"Mình không phải ăn trộm!" Trong phòng ngủ của một trại mồ côi, một cô gái chín tuổi một mình đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, ánh mắt hiện lên một vòng đỏ. Cô có một đôi mắt to mọng nước long lanh, linh động xinh đẹp, nhưng cả người bị mất cân bằng dinh dưỡng, nhìn có chút gầy gò!. Thấy mọi người ai cũng lấy một loại ánh mắt khinh miệt, khinh bỉ mà dò xét cô, cô ủy khuất nghẹn ngào: "Ngọc bội đó vốn là của mình, vốn chính là của mình!... Mình, mình không phải ăn trộm! Đó là mẹ để lại cho mình!" "Vậy ý của cậu, là tôi trộm đồ của cậu phải không?!"Đối diện cô, là một cô bé tuổi xấp xỉ với cô. Cô nghiêng đầu một chút, lạnh lùng trợn mắt nhìn cô ta một cái, quay lại cười khẩy một cái. So sánh với cô, cô gái này tướng mạo vui vẻ, vẻ mặt cao ngạo, giống như một tiểu công chúa cao cao tại thượng vậy, có cả ngàn người vì cô mà sủng ái. Cô ta vừa dứt lời, các bạn khác đứng cạnh cô ta lập tức lên tiếng bảo vệ. "Cậu rõ ràng đang nói dối! Đang gạt người! Nhu nhi làm sao biết đồ của…
Chương 49: Giống như gặp lúc đó
Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám ĐốcTác giả: Hoa Dung Nguyệt HạTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Mình không phải ăn trộm!" Trong phòng ngủ của một trại mồ côi, một cô gái chín tuổi một mình đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, ánh mắt hiện lên một vòng đỏ. Cô có một đôi mắt to mọng nước long lanh, linh động xinh đẹp, nhưng cả người bị mất cân bằng dinh dưỡng, nhìn có chút gầy gò!. Thấy mọi người ai cũng lấy một loại ánh mắt khinh miệt, khinh bỉ mà dò xét cô, cô ủy khuất nghẹn ngào: "Ngọc bội đó vốn là của mình, vốn chính là của mình!... Mình, mình không phải ăn trộm! Đó là mẹ để lại cho mình!" "Vậy ý của cậu, là tôi trộm đồ của cậu phải không?!"Đối diện cô, là một cô bé tuổi xấp xỉ với cô. Cô nghiêng đầu một chút, lạnh lùng trợn mắt nhìn cô ta một cái, quay lại cười khẩy một cái. So sánh với cô, cô gái này tướng mạo vui vẻ, vẻ mặt cao ngạo, giống như một tiểu công chúa cao cao tại thượng vậy, có cả ngàn người vì cô mà sủng ái. Cô ta vừa dứt lời, các bạn khác đứng cạnh cô ta lập tức lên tiếng bảo vệ. "Cậu rõ ràng đang nói dối! Đang gạt người! Nhu nhi làm sao biết đồ của… Vân Thi Thi cố hết sức chống nửa người ngồi dậy, đỡ lấy cái đầu đang đau đớn. Phía trước tầm mắt, mọi thứ mờ nhạt bay vòng vòng quanh cô.Toàn bộ sức mạnh như mất đi một nửa, mắt thấy bốn bề tĩnh lặng, cô cũng không quan tâm bản thân đang ở nơi nào.Loại nóng rực này át đi lý trí cuối cùng của cô, vươn đôi tay run rẩy thống khổ xé rách đi chiếc váy đang mặc.Ở cửa, bước vào là người đàn ông dáng người cao gầy khí thế bức người. Thân hình cao lớn xuất hiện, căn phòng tựa như có chút nhỏ hẹp."Cạch" một tiếng, cửa đóng lại, lại một lần nữa một mảnh đen tối.Trong căn phòng, chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của cô.Hơi thở mê ly không ngừng phả ra từ bờ môi yêu kiều đầy mị hoặc kia, cùng với tiếng rên trầm trấp, thật khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.Thật là khó chịu, khó chịu vì trong cơ thể cô giống như có một cái lỗ hổng lớn. Dù làm gì cũng không thể lấp đầy khoảng trống hư không kia.