“Cậu là ai?” Sau khi Phó Cửu nói xong câu này, người được hỏi giống như nghe tiếng sấm đánh, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, kêu lên: “Bác sĩ, bác sĩ! Đầu óc của thiếu gia nhà ta hỏng rồi!” Thiếu gia? Là đang nói cô sao? Phó Cửu phát hiện có chỗ nào đó không đúng, nhíu chặt lông mày. Trong phút chốc hoảng hốt, hình như đang có cái gì muốn vọt vào trong não cô. Cô lắc mạnh cái đầu đang phát đau của mình, ánh mắt mê mang nhìn chiếc gương to ở đối diện. Hình ảnh trong gương là một thiếu niên, dáng người cao gầy, khoảng mười bảy tuổi, một đôi mắt xinh đẹp, đường cong rõ ràng mà lưu loát. Khi híp mắt, lông mi nhẹ nhàng khép lại đến lúc chạm tới mí mắt tạo thành cánh quạt nhỏ. Điểm hoàn mỹ nhất chính là làn da trắng như tuyết, từ mũi đến cằm đều xinh đẹp không thể bắt bẻ. Đầu tóc ngắn màu bạc bị rối tung không những không làm giảm vẻ đẹp vốn có, ngược lại tăng thêm khí chất xa hoa tôn quý, tựa như quý tộc ma cà rồng ở Phương Đông. Trên tai thiếu niên còn mang khuyên tai màu đen dạng viên cầu…
Chương 351: Đội trưởng của Đế Minh quá yếu?
Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ SinhTác giả: Chiến Thất ThiếuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Cậu là ai?” Sau khi Phó Cửu nói xong câu này, người được hỏi giống như nghe tiếng sấm đánh, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, kêu lên: “Bác sĩ, bác sĩ! Đầu óc của thiếu gia nhà ta hỏng rồi!” Thiếu gia? Là đang nói cô sao? Phó Cửu phát hiện có chỗ nào đó không đúng, nhíu chặt lông mày. Trong phút chốc hoảng hốt, hình như đang có cái gì muốn vọt vào trong não cô. Cô lắc mạnh cái đầu đang phát đau của mình, ánh mắt mê mang nhìn chiếc gương to ở đối diện. Hình ảnh trong gương là một thiếu niên, dáng người cao gầy, khoảng mười bảy tuổi, một đôi mắt xinh đẹp, đường cong rõ ràng mà lưu loát. Khi híp mắt, lông mi nhẹ nhàng khép lại đến lúc chạm tới mí mắt tạo thành cánh quạt nhỏ. Điểm hoàn mỹ nhất chính là làn da trắng như tuyết, từ mũi đến cằm đều xinh đẹp không thể bắt bẻ. Đầu tóc ngắn màu bạc bị rối tung không những không làm giảm vẻ đẹp vốn có, ngược lại tăng thêm khí chất xa hoa tôn quý, tựa như quý tộc ma cà rồng ở Phương Đông. Trên tai thiếu niên còn mang khuyên tai màu đen dạng viên cầu… Cũng may là thành tích của bọn họ vẫn còn rất tốt, liên tiếp dẹp xong hai cái tháp hộ thành của đối phương.Lại tiếp tục đánh hạ một cái hộ thành tháp nữa thì sẽ chính là chủ thành của đối phương.Nhưng là, thực rõ ràng Vân Hổ đã sắp hết máu, chỉ còn lại có một chút ít để chống đỡ!Một người tới tùy tiện đánh thì có thể làm hắn một giây là chếtNếu vân hổ chết thì bọn họ đều sẽ mất hết cả năm mạng!“Xem ra tình hình của Đế Minh không quá lạc quan a.”“Xuy xuy, trận thi đấu này đoán rằng Tu Nhị đánh cảm thấy cũng thực không thú vị, đối thủ quá yếu.”“Đúng là vậy.”Tên phóng viên kia hạ khóe miệng xuống, bộ dáng mang mười phần khinh thường nói: “Cũng không biết đội trưởng kia đang làm cái gì, dáng vẻ kia cũng xứng để làm đội trưởng sao, còn không có mạnh bằng Vân Hổ kia.""