Trong phòng làn khói lượn lờ, bên cửa sổ hé ra một cái giường bằng gỗ tùng, bên trên chăn đệm rối loạn. Một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi ôm đầu gối ngồi xổm trên giường, trên người mặc một cái quần lụa màu xanh, nửa thân trên tr*n tr**, trên gương mặt tinh tế tựa như búp bê sứ không có một tia biểu tình, hé mắt nhìn người trước mặt bận rộn chạy ra chạy vào. Một lúc lâu sau, cái người vẫn đứng lom khom nhìn ấm thuốc cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, cầm lấy dải lụa trên bàn rồi đi đến bên giường. Thiếu niên ngoan ngoãn cúi đầu, để cho hắn buộc tóc lại cho mình, làm lộ ra những vết roi trên lưng khiến người ta kinh sợ. “Là Chiếu Lô làm, hay là Quốc cữu gia?”. Thiếu niên trả lời: “Đương nhiên là cữu cữu làm, Chiếu Lô dám sao”. “Vì sao lại đánh?”. Thiếu niên giật giật lông mi: “Ngày hôm qua luyện võ, bị sư phụ đánh cho bất tỉnh ba canh giờ, cữu cữu nói ca ca ở Thịnh kinh chịu khổ, ta lại dám ở nơi này nhàn hạ, không thể không phạt”. “Có phải vậy không?”. Dường như thiếu niên cũng…
Quyển 2 - Chương 23-1: Văn án
Túy Nhược Thành HoanTác giả: Trần Sắc – 尘色Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcTrong phòng làn khói lượn lờ, bên cửa sổ hé ra một cái giường bằng gỗ tùng, bên trên chăn đệm rối loạn. Một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi ôm đầu gối ngồi xổm trên giường, trên người mặc một cái quần lụa màu xanh, nửa thân trên tr*n tr**, trên gương mặt tinh tế tựa như búp bê sứ không có một tia biểu tình, hé mắt nhìn người trước mặt bận rộn chạy ra chạy vào. Một lúc lâu sau, cái người vẫn đứng lom khom nhìn ấm thuốc cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, cầm lấy dải lụa trên bàn rồi đi đến bên giường. Thiếu niên ngoan ngoãn cúi đầu, để cho hắn buộc tóc lại cho mình, làm lộ ra những vết roi trên lưng khiến người ta kinh sợ. “Là Chiếu Lô làm, hay là Quốc cữu gia?”. Thiếu niên trả lời: “Đương nhiên là cữu cữu làm, Chiếu Lô dám sao”. “Vì sao lại đánh?”. Thiếu niên giật giật lông mi: “Ngày hôm qua luyện võ, bị sư phụ đánh cho bất tỉnh ba canh giờ, cữu cữu nói ca ca ở Thịnh kinh chịu khổ, ta lại dám ở nơi này nhàn hạ, không thể không phạt”. “Có phải vậy không?”. Dường như thiếu niên cũng… Lời đồn đại huynh trưởng chưa chết, trong triều rục rịch xuất hiện thế lực phản đối,Trong khi đó Phượng Thương và Dục Trăn vẫn không thể đối đãi một lòng với nhau.Không dám dễ dàng tin tưởng, không dám cầu quá nhiều quyến luyến,Phượng Thương chỉ có thể không ngừng thử, lại không ngừng bị tổn thưởng.Quý vi thiên tử, cũng gập ghềnh nửa cuộc đời, không ai có thể nói hết thống khổ,Ước mong có được tình yêu, lại nhiều lần âm thầm thất vọng kết thúc.Yêu cùng hận làm cho tâm mục nát, Phượng Thương đã vô lực thừa nhận, chỉ có thể chấp nhận buông tay.Nhưng độc dược sâu tận xương tủy, thì sao có thể tiêu trừ?Chấp nhất si mê, chỉ có lúc tỉnh say trong chén rượu, thất vọng mới thành vui mừng…Trích đoạn:Chờ Lưu thái y lui ra ngoài, Dục Trăn nhìn về phía Phượng Thương, thấy y vẫn cười xán lạn như trước, nhưng ánh mắt lại trống rỗng.Phượng Thương không nhìn hắn, chỉ từng chút thu lại nụ cười, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Dục Trăn, ta từ bỏ”.Dục Trăn cứng đờ, nói không nên lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Phượng Thương.Chỉ nghe Phượng Thương khó khăn nói hết: “Ta nợ ca ca, cả đời cũng không trả hết, vì vậy ta căn bản không nên tranh giành với ca ca, không nên vọng tưởng thay thế được ca ca…”.Thanh âm của y càng trầm hơn: “Ta từ bỏ, không dám đòi hỏi nữa, ngươi trở về đi, đem nương ngươi mang về, bà muốn ta tứ hôn, ta sẽ tứ hôn, ta từ bỏ, ta từ bỏ”.
Lời đồn đại huynh trưởng chưa chết, trong triều rục rịch xuất hiện thế lực phản đối,
Trong khi đó Phượng Thương và Dục Trăn vẫn không thể đối đãi một lòng với nhau.