Đôi tay cô quơ lung tung, tựa như muốn lấy gì đó lấp vào khoảng trống ấy. Rồi lại không biết, chính bản thân lại đang cần cái gì!Cô duỗi tay v**t v* cơ thể mình, không ngừng v**t v*, muốm ngăn chặn đi h*m m**n đáng sợ. Mỗi khi chạm đến nơi nào, cơ thể liền k*ch th*ch đến tê dại không ngăn cản được mà hưng phấn lên!Mộ Nhã Triết bước đi trong đêm, chậm rãi hướng đến cô đi đến mép giường, dậm chân đứng lặng, cúi đầu ——Dưới ánh đèn, hiện lên chiếc chăn trắng tinh bên hông cô.Lúc này quần áo Vân Thi Thi đã sớm không nghiêm chỉnh, dây váy chảy xuống đầu vai mượt mà. Anh thấy sắc mặt cô ửng hồng khác lạ, trong mắt đầy t*nh d*c, đôi tay bé nhỏ xé rách váy đi, thống khổ dị thường.Mộ Nhã Triết sắc mặt lạnh nhạt đánh giá cô, ánh mắt anh dần lạnh lại. Anh không nghĩ đến, có một ngày họ lại gặp nhau dưới tình huống này.Hắn ta nói, hắn mua cô 20 vạn?Chẳng lẽ số tiền 6 năm trước anh trả cho cô không đủ sao? Nên cô không tiếc mà bán rẻ thân thể mình?Hay là nói, mấy năm nay cô đều như thế?Mà anh, chỉ là người để cô lợi dụng thân thể mình? Từ lúc đó về sau, cô đã bị bao nhiêu người chạm qua rồi?Mộ Nhã Triết giễu cợt câu môi, đáy mắt lạnh băng đến lạnh lẽo. Lại thêm một trận chán ghét, xoay người muốn rời đi.Nhưng ở phía sau lưng, Vân Thi Thi không biết lấy sức mạnh từ nơi nào. Cô từ trên giường quỳ lên, hai tay không màng gì từ phía sau ôm chặt lấy eo anh. Nắm chặt không buông tay!"Đừng đi... Tôi khó chịu lắm, làm ơn... Cứu tôi..."Thân mình người đàn ông cứng đờ, sau lưng bị một mảnh mềm mại dán chặt. Cô tham lam đặt gương mặt nhỏ phía sau anh, ở bên hông anh s* s**ng trên dưới, thấp giọng lẩm bẩm:"Đừng đi... Cứu tôi, cứu tôi được không.. Giúp tôi..."Bước chân Mộ Nhã Triết không rời đi nữa.Anh chậm rãi quay người, Vân Thi Thi nhân cơ hội nhào vào lòng anh. Đôi tay ôm chặt bờ vai vững chãi ấy, thân thể mềm mại dán lên người anh.Phảng phát như làm như vậy, thì có thể an ủi được t*nh d*c trong người. Mà anh cũng nhận thấy được, thân thể đầy đặn của cô quá nóng!Anh kinh ngạc ngước mắt, duỗi tay nắm cằm cô vặn mặt qua.
Vân Thi Thi cố hết sức chống nửa người ngồi dậy, đỡ lấy cái đầu đang đau đớn. Phía trước tầm mắt, mọi thứ mờ nhạt bay vòng vòng quanh cô.
Toàn bộ sức mạnh như mất đi một nửa, mắt thấy bốn bề tĩnh lặng, cô cũng không quan tâm bản thân đang ở nơi nào.
Loại nóng rực này át đi lý trí cuối cùng của cô, vươn đôi tay run rẩy thống khổ xé rách đi chiếc váy đang mặc.
Ở cửa, bước vào là người đàn ông dáng người cao gầy khí thế bức người. Thân hình cao lớn xuất hiện, căn phòng tựa như có chút nhỏ hẹp.
"Cạch" một tiếng, cửa đóng lại, lại một lần nữa một mảnh đen tối.
Trong căn phòng, chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của cô.
Hơi thở mê ly không ngừng phả ra từ bờ môi yêu kiều đầy mị hoặc kia, cùng với tiếng rên trầm trấp, thật khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
Thật là khó chịu, khó chịu vì trong cơ thể cô giống như có một cái lỗ hổng lớn. Dù làm gì cũng không thể lấp đầy khoảng trống hư không kia.
Đôi tay cô quơ lung tung, tựa như muốn lấy gì đó lấp vào khoảng trống ấy. Rồi lại không biết, chính bản thân lại đang cần cái gì!
