“Cậu là ai?” Sau khi Phó Cửu nói xong câu này, người được hỏi giống như nghe tiếng sấm đánh, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, kêu lên: “Bác sĩ, bác sĩ! Đầu óc của thiếu gia nhà ta hỏng rồi!” Thiếu gia? Là đang nói cô sao? Phó Cửu phát hiện có chỗ nào đó không đúng, nhíu chặt lông mày. Trong phút chốc hoảng hốt, hình như đang có cái gì muốn vọt vào trong não cô. Cô lắc mạnh cái đầu đang phát đau của mình, ánh mắt mê mang nhìn chiếc gương to ở đối diện. Hình ảnh trong gương là một thiếu niên, dáng người cao gầy, khoảng mười bảy tuổi, một đôi mắt xinh đẹp, đường cong rõ ràng mà lưu loát. Khi híp mắt, lông mi nhẹ nhàng khép lại đến lúc chạm tới mí mắt tạo thành cánh quạt nhỏ. Điểm hoàn mỹ nhất chính là làn da trắng như tuyết, từ mũi đến cằm đều xinh đẹp không thể bắt bẻ. Đầu tóc ngắn màu bạc bị rối tung không những không làm giảm vẻ đẹp vốn có, ngược lại tăng thêm khí chất xa hoa tôn quý, tựa như quý tộc ma cà rồng ở Phương Đông. Trên tai thiếu niên còn mang khuyên tai màu đen dạng viên cầu…

