Vân Nhi bước xuống xe hơi. Cầm giấy báo nhập học và giấy báo điểm trên tay, cô nàng khẽ mỉm cười. Với số điểm 10 Toán chuyên, 10 Toán chung, 9,8 Văn chung, 9 Anh chung, cô đương nhiên được tuyển vào ngôi trường chuyên Golden Star nổi tiếng nhất thành phố này. Nhìn tờ giấy báo, cô nhanh chân bước lên các tầng lầu. Đã đến rồi. Lớp 10 toán chuyên năm nay ít học sinh hơn mọi năm. Chỉ tại vì đề toán chuyên năm nay trường ra rất khó, số học sinh vào toán chuyên rất ít. Cô bước vào chỗ ngồi của mình theo sự sắp xếp trên bảng. Tiếng chuông vang lên. Các học sinh nhanh chóng vào lớp. 5’ phút sau, cô giáo bước vào lớp. Cô cười nhẹ nhàng và nói: “Chào mừng các em đã được vào học lớp 10 toán chuyên của cô. Xin giới thiệu, cô là Trần Phương Chi, GVCN đồng thời là giáo viên toán của các em. Cả lớp cho một tràng pháo tay nào.” Một tràng pháo tay nổi lên. Cô Chi phất nhẹ tay. Lập tức tràng pháo tay ngưng bặt. Cô Chi khẽ cười: “Lớp rất hiểu ý cô đấy. Bây giờ cô sẽ điểm danh nhé.” “Lâm Thúy Anh” “Dạ có…
Chương 21: Cảm giác bất an
Chọc Phá Cô Nàng Mọt SáchTác giả: Quỳnh Anh cuuteVân Nhi bước xuống xe hơi. Cầm giấy báo nhập học và giấy báo điểm trên tay, cô nàng khẽ mỉm cười. Với số điểm 10 Toán chuyên, 10 Toán chung, 9,8 Văn chung, 9 Anh chung, cô đương nhiên được tuyển vào ngôi trường chuyên Golden Star nổi tiếng nhất thành phố này. Nhìn tờ giấy báo, cô nhanh chân bước lên các tầng lầu. Đã đến rồi. Lớp 10 toán chuyên năm nay ít học sinh hơn mọi năm. Chỉ tại vì đề toán chuyên năm nay trường ra rất khó, số học sinh vào toán chuyên rất ít. Cô bước vào chỗ ngồi của mình theo sự sắp xếp trên bảng. Tiếng chuông vang lên. Các học sinh nhanh chóng vào lớp. 5’ phút sau, cô giáo bước vào lớp. Cô cười nhẹ nhàng và nói: “Chào mừng các em đã được vào học lớp 10 toán chuyên của cô. Xin giới thiệu, cô là Trần Phương Chi, GVCN đồng thời là giáo viên toán của các em. Cả lớp cho một tràng pháo tay nào.” Một tràng pháo tay nổi lên. Cô Chi phất nhẹ tay. Lập tức tràng pháo tay ngưng bặt. Cô Chi khẽ cười: “Lớp rất hiểu ý cô đấy. Bây giờ cô sẽ điểm danh nhé.” “Lâm Thúy Anh” “Dạ có… “Khôi, Thủy Tiên thích cậu, bạn ấy muốn làm quen với cậu.” – Vân Nhi tuôn một tràng.Khôi hững hờ đáp:“Thế thì sao?”Nhi nói tiếp:“Bạn ấy nhờ tôi giúp. Nếu cậu không chịu thì Tiên sẽ buồn lắm đó.”Khôi đáp:“Cậu ta buồn thì liên quan gì đến tôi?”Nhi sắp mất hết kiên nhẫn, nhưng cố nhịn và nói:“Thì tôi sẽ buồn chứ sao.”Khôi thở dài:“Haizz, được rồi. Khi nào gặp?”Nhi nhanh nhảu:“Giờ ra chơi chiều hôm nay, ở căn tin.”Khôi đáp:“Ừ, tôi biết rồi.”Giờ ra chơi buổi chiều...