Cuối năm Khánh gia thứ mười bảy, tại kinh thành. Tuyết rơi. Ngày mai chính là tân niên , tại chốn kinh thành phồn hoa, không ít chủ quán rượu đã sớm đóng cửa đi đón giao thừa, chỉ còn lại ven đường một ít quán nhỏ đang còn mở để kiếm thêm chút ngân lượng . Trương Tiến đã uống rượu, bước thấp bước cao trên tuyết, cười khổ vì tuyết rơi càng lúc càng nhanh. Dọc theo đường đi, dòng người vội vã, chỉ là dù cho từ quán rượu nhỏ cho đến ngã tư đường náo nhiệt đều có thể nghe được một vài đám người tụm năm tụm ba đang nói thầm chuyện gì đó với vẻ mặt hưng phấn và đầu lông mày nhíu lại mang vẻ tò mò. Ngay tại trung tâm đường đi, hoàng bảng dán ở trên tường hơi lung lay trong tuyết. Bẩu trời dần hửng sáng. Ngày mai sẽ có người bị thi hành hình phạt chém ngang eo ở chợ. Nếu người bị hành hình là kẻ tội thần nghịch tặc thì cũng coi như xong. Đằng này, người này lại có thân phận cực kỳ đặc biệt : Niên Tuyền Cơ. Vốn là phi tử được sủng ái nhất của hoàng thượng, tuy nhan sắc không đến mức khuynh…
Chương 28: Điều bí mật
Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của TaTác giả: Mặc Vũ Bích CaTruyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCuối năm Khánh gia thứ mười bảy, tại kinh thành. Tuyết rơi. Ngày mai chính là tân niên , tại chốn kinh thành phồn hoa, không ít chủ quán rượu đã sớm đóng cửa đi đón giao thừa, chỉ còn lại ven đường một ít quán nhỏ đang còn mở để kiếm thêm chút ngân lượng . Trương Tiến đã uống rượu, bước thấp bước cao trên tuyết, cười khổ vì tuyết rơi càng lúc càng nhanh. Dọc theo đường đi, dòng người vội vã, chỉ là dù cho từ quán rượu nhỏ cho đến ngã tư đường náo nhiệt đều có thể nghe được một vài đám người tụm năm tụm ba đang nói thầm chuyện gì đó với vẻ mặt hưng phấn và đầu lông mày nhíu lại mang vẻ tò mò. Ngay tại trung tâm đường đi, hoàng bảng dán ở trên tường hơi lung lay trong tuyết. Bẩu trời dần hửng sáng. Ngày mai sẽ có người bị thi hành hình phạt chém ngang eo ở chợ. Nếu người bị hành hình là kẻ tội thần nghịch tặc thì cũng coi như xong. Đằng này, người này lại có thân phận cực kỳ đặc biệt : Niên Tuyền Cơ. Vốn là phi tử được sủng ái nhất của hoàng thượng, tuy nhan sắc không đến mức khuynh… “Tiên Nghiên Đài Ngọc lúc trước đã dùng rồi, giờ nếu ta lại dùng thiết khoán, chàng có tha cho ta không? Tuyền Cơ hỏi.“Thiết khoán cũng chỉ có thể cứu nàng một lần.” Long Phi Ly lạnh nhạt nói.Tuyền Cơ gật đầu, chuyển ánh nhìn sang bên Đoạn phu nhân, “Tinh Oánh, chuyện này rốt cuộc cũng không thể tránh khỏi, em tội gì phải nhiều lời?”Lúc này Đoạn phu nhân mới hiểu hết ý tứ trong lời nói của Tuyền, cơ thể chợt sụp xuống trong lòng tướng công.Tuyền Cơ không quay lại nhìn Long Phi Ly, hai gã cấm quân kìm nàng đưa đến đoạn đầu đài, cảm nhận rõ cái lạnh của hung khí thấm vào thân thể nàng.Từng bông tuyết lạnh rơi xuống da thịt nàng. Dưới thân đã đau đến mất cảm giác.Đau đớn làm ý thức nàng có chút rã rời, nhưng sự sợ hãi trước cái chết lại làm thần kinh nàng căng lên. Nàng nhắm chặt mắt lại, mi mắt run run.