“Vừa rồi Tu Nhị cũng có nói là tay của hắn bị thương.” Một phóng viên khác vẫn còn lòng thông cảm.“Tôi thấy không phải bởi vì bị thương mà là bởi vì hắn ăn quá nhiều!”Bên ngoài tiếng nghị luận vẫn cứ vang lên, Phó Cửu lại vẫn duy trì dáng ngồi như vậy, tay phải để phía sau đầu, ngậm một cây kẹo que, cũng không có lại xoa mắt.Vẻ mặt của Phong Thượng thì lại rất sốt ruột, chỉ hận không thể tự mình đi lên phía trên để giúp đỡ họ đánh.Lúc này Tu Nhị đã bắt đầu công kích bọn họ ở trên đường cái bên phải của hộ thành tháp thứ hai.Lâm Phong có điểm tức giận, liền có ý muốn xông lên.Tần Mạc đang đi theo sát liền nói: “Đừng ra khỏi tháp, chỉ cần bảo vệ là được.”Ý tứ chính là bọn họ đừng tiến công.Lâm Phong cùng Ân Vô Dược cũng biết hiện tại bọn họ không thích hợp tiến công.Chỉ là có chút lo lắng.“Nếu Tu Nhị thấy chúng ta không ra, từ bên sườn của đường lớn công kích đội trưởng thì làm sao bây giờ?”Vân Hổ hiện tại còn đang ở trong thành thêm máu.Đây cũng có ý nghĩa là tháp phòng ngự thường phía dưới chỉ có hai người là Tiết Dao Dao và đội trưởng.Theo như cách làm của Tu Nhị lúc trước thì rất có khả năng lại sẽ thực hiện song sát.“Dụ hắn tới.”Ba chữ.Ngữ khí không mặn không nhạt.Ngay cả Ân Vô Dược trước nay đều chưa từng cùng Tần Mạc đánh qua loại trận thế này nhưng khi xem đến câu nói kia thì trong lòng cũng không khỏi dâng lên một hồi nhiệt huyết tràn trề.Càng đừng nói tới Lâm Phong, đôi mắt nguyên bản đang khẩn trương cũng dần dần trấn định lại, sau khi g**t ch*t hết tiểu quái công thành lại chạy về tháp phòng ngự.Vào lúc này, Tiết Dao Dao chém một cái đã bắn chết một đội viên của Anh Chi Lưu!Tu Nhị vừa thấy như thế liền ngay lập tức thay đổi tuyến đường hướng tới con đường của Tần Mạc đánh qua.“Lần này, đoán rằng đối phương sẽ bị giết cả đội.”“Cũng chắc lả thế rồi, giết một người căn bản không dùng tới cái gì, hơn nữa bên Anh Chi Lưu vẫn còn hai người.”“Hả, đây là bắt đầu chạy trở về sao?”“Thật sự là trước giờ tôi chưa từng gặp một đội trưởng túng quẫn như vậy.”Bên này các phóng viên còn đang nói chuyện với nhau,bên kia hai đội viên của Anh Chi Lưu đều đuổi theo hướng của Tần Mạc.Tiết Dao Dao đứng ở dưới hộ thành tháp, bàn tay nắm con chuột run lên, luôn có một loại xúc động muốn quay đầu chạy.Nhưng mà, cô cũng không có quên trước khi xuất phát Tần thần đã nói con đường này là nơi tấn công chủ đạo, nên cô không thể lui về phía sau được!Trường hợp như vậy giống như là Đế Minh bị người ta đuổi đánh vậy.Bên kia Vân Hổ đã thêm đầy máu.Nhưng mà đã không có ích lợi gì rồi.Thời gian ngắn như vậy, hắn không có khả năng đi lên viện trợ.“Nếu tôi là chiến đội Đế Minh, tôi sẽ chủ động đầu hàng, cứ đánh tiếp như vậy, mất mặt cũng chính là bọn họ,hiện tại trên đường lớn đã không còn thấy bóng dáng của Tu Nhị, khẳng định là hắn đang núp ở đâu đó chuẩn bị tới đánh một trận lớn!”
