-Tô Thanh Liên, qua đời năm mười sáu tuổi. Chưa hết dương thọ. Có công với quốc gia. Sau khi hết thời gian tại thế, được đầu thai làm Tam công chúa nhà Lương, cả đời bình an, cùng tướng công hưởng phước đến cuối đời. Một sợi chỉ hồng duyên phận chuẩn bị cột lấy hai số phận. Tướng công kiếp sau của nàng là chuyển thế của Vũ khúc tinh, Nhan Triệt, sẽ cùng lúc được đầu thai với Thanh Liên. Thanh mai trúc mã. Ân ái đến già. Một lúc nữa qua cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà sẽ quên hết toàn bộ ký ức. Tô Thanh Liên, Vương phủ, Vương phi. Lưỡi kiếm kề ngay cổ. Giọt nước mắt của Vương phi. Kiếp này nàng không có gì ân hận. Ân tình cứu mạng của Vương phi cũng đã trả vẹn toàn. Chỉ có…. Rồi nàng sẽ quên tất cả. Bóng hình người ấy, sẽ coi như không bao giờ tồn tại. Áo giáp trắng toát, tóc đen rũ rượi, trên lưng ngựa qua khắp chiến trường. -Liên nhi! -Thiết tướng quân có bệnh lạ, không gần nữ sắc. Vương gia từng nói: -Nam nhi đại trượng phu, không thể không thành gia. Hắn quỳ trước chủ, đôi mắt…
Chương 41-1: Kẻ thua cuộc (1)
Không Có Lai SinhTác giả: Phong CaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình-Tô Thanh Liên, qua đời năm mười sáu tuổi. Chưa hết dương thọ. Có công với quốc gia. Sau khi hết thời gian tại thế, được đầu thai làm Tam công chúa nhà Lương, cả đời bình an, cùng tướng công hưởng phước đến cuối đời. Một sợi chỉ hồng duyên phận chuẩn bị cột lấy hai số phận. Tướng công kiếp sau của nàng là chuyển thế của Vũ khúc tinh, Nhan Triệt, sẽ cùng lúc được đầu thai với Thanh Liên. Thanh mai trúc mã. Ân ái đến già. Một lúc nữa qua cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà sẽ quên hết toàn bộ ký ức. Tô Thanh Liên, Vương phủ, Vương phi. Lưỡi kiếm kề ngay cổ. Giọt nước mắt của Vương phi. Kiếp này nàng không có gì ân hận. Ân tình cứu mạng của Vương phi cũng đã trả vẹn toàn. Chỉ có…. Rồi nàng sẽ quên tất cả. Bóng hình người ấy, sẽ coi như không bao giờ tồn tại. Áo giáp trắng toát, tóc đen rũ rượi, trên lưng ngựa qua khắp chiến trường. -Liên nhi! -Thiết tướng quân có bệnh lạ, không gần nữ sắc. Vương gia từng nói: -Nam nhi đại trượng phu, không thể không thành gia. Hắn quỳ trước chủ, đôi mắt… Thiết Hàn đến phủ Lương vương chỉ trước lúc Thẩm Hành Vân lên đường đến thành Đông Bắc một canh giờ.Thanh Liên đã chuẩn bị rất chu đáo mọi thứ cho hắn. Lần này gặp mặt ngoại tổ phụ, Thẩm Hành Vân có lẽ phải ở lại Đông Bắc không ít ngày.Thiết Hàn vừa đến là đã gọi người thông báo cho gặp Thanh Liên ngay. Gặp Thẩm Hành Vân, Thiết Hàn cúi người thi lễ, vẫn giống trước đây – khi còn là thị vệ cận thân của Lương vương.