Đúng vậy, nàng cũng sợ, rất sợ. Sợ rằng, tim sẽ đau đến không thể hô hấp được nữa.Mắt không nhìn thấy, chỉ nghe thấy xung quanh yên tĩnh. Những người nãy giờ vẫn kêu gào muốn chém chết nàng hiện cũng không thấy la hét thêm. Có lẽ cảnh tượng này rất đáng sợ. Bao nhiêu năm qua, nào có nữ nhân nào của hoàng đế lại phải chịu hình phạt như vậy.Hắn là người đàn ông của nàng, nhưng cũng là hoàng đế.Phi tần của hoàng đế sao có thể bị người đàn ông khác làm vấy bẩn, cũng như uy nghiêm của hoàng đế sao có thể để kẻ khác thách thức?Nhớ lại trước đây, hắn đã từng hỏi nàng đứa nhỏ này có phải của Bạch Chiến Phong hay không? Bởi vì trong khoảng thời gian đó, hắn cùng nàng cải trang xuất cung, sau này tại quận Yên Hà cả hai bị tập kích, nàng cùng Bạch Chiến Phong và Tinh Oánh ở cùng một chỗ.Trong trí nhớ của hắn, thời gian đó, hắn không chạm qua nàng.Nàng nói đứa nhỏ không phải của Chiến Phong, cũng đã dùng tính mạng của mình để thề.Nhưng ngoại trừ lần đó ra, nàng chỉ im lặng không nói. Về đứa nhỏ, chỉ có nàng, Đoạn phu nhân và một người đã chết, Bạch Chiến Phong biết rõ.Bởi vì bí mật này liên quan đến tính mạng của hắn.Chiến Phong yêu nàng, hắn biết. Tuy khi đó hắn lựa chọn tin tưởng nhưng cũng không thể tránh trong lòng có chút hiềm khíchMà lúc này, nàng mang thai, lại không đưa ra chứng cứ, vì thế hắn liền bộc phát sự phẫn nộ của mình.Nàng tự ý chạy ra cung làm gì, chẳng lẽ hắn lại không biết?Chỉ là, trong mắt hắn, nàng đối với Bạch Chiến Phong là sống chết có nhau.Nàng hận hắn hại chết Chiến Phong, nàng thấy thẹn với Chiến Phong.Nhưng cho dù là hận, cho dù hắn gán cho nàng cái tội danh phản quốc, muốn g**t ch*t nàng, nàng cũng không thể nói cho hắn hay chuyện xảy ra trong đêm đó ở quân Yên Hà.Bởi một khi bí mật đáng sợ kia lộ ra, hắn sẽ chết.Nàng không muốn hắn chết.Tây Lãnh quốc cần một vị hoàng đế như hắn, cần một hoàng đế có thể mang đến phồn hoa cho đất nước cùng dân chúng.Kỳ thật, cho dù có trăm ngàn lý do, xét cho cùng cũng chỉ có một.Nàng sợ hắn chết, dù cho ở bên hắn sẽ không bao giờ có thể là nàng nữa.Không phải hắn từng nói với nàng muốn tạo ra một thời đại hưng thịnh sao ?Còn sống, vậy là tốt rồi.
“Tiên Nghiên Đài Ngọc lúc trước đã dùng rồi, giờ nếu ta lại dùng thiết khoán, chàng có tha cho ta không? Tuyền Cơ hỏi.
“Thiết khoán cũng chỉ có thể cứu nàng một lần.” Long Phi Ly lạnh nhạt nói.
Tuyền Cơ gật đầu, chuyển ánh nhìn sang bên Đoạn phu nhân, “Tinh Oánh, chuyện này rốt cuộc cũng không thể tránh khỏi, em tội gì phải nhiều lời?”
Lúc này Đoạn phu nhân mới hiểu hết ý tứ trong lời nói của Tuyền, cơ thể chợt sụp xuống trong lòng tướng công.
Tuyền Cơ không quay lại nhìn Long Phi Ly, hai gã cấm quân kìm nàng đưa đến đoạn đầu đài, cảm nhận rõ cái lạnh của hung khí thấm vào thân thể nàng.
Từng bông tuyết lạnh rơi xuống da thịt nàng. Dưới thân đã đau đến mất cảm giác.
Đau đớn làm ý thức nàng có chút rã rời, nhưng sự sợ hãi trước cái chết lại làm thần kinh nàng căng lên. Nàng nhắm chặt mắt lại, mi mắt run run.
Đúng vậy, nàng cũng sợ, rất sợ. Sợ rằng, tim sẽ đau đến không thể hô hấp được nữa.