“Khôi, Khôi!” – Nhi vẫy tay.Khôi cho tay vào túi quần, đủng đỉnh bước lại gần. Dáng vẻ này của cậu làm tim Thủy Tiên đập rộn ràng. Cậu ngồi xuống ghế, gọi một ly nước táo, hút một ngụm rồi nói:“Sao, bạn Thủy Tiên muốn tìm tôi để làm gì?”Thủy Tiên lí nhí nói:“Mình, mình thích bạn. Bạn...bạn có thể làm bạn thân với mình được không?”Giây phút Tiên ngẩng đầu lên, Tuấn Khôi giật mình. Đôi mắt cậu ta, có điểm gì đó rất....rất giống người ấy. Đột nhiên cậu thấy bất an vô cùng. Cậu ngồi đờ ra mấy giây, cho đến khi Nhi huơ tay:“Nè, nè, cậu sao vậy?”Khôi giật mình:“À, à không, tôi đang suy nghĩ một vài chuyện thôi.”Tiên hỏi:“Bạn... bạn đồng ý chứ?”Khôi gật đầu:“À, ừ, cũng được.”Tiếng chuông vang lên. Đã đến giờ vào lớp. Hai cô bạn đứng dậy trả tiền rồi tung tăng chạy về lớp. Bỏ lại Tuấn Khôi đi ở phía sau, lòng thầm nghĩ: “Có lẽ quen với cậu ta, mình sẽ có thêm một chút manh mối gì đó về người ấy.”
“Khôi, Thủy Tiên thích cậu, bạn ấy muốn làm quen với cậu.” – Vân Nhi tuôn một tràng.
Khôi hững hờ đáp:
“Thế thì sao?”
Nhi nói tiếp:
“Bạn ấy nhờ tôi giúp. Nếu cậu không chịu thì Tiên sẽ buồn lắm đó.”
Khôi đáp:
“Cậu ta buồn thì liên quan gì đến tôi?”
Nhi sắp mất hết kiên nhẫn, nhưng cố nhịn và nói:
“Thì tôi sẽ buồn chứ sao.”
Khôi thở dài:
“Haizz, được rồi. Khi nào gặp?”
Nhi nhanh nhảu:
“Giờ ra chơi chiều hôm nay, ở căn tin.”
Khôi đáp:
“Ừ, tôi biết rồi.”
Giờ ra chơi buổi chiều...
“Khôi, Khôi!” – Nhi vẫy tay.
Khôi cho tay vào túi quần, đủng đỉnh bước lại gần. Dáng vẻ này của cậu làm tim Thủy Tiên đập rộn ràng. Cậu ngồi xuống ghế, gọi một ly nước táo, hút một ngụm rồi nói:
“Sao, bạn Thủy Tiên muốn tìm tôi để làm gì?”
Thủy Tiên lí nhí nói:
“Mình, mình thích bạn. Bạn...bạn có thể làm bạn thân với mình được không?”
Giây phút Tiên ngẩng đầu lên, Tuấn Khôi giật mình. Đôi mắt cậu ta, có điểm gì đó rất....rất giống người ấy. Đột nhiên cậu thấy bất an vô cùng. Cậu ngồi đờ ra mấy giây, cho đến khi Nhi huơ tay:
“Nè, nè, cậu sao vậy?”
Khôi giật mình:
“À, à không, tôi đang suy nghĩ một vài chuyện thôi.”
Tiên hỏi:
“Bạn... bạn đồng ý chứ?”
Khôi gật đầu:
“À, ừ, cũng được.”
Tiếng chuông vang lên. Đã đến giờ vào lớp. Hai cô bạn đứng dậy trả tiền rồi tung tăng chạy về lớp. Bỏ lại Tuấn Khôi đi ở phía sau, lòng thầm nghĩ: “Có lẽ quen với cậu ta, mình sẽ có thêm một chút manh mối gì đó về người ấy.”