Không dám dễ dàng tin tưởng, không dám cầu quá nhiều quyến luyến,
Phượng Thương chỉ có thể không ngừng thử, lại không ngừng bị tổn thưởng.
Quý vi thiên tử, cũng gập ghềnh nửa cuộc đời, không ai có thể nói hết thống khổ,
Ước mong có được tình yêu, lại nhiều lần âm thầm thất vọng kết thúc.
Yêu cùng hận làm cho tâm mục nát, Phượng Thương đã vô lực thừa nhận, chỉ có thể chấp nhận buông tay.
Nhưng độc dược sâu tận xương tủy, thì sao có thể tiêu trừ?
Chấp nhất si mê, chỉ có lúc tỉnh say trong chén rượu, thất vọng mới thành vui mừng…
Trích đoạn:
Chờ Lưu thái y lui ra ngoài, Dục Trăn nhìn về phía Phượng Thương, thấy y vẫn cười xán lạn như trước, nhưng ánh mắt lại trống rỗng. Phượng Thương không nhìn hắn, chỉ từng chút thu lại nụ cười, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Dục Trăn, ta từ bỏ”. Dục Trăn cứng đờ, nói không nên lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Phượng Thương. Chỉ nghe Phượng Thương khó khăn nói hết: “Ta nợ ca ca, cả đời cũng không trả hết, vì vậy ta căn bản không nên tranh giành với ca ca, không nên vọng tưởng thay thế được ca ca…”. Thanh âm của y càng trầm hơn: “Ta từ bỏ, không dám đòi hỏi nữa, ngươi trở về đi, đem nương ngươi mang về, bà muốn ta tứ hôn, ta sẽ tứ hôn, ta từ bỏ, ta từ bỏ”.
Túy Nhược Thành HoanTác giả: Trần Sắc – 尘色Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcTrong phòng làn khói lượn lờ, bên cửa sổ hé ra một cái giường bằng gỗ tùng, bên trên chăn đệm rối loạn. Một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi ôm đầu gối ngồi xổm trên giường, trên người mặc một cái quần lụa màu xanh, nửa thân trên tr*n tr**, trên gương mặt tinh tế tựa như búp bê sứ không có một tia biểu tình, hé mắt nhìn người trước mặt bận rộn chạy ra chạy vào. Một lúc lâu sau, cái người vẫn đứng lom khom nhìn ấm thuốc cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, cầm lấy dải lụa trên bàn rồi đi đến bên giường. Thiếu niên ngoan ngoãn cúi đầu, để cho hắn buộc tóc lại cho mình, làm lộ ra những vết roi trên lưng khiến người ta kinh sợ. “Là Chiếu Lô làm, hay là Quốc cữu gia?”. Thiếu niên trả lời: “Đương nhiên là cữu cữu làm, Chiếu Lô dám sao”. “Vì sao lại đánh?”. Thiếu niên giật giật lông mi: “Ngày hôm qua luyện võ, bị sư phụ đánh cho bất tỉnh ba canh giờ, cữu cữu nói ca ca ở Thịnh kinh chịu khổ, ta lại dám ở nơi này nhàn hạ, không thể không phạt”. “Có phải vậy không?”. Dường như thiếu niên cũng… Lời đồn đại huynh trưởng chưa chết, trong triều rục rịch xuất hiện thế lực phản đối,Trong khi đó Phượng Thương và Dục Trăn vẫn không thể đối đãi một lòng với nhau.Không dám dễ dàng tin tưởng, không dám cầu quá nhiều quyến luyến,Phượng Thương chỉ có thể không ngừng thử, lại không ngừng bị tổn thưởng.Quý vi thiên tử, cũng gập ghềnh nửa cuộc đời, không ai có thể nói hết thống khổ,Ước mong có được tình yêu, lại nhiều lần âm thầm thất vọng kết thúc.Yêu cùng hận làm cho tâm mục nát, Phượng Thương đã vô lực thừa nhận, chỉ có thể chấp nhận buông tay.Nhưng độc dược sâu tận xương tủy, thì sao có thể tiêu trừ?Chấp nhất si mê, chỉ có lúc tỉnh say trong chén rượu, thất vọng mới thành vui mừng…Trích đoạn:Chờ Lưu thái y lui ra ngoài, Dục Trăn nhìn về phía Phượng Thương, thấy y vẫn cười xán lạn như trước, nhưng ánh mắt lại trống rỗng.Phượng Thương không nhìn hắn, chỉ từng chút thu lại nụ cười, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Dục Trăn, ta từ bỏ”.Dục Trăn cứng đờ, nói không nên lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Phượng Thương.Chỉ nghe Phượng Thương khó khăn nói hết: “Ta nợ ca ca, cả đời cũng không trả hết, vì vậy ta căn bản không nên tranh giành với ca ca, không nên vọng tưởng thay thế được ca ca…”.Thanh âm của y càng trầm hơn: “Ta từ bỏ, không dám đòi hỏi nữa, ngươi trở về đi, đem nương ngươi mang về, bà muốn ta tứ hôn, ta sẽ tứ hôn, ta từ bỏ, ta từ bỏ”.