-Bái kiến Vương thượng.Thanh Liên không khỏi xúc động. Sau một thời gian chinh chiến, Thiết Hàn gầy đi nhiều, làn da cũng sạm hơn. Chỉ có ánh nhìn vẫn dịu dàng như vậy. Nàng đứng lặng, bất giác thốt lên:-Thiết đại ca…-Muội muội ngốc, không phải đã nói là huynh muội ruột hay sao? Lại đây đại ca xem nào.Thanh Liên đã mang thai hơn bốn tháng, vóc dáng đầy đặn hơn, làn da trắng nõn, khuôn mặt hồng hào như một đóa hoa xuân.Thiết Hàn cười nhẹ, phớt lờ ánh mắt ganh tị không giấu giếm của Lương vương. Đều là duyên nợ, nhưng so với cảm tình đôi lứa, Thiết Hàn thích cảm giác có một mối quan hệ gia đình thân thiết. Tình cảm nam nữ sợ rồi sẽ phai nhạt nhưng quan hệ ruột thịt, huynh muội mãi mãi không thể tách rời. Thanh Liên là muội muội hắn. Hắn là huynh trưởng của nàng. Hắn sẽ chở che nàng.-Đại ca….Thanh Liên mắt ngấn lệ. Nàng có nhiều chuyện muốn hỏi Thiết Hàn nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thẩm Hành Vân bên cạnh. Nàng vịn vào tay hắn, dịu dàng:-Vương gia, thiếp muốn nói chuyện riêng với đại ca.Vốn cũng không phải là đại ca ruột thịt. Chuyện kiếp trước vẫn còn khiến Lương vương ái ngại. Song hắn lại không cưỡng được ánh mắt nài nỉ của nàng, đành thở dài.-Được rồi…Ta ra ngoài một chút. Nàng….-Cung tiễn vương gia.Thẩm Hành Vân vừa rời khỏi, Thiết Hàn đã nhẹ giọng hỏi nàng:-Muội hạnh phúc không?Hạnh phúc? Thanh Liên thoáng ngẩn người.Nàng hạnh phúc. Thời gian qua Lương vương và mọi người trong phủ xem nàng như châu ngọc, nâng niu trân trọng. Thanh Liên không phải là gỗ đá mà không hiểu, Lương vương thực sự thích nàng. Ít nhất là trong lúc này.-Muội hạnh phúc. Chỉ là….Sau này, Thẩm Hành Vân sẽ thay đổi. Rồi hắn sẽ có những thê thiếp khác. Thân phận như vậy, chẳng khi nào có thể có một mình nàng.-Đại ca sẽ trở thành người quan trọng nhất Đông đô. Đại ca sẽ che chở cho muội, là chỗ dựa cho muội…. -Thiết Hàn vuốt nhẹ tóc Thanh Liên – Muội yên tâm!Bên trong, Thẩm Hành Vân nghe không sót một lời. Đây là Thiết Hàn cố ý nói cho hắn nghe sao?Bất giác, hắn rùng mình.Giữa ràng buộc tình phu thê và nghĩa tình huynh muội, Thiết Hàn chọn vai trò huynh trưởng. Dù không gắn bó x*c th*t, nhưng tình cảm gia đình vẫn là một ràng buộc chặt chẽ. Tình yêu, có thể chết đi vì nhiều lẽ song gắn bó máu thịt -tình cảm huynh muội sẽ là một sợi dây buộc chặt cuộc đời cả hai người.Thiết Hàn kiếp trước, trong ký ức của Lương vương dù cũng là một danh tướng, nhưng sau đó hắn ta đột nhiên bệnh nặng. Có lẽ vì hắn ta biết được bí mật thân phận nên trở nên bất đắc chí. Phương Lễ sau này đến thuyết phục Thiết Hàn, chuyện hai bên nói với nhau Lương vương không để ý, chỉ tiếp nhận một tướng tài, phong cho Thiết Hàn chức đại tướng quân.Kiếp trước hắn ta trọn đời cô độc. Vì không có ai là đối tượng bảo vệ sao?-Đại ca….Thanh Liên rơm rớm nước mắt. Trước mặt Thiết Hàn, nàng như tìm thấy một chỗ dựa đáng tin cậy. Nàng tin hắn, tin gấp nhiều lần so với Lương vương.