Trong không gian màu trắng, một nữ tử mặc hoa phục phức tạp đang đứng với đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nàng gần như hoàn mỹ, như ngọc thạch điêu khắc mà thành, lúc này thần sắc có chút nghiêm túc. Cách đó không xa phía trước nàng, là một đoàn người lớn nhỏ quang vựng. Không biết qua bao lâu, mí mắt của nữ tử hơi hơi rung động, chậm rãi mở mắt ra. Lúc đầu nàng còn có chút mờ mịt, phảng phất trong đầu đột nhiên hiện ra một lượng tin tức khổng lồ làm nàng có phần không thích ứng được, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại. Đoàn bạch quang kia vẫn luôn ở phía trước cách nàng không xa lẳng lặng trôi nổi, nhìn thấy nàng như vậy, trên người đột nhiên lóe quang, thế nhưng lại phát ra thanh âm giống nhân loại: “Ngươi hảo, ký chủ Số một. Ta là cộng sự của ngươi, ngươi có thể xưng hô ta là người chỉ dẫn, hoặc là hệ thống.” Nữ tử được xưng là Số một gật đầu, kêu một tiếng: “Hệ thống.” Hai chữ kêu trở lên tiện lợi. Trong đầu nàng tin tức lúc này đã tiếp nhận hoàn tất, nàng tự nhiên hiểu được trước mắt…

Chương 215: Thiếu nữ dương cầm bệnh tự kỷ VS Gia sư dạy thêm (12)

Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)Tác giả: Tố Thủ Chiết ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong không gian màu trắng, một nữ tử mặc hoa phục phức tạp đang đứng với đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nàng gần như hoàn mỹ, như ngọc thạch điêu khắc mà thành, lúc này thần sắc có chút nghiêm túc. Cách đó không xa phía trước nàng, là một đoàn người lớn nhỏ quang vựng. Không biết qua bao lâu, mí mắt của nữ tử hơi hơi rung động, chậm rãi mở mắt ra. Lúc đầu nàng còn có chút mờ mịt, phảng phất trong đầu đột nhiên hiện ra một lượng tin tức khổng lồ làm nàng có phần không thích ứng được, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại. Đoàn bạch quang kia vẫn luôn ở phía trước cách nàng không xa lẳng lặng trôi nổi, nhìn thấy nàng như vậy, trên người đột nhiên lóe quang, thế nhưng lại phát ra thanh âm giống nhân loại: “Ngươi hảo, ký chủ Số một. Ta là cộng sự của ngươi, ngươi có thể xưng hô ta là người chỉ dẫn, hoặc là hệ thống.” Nữ tử được xưng là Số một gật đầu, kêu một tiếng: “Hệ thống.” Hai chữ kêu trở lên tiện lợi. Trong đầu nàng tin tức lúc này đã tiếp nhận hoàn tất, nàng tự nhiên hiểu được trước mắt… Dương Tuệ Dĩnh nghiêng người tránh ở một bên.Cô ta nhìn Ninh Chiêu chậm rãi đi về phía mình.Sau đó, hình như những người hầu đi theo sau lưng cô có chuyện gì đó, nhìn quanh bên này một lượt, phát hiện không có người, đột nhiên đi về một hướng khác.Hoa viên lớn như vậy chỉ còn lại có Ninh Chiêu.Đương nhiên, còn có một người là Dương Tuệ Dĩnh tránh trong chỗ tối.Nhìn Ninh Chiêu tựa như không hay biết gì, trong lòng Dương Tuệ Dĩnh đột nhiên hiện lên suy nghĩ ác độc.Cô ta biết những người bị bệnh tự kỷ như cô không thể tiếp nhận được kích thích, nếu không vô cùng có khả năng  gây ra hậu quả nghiêm trọng.Có lẽ, người nhà họ Đường cho tới bây giờ vẫn chưa nói cho Ninh Chiêu biết chuyện cha mẹ cô đã qua đời.Hiện tại bốn bề vắng lặng, nếu, nếu mình nói cho cô biết, cha mẹ c*̉a cô đã qua đời, cô bé này sẽ thế nào? Trong lòng Dương Tuệ Dĩnh hiện lên suy nghĩ này, không tài nào loại ra khỏi đầu được.Một mặt cô ta muốn phủ nhổ chính mình, nhưng cảm giác hưng phấn lại nhiều hơn, cô ta muốn huỷ hoại cô bé này, nói như vậy, Đường Chung Dịch sẽ đưa ánh mắt c*̉a mình về phía người khác chứ?Chỉ trong chốc lát Dương Tuệ Dĩnh suy đi nghĩ lại về vấn đề này, những người hầu nhà họ Đường vừa đi rồi đã trở về, cô ta tránh ở chỗ tối nhìn đám người đi xa, biến mất ở cuối đường.Chuyện này, phải suy nghĩ kỹ một chút, cô ta không thể nhảy vào tròng.Cố Thịnh Nhân ngồi một mình ở trong phòng, Đường Chung Dịch đẩy cửa tiến vào.“Chiêu Chiêu.” Anh gọi.Cố Thịnh Nhân chậm rãi quay đầu nhìn anh.Đường Chung Dịch rất cao hứng, Chiêu Chiêu cô hiện giờ đã dần dần tiếp nhận sự tồn tại c*̉a anh, lúc mình gọi cô, cô sẽ quay đầu lại, có đôi khi thậm chí sẽ nở nụ cười với mình.Đây chính là chút vinh quang duy nhất ở nhà họ Đường, Chiêu Chiêu đối với những người khác, ngay cả Đường Khiêm năm tuổi c*̃ng có thể ngẫu nhiên được nhận một ánh mắt từ cô.Anh lấy ra một vật lớn từ sau lưng.Cố Thịnh Nhân kinh ngạc phát hiện, cái này c*̃ng giống như bộ quần áo trên người cô bây giờ, cài tóc trên đầu, thậm chí giày trên chân c*̃ng giống nhau y đúc.Rất rõ ràng, cái này là Đường Chung Dịch cố ý mời người làm.Đường Chung Dịch nhìn mắt đào hoa c*̉a cô gái trừng lớn, trong ánh mắt là sự tò mò hiếm có, cô thậm chí vươn tay thử s* s**ng nó một chút.Quả nhiên hữu dụng, trong mắt Đường Chung Dịch hiện lên một tia ý cười.“Nó tên Tiểu Chiêu, sau này sẽ ngủ một phòng với Chiêu Chiêu.” Đường Chung Dịch thấy Ninh Chiêu thật sự thích, lập tức đưa qua.Cố Thịnh Nhân khó khăn ôm lấy con thỏ nhỏ có kích thước còn lớn hơn mình, trong ánh mắt lại toàn là vui mừng.Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Đường Chung Dịch c*̃ng rất vui vẻ. Anh vẫn luôn giữ liên lạc với chuyện gia phụ trách cho Ninh Chiêu, chuyên gia nói tình huống c*̉a Ninh Chiêu vẫn luôn rất ổn định, hiện giờ đang trong quá trình chuyển biến tốt, nếu luôn giữ như vậy, sẽ có một ngày, có thể đạt đến trình độ có thể giao tiếp với người khác như bình thường.Cố Thịnh Nhân c*̃ng rất cực lực phối hợp với “trị liệu” c*̉a chuyện gia. Cô không muốn cả đời ở trong thân xác c*̉a một người không bao giờ lên tiếng, chỉ là không thể khôi phục nhanh như vậy thôi.Kinh hỉ c*̉a Đường Chung Dịch còn ở phía sau.Sau khi anh cho Ninh Chiêu một nụ hôn chúc ngủ ngon như thường lệ, chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới tay áo lại bị người nhẹ kéo lại.Động tác rời đi c*̉a anh khựng lại, quay đầu lại không dám tin nhìn người trên giường.Sau đó, cô bé vốn đã nhắm mắt lại từ từ mở mắt ra, ngồi dậy, học bộ dáng của anh, nhẹ nhàng khẽ hôn lên trán anh.Rồi nghiêng mắt nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.