Cô duỗi tay v**t v* cơ thể mình, không ngừng v**t v*, muốm ngăn chặn đi h*m m**n đáng sợ. Mỗi khi chạm đến nơi nào, cơ thể liền k*ch th*ch đến tê dại không ngăn cản được mà hưng phấn lên!
Mộ Nhã Triết bước đi trong đêm, chậm rãi hướng đến cô đi đến mép giường, dậm chân đứng lặng, cúi đầu ——
Dưới ánh đèn, hiện lên chiếc chăn trắng tinh bên hông cô.
Lúc này quần áo Vân Thi Thi đã sớm không nghiêm chỉnh, dây váy chảy xuống đầu vai mượt mà. Anh thấy sắc mặt cô ửng hồng khác lạ, trong mắt đầy t*nh d*c, đôi tay bé nhỏ xé rách váy đi, thống khổ dị thường.
Mộ Nhã Triết sắc mặt lạnh nhạt đánh giá cô, ánh mắt anh dần lạnh lại. Anh không nghĩ đến, có một ngày họ lại gặp nhau dưới tình huống này.
Hắn ta nói, hắn mua cô 20 vạn?
Chẳng lẽ số tiền 6 năm trước anh trả cho cô không đủ sao? Nên cô không tiếc mà bán rẻ thân thể mình?
Hay là nói, mấy năm nay cô đều như thế?
Mà anh, chỉ là người để cô lợi dụng thân thể mình? Từ lúc đó về sau, cô đã bị bao nhiêu người chạm qua rồi?
Mộ Nhã Triết giễu cợt câu môi, đáy mắt lạnh băng đến lạnh lẽo. Lại thêm một trận chán ghét, xoay người muốn rời đi.
Nhưng ở phía sau lưng, Vân Thi Thi không biết lấy sức mạnh từ nơi nào. Cô từ trên giường quỳ lên, hai tay không màng gì từ phía sau ôm chặt lấy eo anh. Nắm chặt không buông tay!
"Đừng đi... Tôi khó chịu lắm, làm ơn... Cứu tôi..."
Thân mình người đàn ông cứng đờ, sau lưng bị một mảnh mềm mại dán chặt. Cô tham lam đặt gương mặt nhỏ phía sau anh, ở bên hông anh s* s**ng trên dưới, thấp giọng lẩm bẩm:"Đừng đi... Cứu tôi, cứu tôi được không.. Giúp tôi..."
Bước chân Mộ Nhã Triết không rời đi nữa.
Anh chậm rãi quay người, Vân Thi Thi nhân cơ hội nhào vào lòng anh. Đôi tay ôm chặt bờ vai vững chãi ấy, thân thể mềm mại dán lên người anh.
Phảng phát như làm như vậy, thì có thể an ủi được t*nh d*c trong người. Mà anh cũng nhận thấy được, thân thể đầy đặn của cô quá nóng!
Anh kinh ngạc ngước mắt, duỗi tay nắm cằm cô vặn mặt qua.
Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám ĐốcTác giả: Hoa Dung Nguyệt HạTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Mình không phải ăn trộm!" Trong phòng ngủ của một trại mồ côi, một cô gái chín tuổi một mình đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, ánh mắt hiện lên một vòng đỏ. Cô có một đôi mắt to mọng nước long lanh, linh động xinh đẹp, nhưng cả người bị mất cân bằng dinh dưỡng, nhìn có chút gầy gò!. Thấy mọi người ai cũng lấy một loại ánh mắt khinh miệt, khinh bỉ mà dò xét cô, cô ủy khuất nghẹn ngào: "Ngọc bội đó vốn là của mình, vốn chính là của mình!... Mình, mình không phải ăn trộm! Đó là mẹ để lại cho mình!" "Vậy ý của cậu, là tôi trộm đồ của cậu phải không?!"