-Muội đang mang thai, đừng khóc. Ngoan…Thiết Hàn lau nước mắt cho nàng. Cử chỉ thật nhẹ nhàng nhưng lại khiến tay Thẩm Hành Vân run rẩy. Hắn ta là huynh trưởng, nhưng huynh trưởng lại có quyền thân mật với muội muội thế sao?-Nếu Lương vương phụ muội, đừng sợ….Đại ca sẽ dẫn muội đi, cả cháu bé nữa. Trọn đời không gặp lại. Hắn sẽ không tìm thấy được muội. Để mặc cho hắn tam thê tứ thiếp, hắn sống thế nào cũng được. Đã có đại ca thương muội, đại ca không để ai ức h**p muội. Liên nhi….Hắn cười, nụ cười ấm áp như gió xuân.Thanh Liên cũng cười, trong khi mắt rưng rưng.Cổ họng Lương vương bỗng dưng nghẹn lại. Tự dưng hắn lại thấy mình thật yếu thế. Thiết Hàn đang từ từ chứng tỏ năng lực và trở thành thành phần không thể thiếu trong thời đại mới mà Lương vương đang xây dựng…. Quân tướng Đông đô phục hắn, các lão tướng cũng khen ngợi Thiết Hàn tuổi trẻ tài cao. Thê tử của Lương vương lại xem hắn như đại ca ruột thịt, tuyệt đối tin tưởng. Bản thân Thẩm Hành Vân không khỏi cảm thấy thất bại. Hình như hắn đã thua Thiết Hàn một cách tuyệt đối ở kiếp này rồi.*Chương này ngắn, khá nhẹ nhàng.
Thiết Hàn đến phủ Lương vương chỉ trước lúc Thẩm Hành Vân lên đường đến thành Đông Bắc một canh giờ.
Thanh Liên đã chuẩn bị rất chu đáo mọi thứ cho hắn. Lần này gặp mặt ngoại tổ phụ, Thẩm Hành Vân có lẽ phải ở lại Đông Bắc không ít ngày.
Thiết Hàn vừa đến là đã gọi người thông báo cho gặp Thanh Liên ngay. Gặp Thẩm Hành Vân, Thiết Hàn cúi người thi lễ, vẫn giống trước đây – khi còn là thị vệ cận thân của Lương vương.
-Bái kiến Vương thượng.
Thanh Liên không khỏi xúc động. Sau một thời gian chinh chiến, Thiết Hàn gầy đi nhiều, làn da cũng sạm hơn. Chỉ có ánh nhìn vẫn dịu dàng như vậy. Nàng đứng lặng, bất giác thốt lên:
-Thiết đại ca…
-Muội muội ngốc, không phải đã nói là huynh muội ruột hay sao? Lại đây đại ca xem nào.
Thanh Liên đã mang thai hơn bốn tháng, vóc dáng đầy đặn hơn, làn da trắng nõn, khuôn mặt hồng hào như một đóa hoa xuân.
Thiết Hàn cười nhẹ, phớt lờ ánh mắt ganh tị không giấu giếm của Lương vương. Đều là duyên nợ, nhưng so với cảm tình đôi lứa, Thiết Hàn thích cảm giác có một mối quan hệ gia đình thân thiết. Tình cảm nam nữ sợ rồi sẽ phai nhạt nhưng quan hệ ruột thịt, huynh muội mãi mãi không thể tách rời. Thanh Liên là muội muội hắn. Hắn là huynh trưởng của nàng. Hắn sẽ chở che nàng.
-Đại ca….
Thanh Liên mắt ngấn lệ. Nàng có nhiều chuyện muốn hỏi Thiết Hàn nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thẩm Hành Vân bên cạnh. Nàng vịn vào tay hắn, dịu dàng:
-Vương gia, thiếp muốn nói chuyện riêng với đại ca.
Vốn cũng không phải là đại ca ruột thịt. Chuyện kiếp trước vẫn còn khiến Lương vương ái ngại. Song hắn lại không cưỡng được ánh mắt nài nỉ của nàng, đành thở dài.
-Được rồi…Ta ra ngoài một chút. Nàng….
-Cung tiễn vương gia.