Dương Tuệ Dĩnh nghiêng người tránh ở một bên.

Cô ta nhìn Ninh Chiêu chậm rãi đi về phía mình.

Sau đó, hình như những người hầu đi theo sau lưng cô có chuyện gì đó, nhìn quanh bên này một lượt, phát hiện không có người, đột nhiên đi về một hướng khác.

Hoa viên lớn như vậy chỉ còn lại có Ninh Chiêu.

Đương nhiên, còn có một người là Dương Tuệ Dĩnh tránh trong chỗ tối.

Nhìn Ninh Chiêu tựa như không hay biết gì, trong lòng Dương Tuệ Dĩnh đột nhiên hiện lên suy nghĩ ác độc.

Cô ta biết những người bị bệnh tự kỷ như cô không thể tiếp nhận được kích thích, nếu không vô cùng có khả năng  gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Có lẽ, người nhà họ Đường cho tới bây giờ vẫn chưa nói cho Ninh Chiêu biết chuyện cha mẹ cô đã qua đời.

Hiện tại bốn bề vắng lặng, nếu, nếu mình nói cho cô biết, cha mẹ c*̉a cô đã qua đời, cô bé này sẽ thế nào? Trong lòng Dương Tuệ Dĩnh hiện lên suy nghĩ này, không tài nào loại ra khỏi đầu được.

Một mặt cô ta muốn phủ nhổ chính mình, nhưng cảm giác hưng phấn lại nhiều hơn, cô ta muốn huỷ hoại cô bé này, nói như vậy, Đường Chung Dịch sẽ đưa ánh mắt c*̉a mình về phía người khác chứ?

Chỉ trong chốc lát Dương Tuệ Dĩnh suy đi nghĩ lại về vấn đề này, những người hầu nhà họ Đường vừa đi rồi đã trở về, cô ta tránh ở chỗ tối nhìn đám người đi xa, biến mất ở cuối đường.

Chuyện này, phải suy nghĩ kỹ một chút, cô ta không thể nhảy vào tròng.

Cố Thịnh Nhân ngồi một mình ở trong phòng, Đường Chung Dịch đẩy cửa tiến vào.

“Chiêu Chiêu.” Anh gọi.

Cố Thịnh Nhân chậm rãi quay đầu nhìn anh.

Đường Chung Dịch rất cao hứng, Chiêu Chiêu cô hiện giờ đã dần dần tiếp nhận sự tồn tại c*̉a anh, lúc mình gọi cô, cô sẽ quay đầu lại, có đôi khi thậm chí sẽ nở nụ cười với mình.

Đây chính là chút vinh quang duy nhất ở nhà họ Đường, Chiêu Chiêu đối với những người khác, ngay cả Đường Khiêm năm tuổi c*̃ng có thể ngẫu nhiên được nhận một ánh mắt từ cô.

Anh lấy ra một vật lớn từ sau lưng.

Cố Thịnh Nhân kinh ngạc phát hiện, cái này c*̃ng giống như bộ quần áo trên người cô bây giờ, cài tóc trên đầu, thậm chí giày trên chân c*̃ng giống nhau y đúc.

Rất rõ ràng, cái này là Đường Chung Dịch cố ý mời người làm.

Đường Chung Dịch nhìn mắt đào hoa c*̉a cô gái trừng lớn, trong ánh mắt là sự tò mò hiếm có, cô thậm chí vươn tay thử s* s**ng nó một chút.

Quả nhiên hữu dụng, trong mắt Đường Chung Dịch hiện lên một tia ý cười.

“Nó tên Tiểu Chiêu, sau này sẽ ngủ một phòng với Chiêu Chiêu.” Đường Chung Dịch thấy Ninh Chiêu thật sự thích, lập tức đưa qua.

Cố Thịnh Nhân khó khăn ôm lấy con thỏ nhỏ có kích thước còn lớn hơn mình, trong ánh mắt lại toàn là vui mừng.

Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Đường Chung Dịch c*̃ng rất vui vẻ. Anh vẫn luôn giữ liên lạc với chuyện gia phụ trách cho Ninh Chiêu, chuyên gia nói tình huống c*̉a Ninh Chiêu vẫn luôn rất ổn định, hiện giờ đang trong quá trình chuyển biến tốt, nếu luôn giữ như vậy, sẽ có một ngày, có thể đạt đến trình độ có thể giao tiếp với người khác như bình thường.

Cố Thịnh Nhân c*̃ng rất cực lực phối hợp với “trị liệu” c*̉a chuyện gia. Cô không muốn cả đời ở trong thân xác c*̉a một người không bao giờ lên tiếng, chỉ là không thể khôi phục nhanh như vậy thôi.

Kinh hỉ c*̉a Đường Chung Dịch còn ở phía sau.

Sau khi anh cho Ninh Chiêu một nụ hôn chúc ngủ ngon như thường lệ, chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới tay áo lại bị người nhẹ kéo lại.

Động tác rời đi c*̉a anh khựng lại, quay đầu lại không dám tin nhìn người trên giường.

Sau đó, cô bé vốn đã nhắm mắt lại từ từ mở mắt ra, ngồi dậy, học bộ dáng của anh, nhẹ nhàng khẽ hôn lên trán anh.

Rồi nghiêng mắt nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.

Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)Tác giả: Tố Thủ Chiết ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrong không gian màu trắng, một nữ tử mặc hoa phục phức tạp đang đứng với đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nàng gần như hoàn mỹ, như ngọc thạch điêu khắc mà thành, lúc này thần sắc có chút nghiêm túc. Cách đó không xa phía trước nàng, là một đoàn người lớn nhỏ quang vựng. Không biết qua bao lâu, mí mắt của nữ tử hơi hơi rung động, chậm rãi mở mắt ra. Lúc đầu nàng còn có chút mờ mịt, phảng phất trong đầu đột nhiên hiện ra một lượng tin tức khổng lồ làm nàng có phần không thích ứng được, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại. Đoàn bạch quang kia vẫn luôn ở phía trước cách nàng không xa lẳng lặng trôi nổi, nhìn thấy nàng như vậy, trên người đột nhiên lóe quang, thế nhưng lại phát ra thanh âm giống nhân loại: “Ngươi hảo, ký chủ Số một. Ta là cộng sự của ngươi, ngươi có thể xưng hô ta là người chỉ dẫn, hoặc là hệ thống.” Nữ tử được xưng là Số một gật đầu, kêu một tiếng: “Hệ thống.” Hai chữ kêu trở lên tiện lợi. Trong đầu nàng tin tức lúc này đã tiếp nhận hoàn tất, nàng tự nhiên hiểu được trước mắt… Dương Tuệ Dĩnh nghiêng người tránh ở một bên.Cô ta nhìn Ninh Chiêu chậm rãi đi về phía mình.Sau đó, hình như những người hầu đi theo sau lưng cô có chuyện gì đó, nhìn quanh bên này một lượt, phát hiện không có người, đột nhiên đi về một hướng khác.Hoa viên lớn như vậy chỉ còn lại có Ninh Chiêu.Đương nhiên, còn có một người là Dương Tuệ Dĩnh tránh trong chỗ tối.Nhìn Ninh Chiêu tựa như không hay biết gì, trong lòng Dương Tuệ Dĩnh đột nhiên hiện lên suy nghĩ ác độc.Cô ta biết những người bị bệnh tự kỷ như cô không thể tiếp nhận được kích thích, nếu không vô cùng có khả năng  gây ra hậu quả nghiêm trọng.Có lẽ, người nhà họ Đường cho tới bây giờ vẫn chưa nói cho Ninh Chiêu biết chuyện cha mẹ cô đã qua đời.Hiện tại bốn bề vắng lặng, nếu, nếu mình nói cho cô biết, cha mẹ c*̉a cô đã qua đời, cô bé này sẽ thế nào? Trong lòng Dương Tuệ Dĩnh hiện lên suy nghĩ này, không tài nào loại ra khỏi đầu được.Một mặt cô ta muốn phủ nhổ chính mình, nhưng cảm giác hưng phấn lại nhiều hơn, cô ta muốn huỷ hoại cô bé này, nói như vậy, Đường Chung Dịch sẽ đưa ánh mắt c*̉a mình về phía người khác chứ?Chỉ trong chốc lát Dương Tuệ Dĩnh suy đi nghĩ lại về vấn đề này, những người hầu nhà họ Đường vừa đi rồi đã trở về, cô ta tránh ở chỗ tối nhìn đám người đi xa, biến mất ở cuối đường.Chuyện này, phải suy nghĩ kỹ một chút, cô ta không thể nhảy vào tròng.Cố Thịnh Nhân ngồi một mình ở trong phòng, Đường Chung Dịch đẩy cửa tiến vào.“Chiêu Chiêu.” Anh gọi.Cố Thịnh Nhân chậm rãi quay đầu nhìn anh.Đường Chung Dịch rất cao hứng, Chiêu Chiêu cô hiện giờ đã dần dần tiếp nhận sự tồn tại c*̉a anh, lúc mình gọi cô, cô sẽ quay đầu lại, có đôi khi thậm chí sẽ nở nụ cười với mình.Đây chính là chút vinh quang duy nhất ở nhà họ Đường, Chiêu Chiêu đối với những người khác, ngay cả Đường Khiêm năm tuổi c*̃ng có thể ngẫu nhiên được nhận một ánh mắt từ cô.Anh lấy ra một vật lớn từ sau lưng.Cố Thịnh Nhân kinh ngạc phát hiện, cái này c*̃ng giống như bộ quần áo trên người cô bây giờ, cài tóc trên đầu, thậm chí giày trên chân c*̃ng giống nhau y đúc.Rất rõ ràng, cái này là Đường Chung Dịch cố ý mời người làm.Đường Chung Dịch nhìn mắt đào hoa c*̉a cô gái trừng lớn, trong ánh mắt là sự tò mò hiếm có, cô thậm chí vươn tay thử s* s**ng nó một chút.Quả nhiên hữu dụng, trong mắt Đường Chung Dịch hiện lên một tia ý cười.“Nó tên Tiểu Chiêu, sau này sẽ ngủ một phòng với Chiêu Chiêu.” Đường Chung Dịch thấy Ninh Chiêu thật sự thích, lập tức đưa qua.Cố Thịnh Nhân khó khăn ôm lấy con thỏ nhỏ có kích thước còn lớn hơn mình, trong ánh mắt lại toàn là vui mừng.Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Đường Chung Dịch c*̃ng rất vui vẻ. Anh vẫn luôn giữ liên lạc với chuyện gia phụ trách cho Ninh Chiêu, chuyên gia nói tình huống c*̉a Ninh Chiêu vẫn luôn rất ổn định, hiện giờ đang trong quá trình chuyển biến tốt, nếu luôn giữ như vậy, sẽ có một ngày, có thể đạt đến trình độ có thể giao tiếp với người khác như bình thường.Cố Thịnh Nhân c*̃ng rất cực lực phối hợp với “trị liệu” c*̉a chuyện gia. Cô không muốn cả đời ở trong thân xác c*̉a một người không bao giờ lên tiếng, chỉ là không thể khôi phục nhanh như vậy thôi.Kinh hỉ c*̉a Đường Chung Dịch còn ở phía sau.Sau khi anh cho Ninh Chiêu một nụ hôn chúc ngủ ngon như thường lệ, chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới tay áo lại bị người nhẹ kéo lại.Động tác rời đi c*̉a anh khựng lại, quay đầu lại không dám tin nhìn người trên giường.Sau đó, cô bé vốn đã nhắm mắt lại từ từ mở mắt ra, ngồi dậy, học bộ dáng của anh, nhẹ nhàng khẽ hôn lên trán anh.Rồi nghiêng mắt nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.

Chương 215: Thiếu nữ dương cầm bệnh tự kỷ VS Gia sư dạy thêm (12)