Cũng may là thành tích của bọn họ vẫn còn rất tốt, liên tiếp dẹp xong hai cái tháp hộ thành của đối phương.
Lại tiếp tục đánh hạ một cái hộ thành tháp nữa thì sẽ chính là chủ thành của đối phương.
Nhưng là, thực rõ ràng Vân Hổ đã sắp hết máu, chỉ còn lại có một chút ít để chống đỡ!
Một người tới tùy tiện đánh thì có thể làm hắn một giây là chết
Nếu vân hổ chết thì bọn họ đều sẽ mất hết cả năm mạng!
“Xem ra tình hình của Đế Minh không quá lạc quan a.”
“Xuy xuy, trận thi đấu này đoán rằng Tu Nhị đánh cảm thấy cũng thực không thú vị, đối thủ quá yếu.”
“Đúng là vậy.”
Tên phóng viên kia hạ khóe miệng xuống, bộ dáng mang mười phần khinh thường nói: “Cũng không biết đội trưởng kia đang làm cái gì, dáng vẻ kia cũng xứng để làm đội trưởng sao, còn không có mạnh bằng Vân Hổ kia.""
“Vừa rồi Tu Nhị cũng có nói là tay của hắn bị thương.” Một phóng viên khác vẫn còn lòng thông cảm.
“Tôi thấy không phải bởi vì bị thương mà là bởi vì hắn ăn quá nhiều!”
Bên ngoài tiếng nghị luận vẫn cứ vang lên, Phó Cửu lại vẫn duy trì dáng ngồi như vậy, tay phải để phía sau đầu, ngậm một cây kẹo que, cũng không có lại xoa mắt.
Vẻ mặt của Phong Thượng thì lại rất sốt ruột, chỉ hận không thể tự mình đi lên phía trên để giúp đỡ họ đánh.
Lúc này Tu Nhị đã bắt đầu công kích bọn họ ở trên đường cái bên phải của hộ thành tháp thứ hai.
Lâm Phong có điểm tức giận, liền có ý muốn xông lên.
Tần Mạc đang đi theo sát liền nói: “Đừng ra khỏi tháp, chỉ cần bảo vệ là được.”
Ý tứ chính là bọn họ đừng tiến công.
Lâm Phong cùng Ân Vô Dược cũng biết hiện tại bọn họ không thích hợp tiến công.
Chỉ là có chút lo lắng.
“Nếu Tu Nhị thấy chúng ta không ra, từ bên sườn của đường lớn công kích đội trưởng thì làm sao bây giờ?”
Vân Hổ hiện tại còn đang ở trong thành thêm máu.
Đây cũng có ý nghĩa là tháp phòng ngự thường phía dưới chỉ có hai người là Tiết Dao Dao và đội trưởng.
Theo như cách làm của Tu Nhị lúc trước thì rất có khả năng lại sẽ thực hiện song sát.
“Dụ hắn tới.”
Ba chữ.
Ngữ khí không mặn không nhạt.
Ngay cả Ân Vô Dược trước nay đều chưa từng cùng Tần Mạc đánh qua loại trận thế này nhưng khi xem đến câu nói kia thì trong lòng cũng không khỏi dâng lên một hồi nhiệt huyết tràn trề.
Càng đừng nói tới Lâm Phong, đôi mắt nguyên bản đang khẩn trương cũng dần dần trấn định lại, sau khi g**t ch*t hết tiểu quái công thành lại chạy về tháp phòng ngự.
Vào lúc này, Tiết Dao Dao chém một cái đã bắn chết một đội viên của Anh Chi Lưu!
Tu Nhị vừa thấy như thế liền ngay lập tức thay đổi tuyến đường hướng tới con đường của Tần Mạc đánh qua.
“Lần này, đoán rằng đối phương sẽ bị giết cả đội.”
“Cũng chắc lả thế rồi, giết một người căn bản không dùng tới cái gì, hơn nữa bên Anh Chi Lưu vẫn còn hai người.”