Thẩm Hành Vân vừa rời khỏi, Thiết Hàn đã nhẹ giọng hỏi nàng:
-Muội hạnh phúc không?
Hạnh phúc? Thanh Liên thoáng ngẩn người.
Nàng hạnh phúc. Thời gian qua Lương vương và mọi người trong phủ xem nàng như châu ngọc, nâng niu trân trọng. Thanh Liên không phải là gỗ đá mà không hiểu, Lương vương thực sự thích nàng. Ít nhất là trong lúc này.
-Muội hạnh phúc. Chỉ là….
Sau này, Thẩm Hành Vân sẽ thay đổi. Rồi hắn sẽ có những thê thiếp khác. Thân phận như vậy, chẳng khi nào có thể có một mình nàng.
-Đại ca sẽ trở thành người quan trọng nhất Đông đô. Đại ca sẽ che chở cho muội, là chỗ dựa cho muội…. -Thiết Hàn vuốt nhẹ tóc Thanh Liên – Muội yên tâm!
Bên trong, Thẩm Hành Vân nghe không sót một lời. Đây là Thiết Hàn cố ý nói cho hắn nghe sao?
Bất giác, hắn rùng mình.
Giữa ràng buộc tình phu thê và nghĩa tình huynh muội, Thiết Hàn chọn vai trò huynh trưởng. Dù không gắn bó x*c th*t, nhưng tình cảm gia đình vẫn là một ràng buộc chặt chẽ. Tình yêu, có thể chết đi vì nhiều lẽ song gắn bó máu thịt -tình cảm huynh muội sẽ là một sợi dây buộc chặt cuộc đời cả hai người.
Thiết Hàn kiếp trước, trong ký ức của Lương vương dù cũng là một danh tướng, nhưng sau đó hắn ta đột nhiên bệnh nặng. Có lẽ vì hắn ta biết được bí mật thân phận nên trở nên bất đắc chí. Phương Lễ sau này đến thuyết phục Thiết Hàn, chuyện hai bên nói với nhau Lương vương không để ý, chỉ tiếp nhận một tướng tài, phong cho Thiết Hàn chức đại tướng quân.
Kiếp trước hắn ta trọn đời cô độc. Vì không có ai là đối tượng bảo vệ sao?
-Đại ca….
Thanh Liên rơm rớm nước mắt. Trước mặt Thiết Hàn, nàng như tìm thấy một chỗ dựa đáng tin cậy. Nàng tin hắn, tin gấp nhiều lần so với Lương vương.
-Muội đang mang thai, đừng khóc. Ngoan…
Thiết Hàn lau nước mắt cho nàng. Cử chỉ thật nhẹ nhàng nhưng lại khiến tay Thẩm Hành Vân run rẩy. Hắn ta là huynh trưởng, nhưng huynh trưởng lại có quyền thân mật với muội muội thế sao?
-Nếu Lương vương phụ muội, đừng sợ….Đại ca sẽ dẫn muội đi, cả cháu bé nữa. Trọn đời không gặp lại. Hắn sẽ không tìm thấy được muội. Để mặc cho hắn tam thê tứ thiếp, hắn sống thế nào cũng được. Đã có đại ca thương muội, đại ca không để ai ức h**p muội. Liên nhi….
Hắn cười, nụ cười ấm áp như gió xuân.
Thanh Liên cũng cười, trong khi mắt rưng rưng.
Cổ họng Lương vương bỗng dưng nghẹn lại. Tự dưng hắn lại thấy mình thật yếu thế. Thiết Hàn đang từ từ chứng tỏ năng lực và trở thành thành phần không thể thiếu trong thời đại mới mà Lương vương đang xây dựng…. Quân tướng Đông đô phục hắn, các lão tướng cũng khen ngợi Thiết Hàn tuổi trẻ tài cao. Thê tử của Lương vương lại xem hắn như đại ca ruột thịt, tuyệt đối tin tưởng. Bản thân Thẩm Hành Vân không khỏi cảm thấy thất bại. Hình như hắn đã thua Thiết Hàn một cách tuyệt đối ở kiếp này rồi.