Mắt không nhìn thấy, chỉ nghe thấy xung quanh yên tĩnh. Những người nãy giờ vẫn kêu gào muốn chém chết nàng hiện cũng không thấy la hét thêm. Có lẽ cảnh tượng này rất đáng sợ. Bao nhiêu năm qua, nào có nữ nhân nào của hoàng đế lại phải chịu hình phạt như vậy.
Hắn là người đàn ông của nàng, nhưng cũng là hoàng đế.
Phi tần của hoàng đế sao có thể bị người đàn ông khác làm vấy bẩn, cũng như uy nghiêm của hoàng đế sao có thể để kẻ khác thách thức?
Nhớ lại trước đây, hắn đã từng hỏi nàng đứa nhỏ này có phải của Bạch Chiến Phong hay không? Bởi vì trong khoảng thời gian đó, hắn cùng nàng cải trang xuất cung, sau này tại quận Yên Hà cả hai bị tập kích, nàng cùng Bạch Chiến Phong và Tinh Oánh ở cùng một chỗ.
Trong trí nhớ của hắn, thời gian đó, hắn không chạm qua nàng.
Nàng nói đứa nhỏ không phải của Chiến Phong, cũng đã dùng tính mạng của mình để thề.
Nhưng ngoại trừ lần đó ra, nàng chỉ im lặng không nói. Về đứa nhỏ, chỉ có nàng, Đoạn phu nhân và một người đã chết, Bạch Chiến Phong biết rõ.
Bởi vì bí mật này liên quan đến tính mạng của hắn.
Chiến Phong yêu nàng, hắn biết. Tuy khi đó hắn lựa chọn tin tưởng nhưng cũng không thể tránh trong lòng có chút hiềm khích
Mà lúc này, nàng mang thai, lại không đưa ra chứng cứ, vì thế hắn liền bộc phát sự phẫn nộ của mình.
Nàng tự ý chạy ra cung làm gì, chẳng lẽ hắn lại không biết?
Chỉ là, trong mắt hắn, nàng đối với Bạch Chiến Phong là sống chết có nhau.
Nàng hận hắn hại chết Chiến Phong, nàng thấy thẹn với Chiến Phong.
Nhưng cho dù là hận, cho dù hắn gán cho nàng cái tội danh phản quốc, muốn g**t ch*t nàng, nàng cũng không thể nói cho hắn hay chuyện xảy ra trong đêm đó ở quân Yên Hà.
Bởi một khi bí mật đáng sợ kia lộ ra, hắn sẽ chết.
Nàng không muốn hắn chết.
Tây Lãnh quốc cần một vị hoàng đế như hắn, cần một hoàng đế có thể mang đến phồn hoa cho đất nước cùng dân chúng.
Kỳ thật, cho dù có trăm ngàn lý do, xét cho cùng cũng chỉ có một.
Nàng sợ hắn chết, dù cho ở bên hắn sẽ không bao giờ có thể là nàng nữa.
Không phải hắn từng nói với nàng muốn tạo ra một thời đại hưng thịnh sao ?
Còn sống, vậy là tốt rồi.
Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của TaTác giả: Mặc Vũ Bích CaTruyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCuối năm Khánh gia thứ mười bảy, tại kinh thành. Tuyết rơi. Ngày mai chính là tân niên , tại chốn kinh thành phồn hoa, không ít chủ quán rượu đã sớm đóng cửa đi đón giao thừa, chỉ còn lại ven đường một ít quán nhỏ đang còn mở để kiếm thêm chút ngân lượng . Trương Tiến đã uống rượu, bước thấp bước cao trên tuyết, cười khổ vì tuyết rơi càng lúc càng nhanh. Dọc theo đường đi, dòng người vội vã, chỉ là dù cho từ quán rượu nhỏ cho đến ngã tư đường náo nhiệt đều có thể nghe được một vài đám người tụm năm tụm ba đang nói thầm chuyện gì đó với vẻ mặt hưng phấn và đầu lông mày nhíu lại mang vẻ tò mò. Ngay tại trung tâm đường đi, hoàng bảng dán ở trên tường hơi lung lay trong tuyết. Bẩu trời dần hửng sáng. Ngày mai sẽ có người bị thi hành hình phạt chém ngang eo ở chợ. Nếu người bị hành hình là kẻ tội thần nghịch tặc thì cũng coi như xong. Đằng này, người này lại có thân phận cực kỳ đặc biệt : Niên Tuyền Cơ. Vốn là phi tử được sủng ái nhất của hoàng thượng, tuy nhan sắc không đến mức khuynh… “Tiên Nghiên Đài Ngọc lúc trước đã dùng rồi, giờ nếu ta lại dùng thiết khoán, chàng có tha cho ta không? Tuyền Cơ hỏi.