở mắt ra, nhưng tôi chỉ thấy mơ hồ có bóng dáng của một người nào đó ngồi cạnh thôi.“ nương nương người tỉnh rồi để Lệ nhi đi gọi ngự y đến, người chờ Lệ nhi” dứt lời thân ảnh đó cũng biến mất, để lại tôi một thoáng bất ngờ.Tôi chẳng hiểu cái chuyện tồi tệ gì đang xảy ra với mình, nương nương người lúc nãy gọi tôi là nương nương thì phải, không phải chớ. Tôi nhắm mắt lại một lần nữa, rồi mở mắt ra mọi vật lúc này đã rõ ràng hơn, không còn mơ hồ như lúc đầu, nhưng tôi lại bị sốc nặng khi nhìn rõ hoàn cảnh bấy giờ, một khung cảnh kì quái và lạ lẫm.Cảnh bên ngoài thật là tôi sốc một chút, tôi thấy mình ở trong một căn phòng giống như căn phòng của các người thời cổ đại, từ cột đến gương đồng, bàn trang điểm, rồi nhìn đến y phục của chính mình điều làm tôi bất ngờ nhất là tôi hiện giờ không còn là mình, và tôi không rõ hiện giờ tôi là ai.Đang suy nghĩ thì chợt ngoài cửa xuất hiện hai người đang hấp tấp chạy tới hình như cô gái là tiểu cô nương lúc nãy tên gọi Lệ nhi, con người còn lại chắc là người cô nương ấy gọi tới. Sau đó họ làm gì nữa tôi mặc kệ, chỉ biết ngồi thất thần tới khi người kia rời đi còn lại cô gái kia và tôi, tôi mới thoát khỏi trạng thái suy nghĩ của mình nhìn cô gái kia.Tôi quay sang nhìn người bên cạnh trong đầu một mảnh đau nhức. những điều tôi tiếp thu được chính là tôi không còn là tôi nữa, hiện giờ tôi là ai và hiện giờ tôi đang ở nơi nào, sự việc này tại sao lại diễn ra...........