*Chương này ngắn, khá nhẹ nhàng.
Không Có Lai SinhTác giả: Phong CaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình-Tô Thanh Liên, qua đời năm mười sáu tuổi. Chưa hết dương thọ. Có công với quốc gia. Sau khi hết thời gian tại thế, được đầu thai làm Tam công chúa nhà Lương, cả đời bình an, cùng tướng công hưởng phước đến cuối đời. Một sợi chỉ hồng duyên phận chuẩn bị cột lấy hai số phận. Tướng công kiếp sau của nàng là chuyển thế của Vũ khúc tinh, Nhan Triệt, sẽ cùng lúc được đầu thai với Thanh Liên. Thanh mai trúc mã. Ân ái đến già. Một lúc nữa qua cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà sẽ quên hết toàn bộ ký ức. Tô Thanh Liên, Vương phủ, Vương phi. Lưỡi kiếm kề ngay cổ. Giọt nước mắt của Vương phi. Kiếp này nàng không có gì ân hận. Ân tình cứu mạng của Vương phi cũng đã trả vẹn toàn. Chỉ có…. Rồi nàng sẽ quên tất cả. Bóng hình người ấy, sẽ coi như không bao giờ tồn tại. Áo giáp trắng toát, tóc đen rũ rượi, trên lưng ngựa qua khắp chiến trường. -Liên nhi! -Thiết tướng quân có bệnh lạ, không gần nữ sắc. Vương gia từng nói: -Nam nhi đại trượng phu, không thể không thành gia. Hắn quỳ trước chủ, đôi mắt… Thiết Hàn đến phủ Lương vương chỉ trước lúc Thẩm Hành Vân lên đường đến thành Đông Bắc một canh giờ.Thanh Liên đã chuẩn bị rất chu đáo mọi thứ cho hắn. Lần này gặp mặt ngoại tổ phụ, Thẩm Hành Vân có lẽ phải ở lại Đông Bắc không ít ngày.Thiết Hàn vừa đến là đã gọi người thông báo cho gặp Thanh Liên ngay. Gặp Thẩm Hành Vân, Thiết Hàn cúi người thi lễ, vẫn giống trước đây – khi còn là thị vệ cận thân của Lương vương.-Bái kiến Vương thượng.Thanh Liên không khỏi xúc động. Sau một thời gian chinh chiến, Thiết Hàn gầy đi nhiều, làn da cũng sạm hơn. Chỉ có ánh nhìn vẫn dịu dàng như vậy. Nàng đứng lặng, bất giác thốt lên:-Thiết đại ca…-Muội muội ngốc, không phải đã nói là huynh muội ruột hay sao? Lại đây đại ca xem nào.Thanh Liên đã mang thai hơn bốn tháng, vóc dáng đầy đặn hơn, làn da trắng nõn, khuôn mặt hồng hào như một đóa hoa xuân.Thiết Hàn cười nhẹ, phớt lờ ánh mắt ganh tị không giấu giếm của Lương vương. Đều là duyên nợ, nhưng so với cảm tình đôi lứa, Thiết Hàn thích cảm giác có một mối quan hệ gia đình thân thiết. Tình cảm nam nữ sợ rồi sẽ phai nhạt nhưng quan hệ ruột thịt, huynh muội mãi mãi không thể tách rời. Thanh Liên là muội muội hắn. Hắn là huynh trưởng của nàng. Hắn sẽ chở che nàng.-Đại ca….Thanh Liên mắt ngấn lệ. Nàng có nhiều chuyện muốn hỏi Thiết Hàn nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thẩm Hành Vân bên cạnh. Nàng vịn vào tay hắn, dịu dàng:-Vương gia, thiếp muốn nói chuyện riêng với đại ca.Vốn cũng không phải là đại ca ruột thịt. Chuyện kiếp trước vẫn còn khiến Lương vương ái ngại. Song hắn lại không cưỡng được ánh mắt nài nỉ của nàng, đành thở dài.-Được rồi…Ta ra ngoài một chút. Nàng….