“Hả, đây là bắt đầu chạy trở về sao?”
“Thật sự là trước giờ tôi chưa từng gặp một đội trưởng túng quẫn như vậy.”
Bên này các phóng viên còn đang nói chuyện với nhau,bên kia hai đội viên của Anh Chi Lưu đều đuổi theo hướng của Tần Mạc.
Tiết Dao Dao đứng ở dưới hộ thành tháp, bàn tay nắm con chuột run lên, luôn có một loại xúc động muốn quay đầu chạy.
Nhưng mà, cô cũng không có quên trước khi xuất phát Tần thần đã nói con đường này là nơi tấn công chủ đạo, nên cô không thể lui về phía sau được!
Trường hợp như vậy giống như là Đế Minh bị người ta đuổi đánh vậy.
Bên kia Vân Hổ đã thêm đầy máu.
Nhưng mà đã không có ích lợi gì rồi.
Thời gian ngắn như vậy, hắn không có khả năng đi lên viện trợ.
“Nếu tôi là chiến đội Đế Minh, tôi sẽ chủ động đầu hàng, cứ đánh tiếp như vậy, mất mặt cũng chính là bọn họ,hiện tại trên đường lớn đã không còn thấy bóng dáng của Tu Nhị, khẳng định là hắn đang núp ở đâu đó chuẩn bị tới đánh một trận lớn!”
Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ SinhTác giả: Chiến Thất ThiếuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Cậu là ai?” Sau khi Phó Cửu nói xong câu này, người được hỏi giống như nghe tiếng sấm đánh, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, kêu lên: “Bác sĩ, bác sĩ! Đầu óc của thiếu gia nhà ta hỏng rồi!” Thiếu gia? Là đang nói cô sao? Phó Cửu phát hiện có chỗ nào đó không đúng, nhíu chặt lông mày. Trong phút chốc hoảng hốt, hình như đang có cái gì muốn vọt vào trong não cô. Cô lắc mạnh cái đầu đang phát đau của mình, ánh mắt mê mang nhìn chiếc gương to ở đối diện. Hình ảnh trong gương là một thiếu niên, dáng người cao gầy, khoảng mười bảy tuổi, một đôi mắt xinh đẹp, đường cong rõ ràng mà lưu loát. Khi híp mắt, lông mi nhẹ nhàng khép lại đến lúc chạm tới mí mắt tạo thành cánh quạt nhỏ. Điểm hoàn mỹ nhất chính là làn da trắng như tuyết, từ mũi đến cằm đều xinh đẹp không thể bắt bẻ. Đầu tóc ngắn màu bạc bị rối tung không những không làm giảm vẻ đẹp vốn có, ngược lại tăng thêm khí chất xa hoa tôn quý, tựa như quý tộc ma cà rồng ở Phương Đông. Trên tai thiếu niên còn mang khuyên tai màu đen dạng viên cầu… Cũng may là thành tích của bọn họ vẫn còn rất tốt, liên tiếp dẹp xong hai cái tháp hộ thành của đối phương.Lại tiếp tục đánh hạ một cái hộ thành tháp nữa thì sẽ chính là chủ thành của đối phương.Nhưng là, thực rõ ràng Vân Hổ đã sắp hết máu, chỉ còn lại có một chút ít để chống đỡ!Một người tới tùy tiện đánh thì có thể làm hắn một giây là chếtNếu vân hổ chết thì bọn họ đều sẽ mất hết cả năm mạng!“Xem ra tình hình của Đế Minh không quá lạc quan a.”“Xuy xuy, trận thi đấu này đoán rằng Tu Nhị đánh cảm thấy cũng thực không thú vị, đối thủ quá yếu.”“Đúng là vậy.”Tên phóng viên kia hạ khóe miệng xuống, bộ dáng mang mười phần khinh thường nói: “Cũng không biết đội trưởng kia đang làm cái gì, dáng vẻ kia cũng xứng để làm đội trưởng sao, còn không có mạnh bằng Vân Hổ kia.""