“Thiết khoán cũng chỉ có thể cứu nàng một lần.” Long Phi Ly lạnh nhạt nói.Tuyền Cơ gật đầu, chuyển ánh nhìn sang bên Đoạn phu nhân, “Tinh Oánh, chuyện này rốt cuộc cũng không thể tránh khỏi, em tội gì phải nhiều lời?”Lúc này Đoạn phu nhân mới hiểu hết ý tứ trong lời nói của Tuyền, cơ thể chợt sụp xuống trong lòng tướng công.Tuyền Cơ không quay lại nhìn Long Phi Ly, hai gã cấm quân kìm nàng đưa đến đoạn đầu đài, cảm nhận rõ cái lạnh của hung khí thấm vào thân thể nàng.Từng bông tuyết lạnh rơi xuống da thịt nàng. Dưới thân đã đau đến mất cảm giác.Đau đớn làm ý thức nàng có chút rã rời, nhưng sự sợ hãi trước cái chết lại làm thần kinh nàng căng lên. Nàng nhắm chặt mắt lại, mi mắt run run.Đúng vậy, nàng cũng sợ, rất sợ. Sợ rằng, tim sẽ đau đến không thể hô hấp được nữa.Mắt không nhìn thấy, chỉ nghe thấy xung quanh yên tĩnh. Những người nãy giờ vẫn kêu gào muốn chém chết nàng hiện cũng không thấy la hét thêm. Có lẽ cảnh tượng này rất đáng sợ. Bao nhiêu năm qua, nào có nữ nhân nào của hoàng đế lại phải chịu hình phạt như vậy.Hắn là người đàn ông của nàng, nhưng cũng là hoàng đế.Phi tần của hoàng đế sao có thể bị người đàn ông khác làm vấy bẩn, cũng như uy nghiêm của hoàng đế sao có thể để kẻ khác thách thức?Nhớ lại trước đây, hắn đã từng hỏi nàng đứa nhỏ này có phải của Bạch Chiến Phong hay không? Bởi vì trong khoảng thời gian đó, hắn cùng nàng cải trang xuất cung, sau này tại quận Yên Hà cả hai bị tập kích, nàng cùng Bạch Chiến Phong và Tinh Oánh ở cùng một chỗ.Trong trí nhớ của hắn, thời gian đó, hắn không chạm qua nàng.Nàng nói đứa nhỏ không phải của Chiến Phong, cũng đã dùng tính mạng của mình để thề.Nhưng ngoại trừ lần đó ra, nàng chỉ im lặng không nói. Về đứa nhỏ, chỉ có nàng, Đoạn phu nhân và một người đã chết, Bạch Chiến Phong biết rõ.Bởi vì bí mật này liên quan đến tính mạng của hắn.Chiến Phong yêu nàng, hắn biết. Tuy khi đó hắn lựa chọn tin tưởng nhưng cũng không thể tránh trong lòng có chút hiềm khíchMà lúc này, nàng mang thai, lại không đưa ra chứng cứ, vì thế hắn liền bộc phát sự phẫn nộ của mình.Nàng tự ý chạy ra cung làm gì, chẳng lẽ hắn lại không biết?Chỉ là, trong mắt hắn, nàng đối với Bạch Chiến Phong là sống chết có nhau.Nàng hận hắn hại chết Chiến Phong, nàng thấy thẹn với Chiến Phong.Nhưng cho dù là hận, cho dù hắn gán cho nàng cái tội danh phản quốc, muốn g**t ch*t nàng, nàng cũng không thể nói cho hắn hay chuyện xảy ra trong đêm đó ở quân Yên Hà.Bởi một khi bí mật đáng sợ kia lộ ra, hắn sẽ chết.Nàng không muốn hắn chết.Tây Lãnh quốc cần một vị hoàng đế như hắn, cần một hoàng đế có thể mang đến phồn hoa cho đất nước cùng dân chúng.Kỳ thật, cho dù có trăm ngàn lý do, xét cho cùng cũng chỉ có một.Nàng sợ hắn chết, dù cho ở bên hắn sẽ không bao giờ có thể là nàng nữa.Không phải hắn từng nói với nàng muốn tạo ra một thời đại hưng thịnh sao ?Còn sống, vậy là tốt rồi.