Chương 371: Cửu gia soái khí lướt ván trượt

Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ SinhTác giả: Chiến Thất ThiếuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Cậu là ai?” Sau khi Phó Cửu nói xong câu này, người được hỏi giống như nghe tiếng sấm đánh, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, kêu lên: “Bác sĩ, bác sĩ! Đầu óc của thiếu gia nhà ta hỏng rồi!” Thiếu gia? Là đang nói cô sao? Phó Cửu phát hiện có chỗ nào đó không đúng, nhíu chặt lông mày. Trong phút chốc hoảng hốt, hình như đang có cái gì muốn vọt vào trong não cô. Cô lắc mạnh cái đầu đang phát đau của mình, ánh mắt mê mang nhìn chiếc gương to ở đối diện. Hình ảnh trong gương là một thiếu niên, dáng người cao gầy, khoảng mười bảy tuổi, một đôi mắt xinh đẹp, đường cong rõ ràng mà lưu loát. Khi híp mắt, lông mi nhẹ nhàng khép lại đến lúc chạm tới mí mắt tạo thành cánh quạt nhỏ. Điểm hoàn mỹ nhất chính là làn da trắng như tuyết, từ mũi đến cằm đều xinh đẹp không thể bắt bẻ. Đầu tóc ngắn màu bạc bị rối tung không những không làm giảm vẻ đẹp vốn có, ngược lại tăng thêm khí chất xa hoa tôn quý, tựa như quý tộc ma cà rồng ở Phương Đông. Trên tai thiếu niên còn mang khuyên tai màu đen dạng viên cầu… Không khí xấu hổ bao vây xung quanh vẫn luôn duy trì đến khi Tần Mạc đứng lên lần nữa.Anh vươn tay cầm lấy áo khoác, tiếng nói rất nhạt: "Tên kia tới đây nhanh thôi. Tôi đi trước, các cậu cứ tùy ý.""Khoan đã, đợi mọi người c*̀ng nhau đi." Hàn Phong c*̃ng muốn xem thử rốt cuộc vị phế thiếu nhà họPhó kia là người thế nào, sao lại được Tần Mạc nhìn với con mắt lợi hại như thế.Một đám người đi ra từ trong quán ăn đêm không phải không đáng chú ý, dù sao c*̃ng là nữ xinh đẹp, nam soái khí, không ít người đưa mắt nhìn về phía bên này.Bên ngoài trời rất lạnh, mùa đông đến thì sương mù càng thêm nồng đậm, đến cả nói chuyện c*̃ng mang theo hơi thở trắng xóa.Hàn Phong và Giang Tả c*̀ng nhau ra ngoài, lúc bị khí lạnh kia thổi tới trên người không khỏi nhìn thoáng qua đằng sau.“Tố Tố, con gái như các em nên vào trong trước đi, nơi này có bọn anh tiễn Tần đại ca c*̉a em là được rồi.”Hàn Tố Tố không chịu đi vào, cô nhất định phải gặp tên phế thiếu nhà họ Phó kia để xem sắc mặt c*̉a cậu ta ra sao.Đương nhiên Hàn Phong muốn nhấn mạnh chuyện này, nhắc một lần nữa: “Trở về.”Hàn Tố Tố còn muốn nói tiếp đã phát hiện xe nhà bọn họ bị một bóng người chặn lại… Dưới lòng bàn chân người nọ còn đang dẫm lên ván trượt, không thấy rõ tướng mạo, cũng không biết đang làm gì, chỉ ở đó lắc lư qua lại.Tiếng phát ra từ ván trượt thành công khiến mọi người chú ý.Mọi người đều nhìn về hướng bên kia.Hàn Tố Tố chợt ngừng lại.Không chỉ riêng mình cô, ngay cả người của chiến đội Tạp Lị cũng thay đổi biểu tình, nắm chặt tay.Ngay lúc đó, Tần Mạc đã dạo bước đi tới: “Xoay người cái gì, ở bên này.”Người nọ vừa xoay người lại vừa vặn có một chiếc xe chạy qua, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt lộ ra mái tóc bạc mắt đen, môi hồng răng trắng, hai mắt trong trẻo, luôn có thể khiến người ta kinh ngạc trong nháy mắt vì quá xinh đẹp, đây là Phó Cửu.Dưới lòng bàn chân thiếu niên còn đạp lên ván trượt, trên người mặc áo khoác có mũ màu đen, ‘kít’ một tiếng liền ngừng trước mặt Tần Mạc, tư thế rất ngầu: “Mùa hè trời chuyển ấm áp, tôi không có xe nên chỉ có thể dùng cái này tới đón anh Mạc. Ặc, vương tử của tôi, bây giờ về nhà được rồi chứ?”Thời điểm Phó Cửu nhướng mày nói “Vương tử của tôi”, Hàn Tố Tố cũng không biết tại sao tim mình lại đập lệch nửa nhịp, hơi ngây người.Chỉ cảm thấy dáng vẻ kia của thiếu niên thật đẹp.Nhưng mà đẹp thì đẹp, kết quả vẫn là chất thải công nghiệp.Hàn Tố Tố nhanh chóng phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn Phó Cửu cũng thay đổi, cằm còn ngẩng lên cao, ý vị khiêu khích vô cùng rõ ràng.Điều này làm Phó Cửu không thể không lướt qua Tần Mạ để nhìn đám người ở phía sau. Trách không được đại thần nói thú vị, cuộc gặp mặt này xác thật rất thú vị.“Quan hệ hữu nghị?” Phó Cửu nghiêng đầu hỏi Tần Mạc. Số lượng 4 vs 4 vừa vặn tốt, chỉ là… Chắc hẳn đại thần không thích quan hệ hữu nghị mới đúng.Biểu tình của Tần Mạc không thay đổi gì, thản nhiên đáp lại một câu: “Có người tự cho mình thông minh, không cần phải xen vào, chúng ta đi thôi.”“À…” Phó Cửu cười nhạt, thầm nghĩ đại thần nói gì thì chính là cái đó. Dù sao mục đích chính của cô đêm nay là tới đón vương tử về nhà, một hành động vĩ đại tới cỡ nào.Nhưng mà… Tự cho mình thông minh? Sau khi Lưu Li nghe được bốn chữ đó, trên mặt đang cười cảm thấy có chút đau, cũng không động đậy, người như cô rõ nhất là nên ngăn tổn hại vào lúc nào.Hàn Tố Tố không động, đứng tại chỗ hét lớn: “Tần đại ca, người bạn kia không thèm nói câu chào hỏi với bọn em sao? Này cũng không quá lễ phép.”Lúc này người dừng lại không phải Phó Cửu, ngược lại là Tần Mạc.Hàn Phong vừa thấy trường hợp kia liền biết xong đời! Bỗng nhiên vươn một tay kéo em gái nhà mình lại: “Em câm miệng!”