“Vừa rồi Tu Nhị cũng có nói là tay của hắn bị thương.” Một phóng viên khác vẫn còn lòng thông cảm.“Tôi thấy không phải bởi vì bị thương mà là bởi vì hắn ăn quá nhiều!”Bên ngoài tiếng nghị luận vẫn cứ vang lên, Phó Cửu lại vẫn duy trì dáng ngồi như vậy, tay phải để phía sau đầu, ngậm một cây kẹo que, cũng không có lại xoa mắt.Vẻ mặt của Phong Thượng thì lại rất sốt ruột, chỉ hận không thể tự mình đi lên phía trên để giúp đỡ họ đánh.Lúc này Tu Nhị đã bắt đầu công kích bọn họ ở trên đường cái bên phải của hộ thành tháp thứ hai.Lâm Phong có điểm tức giận, liền có ý muốn xông lên.Tần Mạc đang đi theo sát liền nói: “Đừng ra khỏi tháp, chỉ cần bảo vệ là được.”Ý tứ chính là bọn họ đừng tiến công.Lâm Phong cùng Ân Vô Dược cũng biết hiện tại bọn họ không thích hợp tiến công.Chỉ là có chút lo lắng.“Nếu Tu Nhị thấy chúng ta không ra, từ bên sườn của đường lớn công kích đội trưởng thì làm sao bây giờ?”Vân Hổ hiện tại còn đang ở trong thành thêm máu.Đây cũng có ý nghĩa là tháp phòng ngự thường phía dưới chỉ có hai người là Tiết Dao Dao và đội trưởng.Theo như cách làm của Tu Nhị lúc trước thì rất có khả năng lại sẽ thực hiện song sát.“Dụ hắn tới.”Ba chữ.Ngữ khí không mặn không nhạt.Ngay cả Ân Vô Dược trước nay đều chưa từng cùng Tần Mạc đánh qua loại trận thế này nhưng khi xem đến câu nói kia thì trong lòng cũng không khỏi dâng lên một hồi nhiệt huyết tràn trề.Càng đừng nói tới Lâm Phong, đôi mắt nguyên bản đang khẩn trương cũng dần dần trấn định lại, sau khi g**t ch*t hết tiểu quái công thành lại chạy về tháp phòng ngự.Vào lúc này, Tiết Dao Dao chém một cái đã bắn chết một đội viên của Anh Chi Lưu!Tu Nhị vừa thấy như thế liền ngay lập tức thay đổi tuyến đường hướng tới con đường của Tần Mạc đánh qua.“Lần này, đoán rằng đối phương sẽ bị giết cả đội.”“Cũng chắc lả thế rồi, giết một người căn bản không dùng tới cái gì, hơn nữa bên Anh Chi Lưu vẫn còn hai người.”“Hả, đây là bắt đầu chạy trở về sao?”“Thật sự là trước giờ tôi chưa từng gặp một đội trưởng túng quẫn như vậy.”Bên này các phóng viên còn đang nói chuyện với nhau,bên kia hai đội viên của Anh Chi Lưu đều đuổi theo hướng của Tần Mạc.Tiết Dao Dao đứng ở dưới hộ thành tháp, bàn tay nắm con chuột run lên, luôn có một loại xúc động muốn quay đầu chạy.Nhưng mà, cô cũng không có quên trước khi xuất phát Tần thần đã nói con đường này là nơi tấn công chủ đạo, nên cô không thể lui về phía sau được!Trường hợp như vậy giống như là Đế Minh bị người ta đuổi đánh vậy.Bên kia Vân Hổ đã thêm đầy máu.Nhưng mà đã không có ích lợi gì rồi.Thời gian ngắn như vậy, hắn không có khả năng đi lên viện trợ.“Nếu tôi là chiến đội Đế Minh, tôi sẽ chủ động đầu hàng, cứ đánh tiếp như vậy, mất mặt cũng chính là bọn họ,hiện tại trên đường lớn đã không còn thấy bóng dáng của Tu Nhị, khẳng định là hắn đang núp ở đâu đó chuẩn bị tới đánh một trận lớn!”