Đối diện cô, là một cô bé tuổi xấp xỉ với cô. Cô nghiêng đầu một chút, lạnh lùng trợn mắt nhìn cô ta một cái, quay lại cười khẩy một cái. So sánh với cô, cô gái này tướng mạo vui vẻ, vẻ mặt cao ngạo, giống như một tiểu công chúa cao cao tại thượng vậy, có cả ngàn người vì cô mà sủng ái. Cô ta vừa dứt lời, các bạn khác đứng cạnh cô ta lập tức lên tiếng bảo vệ. "Cậu rõ ràng đang nói dối! Đang gạt người! Nhu nhi làm sao biết đồ của… Vân Thi Thi cố hết sức chống nửa người ngồi dậy, đỡ lấy cái đầu đang đau đớn. Phía trước tầm mắt, mọi thứ mờ nhạt bay vòng vòng quanh cô.Toàn bộ sức mạnh như mất đi một nửa, mắt thấy bốn bề tĩnh lặng, cô cũng không quan tâm bản thân đang ở nơi nào.Loại nóng rực này át đi lý trí cuối cùng của cô, vươn đôi tay run rẩy thống khổ xé rách đi chiếc váy đang mặc.Ở cửa, bước vào là người đàn ông dáng người cao gầy khí thế bức người. Thân hình cao lớn xuất hiện, căn phòng tựa như có chút nhỏ hẹp."Cạch" một tiếng, cửa đóng lại, lại một lần nữa một mảnh đen tối.Trong căn phòng, chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của cô.Hơi thở mê ly không ngừng phả ra từ bờ môi yêu kiều đầy mị hoặc kia, cùng với tiếng rên trầm trấp, thật khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.Thật là khó chịu, khó chịu vì trong cơ thể cô giống như có một cái lỗ hổng lớn. Dù làm gì cũng không thể lấp đầy khoảng trống hư không kia.Đôi tay cô quơ lung tung, tựa như muốn lấy gì đó lấp vào khoảng trống ấy. Rồi lại không biết, chính bản thân lại đang cần cái gì!Cô duỗi tay v**t v* cơ thể mình, không ngừng v**t v*, muốm ngăn chặn đi h*m m**n đáng sợ. Mỗi khi chạm đến nơi nào, cơ thể liền k*ch th*ch đến tê dại không ngăn cản được mà hưng phấn lên!Mộ Nhã Triết bước đi trong đêm, chậm rãi hướng đến cô đi đến mép giường, dậm chân đứng lặng, cúi đầu ——Dưới ánh đèn, hiện lên chiếc chăn trắng tinh bên hông cô.Lúc này quần áo Vân Thi Thi đã sớm không nghiêm chỉnh, dây váy chảy xuống đầu vai mượt mà. Anh thấy sắc mặt cô ửng hồng khác lạ, trong mắt đầy t*nh d*c, đôi tay bé nhỏ xé rách váy đi, thống khổ dị thường.Mộ Nhã Triết sắc mặt lạnh nhạt đánh giá cô, ánh mắt anh dần lạnh lại. Anh không nghĩ đến, có một ngày họ lại gặp nhau dưới tình huống này.Hắn ta nói, hắn mua cô 20 vạn?Chẳng lẽ số tiền 6 năm trước anh trả cho cô không đủ sao? Nên cô không tiếc mà bán rẻ thân thể mình?Hay là nói, mấy năm nay cô đều như thế?Mà anh, chỉ là người để cô lợi dụng thân thể mình? Từ lúc đó về sau, cô đã bị bao nhiêu người chạm qua rồi?Mộ Nhã Triết giễu cợt câu môi, đáy mắt lạnh băng đến lạnh lẽo. Lại thêm một trận chán ghét, xoay người muốn rời đi.Nhưng ở phía sau lưng, Vân Thi Thi không biết lấy sức mạnh từ nơi nào. Cô từ trên giường quỳ lên, hai tay không màng gì từ phía sau ôm chặt lấy eo anh. Nắm chặt không buông tay!"Đừng đi... Tôi khó chịu lắm, làm ơn... Cứu tôi..."Thân mình người đàn ông cứng đờ, sau lưng bị một mảnh mềm mại dán chặt. Cô tham lam đặt gương mặt nhỏ phía sau anh, ở bên hông anh s* s**ng trên dưới, thấp giọng lẩm bẩm:"Đừng đi... Cứu tôi, cứu tôi được không.. Giúp tôi..."Bước chân Mộ Nhã Triết không rời đi nữa.Anh chậm rãi quay người, Vân Thi Thi nhân cơ hội nhào vào lòng anh. Đôi tay ôm chặt bờ vai vững chãi ấy, thân thể mềm mại dán lên người anh.Phảng phát như làm như vậy, thì có thể an ủi được t*nh d*c trong người. Mà anh cũng nhận thấy được, thân thể đầy đặn của cô quá nóng!Anh kinh ngạc ngước mắt, duỗi tay nắm cằm cô vặn mặt qua.