-Cung tiễn vương gia.Thẩm Hành Vân vừa rời khỏi, Thiết Hàn đã nhẹ giọng hỏi nàng:-Muội hạnh phúc không?Hạnh phúc? Thanh Liên thoáng ngẩn người.Nàng hạnh phúc. Thời gian qua Lương vương và mọi người trong phủ xem nàng như châu ngọc, nâng niu trân trọng. Thanh Liên không phải là gỗ đá mà không hiểu, Lương vương thực sự thích nàng. Ít nhất là trong lúc này.-Muội hạnh phúc. Chỉ là….Sau này, Thẩm Hành Vân sẽ thay đổi. Rồi hắn sẽ có những thê thiếp khác. Thân phận như vậy, chẳng khi nào có thể có một mình nàng.-Đại ca sẽ trở thành người quan trọng nhất Đông đô. Đại ca sẽ che chở cho muội, là chỗ dựa cho muội…. -Thiết Hàn vuốt nhẹ tóc Thanh Liên – Muội yên tâm!Bên trong, Thẩm Hành Vân nghe không sót một lời. Đây là Thiết Hàn cố ý nói cho hắn nghe sao?Bất giác, hắn rùng mình.Giữa ràng buộc tình phu thê và nghĩa tình huynh muội, Thiết Hàn chọn vai trò huynh trưởng. Dù không gắn bó x*c th*t, nhưng tình cảm gia đình vẫn là một ràng buộc chặt chẽ. Tình yêu, có thể chết đi vì nhiều lẽ song gắn bó máu thịt -tình cảm huynh muội sẽ là một sợi dây buộc chặt cuộc đời cả hai người.Thiết Hàn kiếp trước, trong ký ức của Lương vương dù cũng là một danh tướng, nhưng sau đó hắn ta đột nhiên bệnh nặng. Có lẽ vì hắn ta biết được bí mật thân phận nên trở nên bất đắc chí. Phương Lễ sau này đến thuyết phục Thiết Hàn, chuyện hai bên nói với nhau Lương vương không để ý, chỉ tiếp nhận một tướng tài, phong cho Thiết Hàn chức đại tướng quân.Kiếp trước hắn ta trọn đời cô độc. Vì không có ai là đối tượng bảo vệ sao?-Đại ca….Thanh Liên rơm rớm nước mắt. Trước mặt Thiết Hàn, nàng như tìm thấy một chỗ dựa đáng tin cậy. Nàng tin hắn, tin gấp nhiều lần so với Lương vương.-Muội đang mang thai, đừng khóc. Ngoan…Thiết Hàn lau nước mắt cho nàng. Cử chỉ thật nhẹ nhàng nhưng lại khiến tay Thẩm Hành Vân run rẩy. Hắn ta là huynh trưởng, nhưng huynh trưởng lại có quyền thân mật với muội muội thế sao?-Nếu Lương vương phụ muội, đừng sợ….Đại ca sẽ dẫn muội đi, cả cháu bé nữa. Trọn đời không gặp lại. Hắn sẽ không tìm thấy được muội. Để mặc cho hắn tam thê tứ thiếp, hắn sống thế nào cũng được. Đã có đại ca thương muội, đại ca không để ai ức h**p muội. Liên nhi….Hắn cười, nụ cười ấm áp như gió xuân.Thanh Liên cũng cười, trong khi mắt rưng rưng.Cổ họng Lương vương bỗng dưng nghẹn lại. Tự dưng hắn lại thấy mình thật yếu thế. Thiết Hàn đang từ từ chứng tỏ năng lực và trở thành thành phần không thể thiếu trong thời đại mới mà Lương vương đang xây dựng…. Quân tướng Đông đô phục hắn, các lão tướng cũng khen ngợi Thiết Hàn tuổi trẻ tài cao. Thê tử của Lương vương lại xem hắn như đại ca ruột thịt, tuyệt đối tin tưởng. Bản thân Thẩm Hành Vân không khỏi cảm thấy thất bại. Hình như hắn đã thua Thiết Hàn một cách tuyệt đối ở kiếp này rồi.*Chương này ngắn, khá nhẹ nhàng.