Không khí xấu hổ bao vây xung quanh vẫn luôn duy trì đến khi Tần Mạc đứng lên lần nữa.

Anh vươn tay cầm lấy áo khoác, tiếng nói rất nhạt: "Tên kia tới đây nhanh thôi. Tôi đi trước, các cậu cứ tùy ý."

"Khoan đã, đợi mọi người c*̀ng nhau đi." Hàn Phong c*̃ng muốn xem thử rốt cuộc vị phế thiếu nhà họPhó kia là người thế nào, sao lại được Tần Mạc nhìn với con mắt lợi hại như thế.

Một đám người đi ra từ trong quán ăn đêm không phải không đáng chú ý, dù sao c*̃ng là nữ xinh đẹp, nam soái khí, không ít người đưa mắt nhìn về phía bên này.

Bên ngoài trời rất lạnh, mùa đông đến thì sương mù càng thêm nồng đậm, đến cả nói chuyện c*̃ng mang theo hơi thở trắng xóa.

Hàn Phong và Giang Tả c*̀ng nhau ra ngoài, lúc bị khí lạnh kia thổi tới trên người không khỏi nhìn thoáng qua đằng sau.

“Tố Tố, con gái như các em nên vào trong trước đi, nơi này có bọn anh tiễn Tần đại ca c*̉a em là được rồi.”

Hàn Tố Tố không chịu đi vào, cô nhất định phải gặp tên phế thiếu nhà họ Phó kia để xem sắc mặt c*̉a cậu ta ra sao.

Đương nhiên Hàn Phong muốn nhấn mạnh chuyện này, nhắc một lần nữa: “Trở về.”

Hàn Tố Tố còn muốn nói tiếp đã phát hiện xe nhà bọn họ bị một bóng người chặn lại… Dưới lòng bàn chân người nọ còn đang dẫm lên ván trượt, không thấy rõ tướng mạo, cũng không biết đang làm gì, chỉ ở đó lắc lư qua lại.

Tiếng phát ra từ ván trượt thành công khiến mọi người chú ý.

Mọi người đều nhìn về hướng bên kia.

Hàn Tố Tố chợt ngừng lại.

Không chỉ riêng mình cô, ngay cả người của chiến đội Tạp Lị cũng thay đổi biểu tình, nắm chặt tay.

Ngay lúc đó, Tần Mạc đã dạo bước đi tới: “Xoay người cái gì, ở bên này.”

Người nọ vừa xoay người lại vừa vặn có một chiếc xe chạy qua, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt lộ ra mái tóc bạc mắt đen, môi hồng răng trắng, hai mắt trong trẻo, luôn có thể khiến người ta kinh ngạc trong nháy mắt vì quá xinh đẹp, đây là Phó Cửu.

Dưới lòng bàn chân thiếu niên còn đạp lên ván trượt, trên người mặc áo khoác có mũ màu đen, ‘kít’ một tiếng liền ngừng trước mặt Tần Mạc, tư thế rất ngầu: “Mùa hè trời chuyển ấm áp, tôi không có xe nên chỉ có thể dùng cái này tới đón anh Mạc. Ặc, vương tử của tôi, bây giờ về nhà được rồi chứ?”

Thời điểm Phó Cửu nhướng mày nói “Vương tử của tôi”, Hàn Tố Tố cũng không biết tại sao tim mình lại đập lệch nửa nhịp, hơi ngây người.

Chỉ cảm thấy dáng vẻ kia của thiếu niên thật đẹp.

Nhưng mà đẹp thì đẹp, kết quả vẫn là chất thải công nghiệp.

Hàn Tố Tố nhanh chóng phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn Phó Cửu cũng thay đổi, cằm còn ngẩng lên cao, ý vị khiêu khích vô cùng rõ ràng.

Điều này làm Phó Cửu không thể không lướt qua Tần Mạ để nhìn đám người ở phía sau. Trách không được đại thần nói thú vị, cuộc gặp mặt này xác thật rất thú vị.