Chọc Phá Cô Nàng Mọt SáchTác giả: Quỳnh Anh cuuteVân Nhi bước xuống xe hơi. Cầm giấy báo nhập học và giấy báo điểm trên tay, cô nàng khẽ mỉm cười. Với số điểm 10 Toán chuyên, 10 Toán chung, 9,8 Văn chung, 9 Anh chung, cô đương nhiên được tuyển vào ngôi trường chuyên Golden Star nổi tiếng nhất thành phố này. Nhìn tờ giấy báo, cô nhanh chân bước lên các tầng lầu. Đã đến rồi. Lớp 10 toán chuyên năm nay ít học sinh hơn mọi năm. Chỉ tại vì đề toán chuyên năm nay trường ra rất khó, số học sinh vào toán chuyên rất ít. Cô bước vào chỗ ngồi của mình theo sự sắp xếp trên bảng. Tiếng chuông vang lên. Các học sinh nhanh chóng vào lớp. 5’ phút sau, cô giáo bước vào lớp. Cô cười nhẹ nhàng và nói: “Chào mừng các em đã được vào học lớp 10 toán chuyên của cô. Xin giới thiệu, cô là Trần Phương Chi, GVCN đồng thời là giáo viên toán của các em. Cả lớp cho một tràng pháo tay nào.” Một tràng pháo tay nổi lên. Cô Chi phất nhẹ tay. Lập tức tràng pháo tay ngưng bặt. Cô Chi khẽ cười: “Lớp rất hiểu ý cô đấy. Bây giờ cô sẽ điểm danh nhé.” “Lâm Thúy Anh” “Dạ có… “Khôi, Thủy Tiên thích cậu, bạn ấy muốn làm quen với cậu.” – Vân Nhi tuôn một tràng.Khôi hững hờ đáp:“Thế thì sao?”Nhi nói tiếp:“Bạn ấy nhờ tôi giúp. Nếu cậu không chịu thì Tiên sẽ buồn lắm đó.”Khôi đáp:“Cậu ta buồn thì liên quan gì đến tôi?”Nhi sắp mất hết kiên nhẫn, nhưng cố nhịn và nói:“Thì tôi sẽ buồn chứ sao.”Khôi thở dài:“Haizz, được rồi. Khi nào gặp?”Nhi nhanh nhảu:“Giờ ra chơi chiều hôm nay, ở căn tin.”Khôi đáp:“Ừ, tôi biết rồi.”Giờ ra chơi buổi chiều...“Khôi, Khôi!” – Nhi vẫy tay.Khôi cho tay vào túi quần, đủng đỉnh bước lại gần. Dáng vẻ này của cậu làm tim Thủy Tiên đập rộn ràng. Cậu ngồi xuống ghế, gọi một ly nước táo, hút một ngụm rồi nói:“Sao, bạn Thủy Tiên muốn tìm tôi để làm gì?”Thủy Tiên lí nhí nói:“Mình, mình thích bạn. Bạn...bạn có thể làm bạn thân với mình được không?”Giây phút Tiên ngẩng đầu lên, Tuấn Khôi giật mình. Đôi mắt cậu ta, có điểm gì đó rất....rất giống người ấy. Đột nhiên cậu thấy bất an vô cùng. Cậu ngồi đờ ra mấy giây, cho đến khi Nhi huơ tay:“Nè, nè, cậu sao vậy?”Khôi giật mình:“À, à không, tôi đang suy nghĩ một vài chuyện thôi.”Tiên hỏi:“Bạn... bạn đồng ý chứ?”Khôi gật đầu:“À, ừ, cũng được.”Tiếng chuông vang lên. Đã đến giờ vào lớp. Hai cô bạn đứng dậy trả tiền rồi tung tăng chạy về lớp. Bỏ lại Tuấn Khôi đi ở phía sau, lòng thầm nghĩ: “Có lẽ quen với cậu ta, mình sẽ có thêm một chút manh mối gì đó về người ấy.”