“Quan hệ hữu nghị?” Phó Cửu nghiêng đầu hỏi Tần Mạc. Số lượng 4 vs 4 vừa vặn tốt, chỉ là… Chắc hẳn đại thần không thích quan hệ hữu nghị mới đúng.

Biểu tình của Tần Mạc không thay đổi gì, thản nhiên đáp lại một câu: “Có người tự cho mình thông minh, không cần phải xen vào, chúng ta đi thôi.”

“À…” Phó Cửu cười nhạt, thầm nghĩ đại thần nói gì thì chính là cái đó. Dù sao mục đích chính của cô đêm nay là tới đón vương tử về nhà, một hành động vĩ đại tới cỡ nào.

Nhưng mà… Tự cho mình thông minh? Sau khi Lưu Li nghe được bốn chữ đó, trên mặt đang cười cảm thấy có chút đau, cũng không động đậy, người như cô rõ nhất là nên ngăn tổn hại vào lúc nào.

Hàn Tố Tố không động, đứng tại chỗ hét lớn: “Tần đại ca, người bạn kia không thèm nói câu chào hỏi với bọn em sao? Này cũng không quá lễ phép.”

Lúc này người dừng lại không phải Phó Cửu, ngược lại là Tần Mạc.

Hàn Phong vừa thấy trường hợp kia liền biết xong đời! Bỗng nhiên vươn một tay kéo em gái nhà mình lại: “Em câm miệng!”

Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ SinhTác giả: Chiến Thất ThiếuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Cậu là ai?” Sau khi Phó Cửu nói xong câu này, người được hỏi giống như nghe tiếng sấm đánh, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, kêu lên: “Bác sĩ, bác sĩ! Đầu óc của thiếu gia nhà ta hỏng rồi!” Thiếu gia? Là đang nói cô sao? Phó Cửu phát hiện có chỗ nào đó không đúng, nhíu chặt lông mày. Trong phút chốc hoảng hốt, hình như đang có cái gì muốn vọt vào trong não cô. Cô lắc mạnh cái đầu đang phát đau của mình, ánh mắt mê mang nhìn chiếc gương to ở đối diện. Hình ảnh trong gương là một thiếu niên, dáng người cao gầy, khoảng mười bảy tuổi, một đôi mắt xinh đẹp, đường cong rõ ràng mà lưu loát. Khi híp mắt, lông mi nhẹ nhàng khép lại đến lúc chạm tới mí mắt tạo thành cánh quạt nhỏ. Điểm hoàn mỹ nhất chính là làn da trắng như tuyết, từ mũi đến cằm đều xinh đẹp không thể bắt bẻ. Đầu tóc ngắn màu bạc bị rối tung không những không làm giảm vẻ đẹp vốn có, ngược lại tăng thêm khí chất xa hoa tôn quý, tựa như quý tộc ma cà rồng ở Phương Đông. Trên tai thiếu niên còn mang khuyên tai màu đen dạng viên cầu… Không khí xấu hổ bao vây xung quanh vẫn luôn duy trì đến khi Tần Mạc đứng lên lần nữa.Anh vươn tay cầm lấy áo khoác, tiếng nói rất nhạt: "Tên kia tới đây nhanh thôi. Tôi đi trước, các cậu cứ tùy ý.""Khoan đã, đợi mọi người c*̀ng nhau đi." Hàn Phong c*̃ng muốn xem thử rốt cuộc vị phế thiếu nhà họPhó kia là người thế nào, sao lại được Tần Mạc nhìn với con mắt lợi hại như thế.Một đám người đi ra từ trong quán ăn đêm không phải không đáng chú ý, dù sao c*̃ng là nữ xinh đẹp, nam soái khí, không ít người đưa mắt nhìn về phía bên này.Bên ngoài trời rất lạnh, mùa đông đến thì sương mù càng thêm nồng đậm, đến cả nói chuyện c*̃ng mang theo hơi thở trắng xóa.Hàn Phong và Giang Tả c*̀ng nhau ra ngoài, lúc bị khí lạnh kia thổi tới trên người không khỏi nhìn thoáng qua đằng sau.“Tố Tố, con gái như các em nên vào trong trước đi, nơi này có bọn anh tiễn Tần đại ca c*̉a em là được rồi.”Hàn Tố Tố không chịu đi vào, cô nhất định phải gặp tên phế thiếu nhà họ Phó kia để xem sắc mặt c*̉a cậu ta ra sao.Đương nhiên Hàn Phong muốn nhấn mạnh chuyện này, nhắc một lần nữa: “Trở về.”Hàn Tố Tố còn muốn nói tiếp đã phát hiện xe nhà bọn họ bị một bóng người chặn lại… Dưới lòng bàn chân người nọ còn đang dẫm lên ván trượt, không thấy rõ tướng mạo, cũng không biết đang làm gì, chỉ ở đó lắc lư qua lại.Tiếng phát ra từ ván trượt thành công khiến mọi người chú ý.Mọi người đều nhìn về hướng bên kia.Hàn Tố Tố chợt ngừng lại.Không chỉ riêng mình cô, ngay cả người của chiến đội Tạp Lị cũng thay đổi biểu tình, nắm chặt tay.Ngay lúc đó, Tần Mạc đã dạo bước đi tới: “Xoay người cái gì, ở bên này.”Người nọ vừa xoay người lại vừa vặn có một chiếc xe chạy qua, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt lộ ra mái tóc bạc mắt đen, môi hồng răng trắng, hai mắt trong trẻo, luôn có thể khiến người ta kinh ngạc trong nháy mắt vì quá xinh đẹp, đây là Phó Cửu.Dưới lòng bàn chân thiếu niên còn đạp lên ván trượt, trên người mặc áo khoác có mũ màu đen, ‘kít’ một tiếng liền ngừng trước mặt Tần Mạc, tư thế rất ngầu: “Mùa hè trời chuyển ấm áp, tôi không có xe nên chỉ có thể dùng cái này tới đón anh Mạc. Ặc, vương tử của tôi, bây giờ về nhà được rồi chứ?”Thời điểm Phó Cửu nhướng mày nói “Vương tử của tôi”, Hàn Tố Tố cũng không biết tại sao tim mình lại đập lệch nửa nhịp, hơi ngây người.Chỉ cảm thấy dáng vẻ kia của thiếu niên thật đẹp.Nhưng mà đẹp thì đẹp, kết quả vẫn là chất thải công nghiệp.Hàn Tố Tố nhanh chóng phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn Phó Cửu cũng thay đổi, cằm còn ngẩng lên cao, ý vị khiêu khích vô cùng rõ ràng.Điều này làm Phó Cửu không thể không lướt qua Tần Mạ để nhìn đám người ở phía sau. Trách không được đại thần nói thú vị, cuộc gặp mặt này xác thật rất thú vị.“Quan hệ hữu nghị?” Phó Cửu nghiêng đầu hỏi Tần Mạc. Số lượng 4 vs 4 vừa vặn tốt, chỉ là… Chắc hẳn đại thần không thích quan hệ hữu nghị mới đúng.Biểu tình của Tần Mạc không thay đổi gì, thản nhiên đáp lại một câu: “Có người tự cho mình thông minh, không cần phải xen vào, chúng ta đi thôi.”“À…” Phó Cửu cười nhạt, thầm nghĩ đại thần nói gì thì chính là cái đó. Dù sao mục đích chính của cô đêm nay là tới đón vương tử về nhà, một hành động vĩ đại tới cỡ nào.Nhưng mà… Tự cho mình thông minh? Sau khi Lưu Li nghe được bốn chữ đó, trên mặt đang cười cảm thấy có chút đau, cũng không động đậy, người như cô rõ nhất là nên ngăn tổn hại vào lúc nào.Hàn Tố Tố không động, đứng tại chỗ hét lớn: “Tần đại ca, người bạn kia không thèm nói câu chào hỏi với bọn em sao? Này cũng không quá lễ phép.”Lúc này người dừng lại không phải Phó Cửu, ngược lại là Tần Mạc.Hàn Phong vừa thấy trường hợp kia liền biết xong đời! Bỗng nhiên vươn một tay kéo em gái nhà mình lại: “Em câm miệng!”

Chương 371: Cửu gia soái khí lướt ván trượt