Tác giả:

“Thu Niệm Niệm, tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ tìm được cô.” Trong một ngõ nhỏ mịt mờ, người đàn ông anh tuấn quyến rũ một tay chống tường, hơi thở c*̉a hắn như một loại chú ngữ c*̉a ác ma khiến cho người ta hoảng hốt. Một cô gái bị nhốt trong tay hắn, khuôn mặt nhiễm hồng làm cô càng thêm đáng yêu. Bởi vì cách nhau quá gần, sự thân cận quá mức này khiến người đàn ông chỉ cần khe khẽ c*́i đầu liền có thể hôn lên môi cô. Tuy rằng không khí ám muội, động tác khiến người xấu hổ nhưng thiếu nữ vẫn mạnh miệng tạo thế nói: “Tống Mạch, tiền tôi đã cho anh, chúng ta liền không quen biết, tại sao anh còn không chịu buông tha tôi!”. “Hả?” Khóe miệng hắn tạo thành một độ cong, “Dùng một ngàn khối mua một đêm c*̉a tôi? Thu Niệm Niệm, cô nghĩ rằng tôi rẻ mạt vậy sao?” Nghĩ tới buổi tối nào đó, Thu Niệm Niệm chớp mắt liền đỏ mặt, tóm lại, tất cả chỉ tại cái ngày đó!…

Chương 18

Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có ĐộcTác giả: Miêu Mao NhoTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không“Thu Niệm Niệm, tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ tìm được cô.” Trong một ngõ nhỏ mịt mờ, người đàn ông anh tuấn quyến rũ một tay chống tường, hơi thở c*̉a hắn như một loại chú ngữ c*̉a ác ma khiến cho người ta hoảng hốt. Một cô gái bị nhốt trong tay hắn, khuôn mặt nhiễm hồng làm cô càng thêm đáng yêu. Bởi vì cách nhau quá gần, sự thân cận quá mức này khiến người đàn ông chỉ cần khe khẽ c*́i đầu liền có thể hôn lên môi cô. Tuy rằng không khí ám muội, động tác khiến người xấu hổ nhưng thiếu nữ vẫn mạnh miệng tạo thế nói: “Tống Mạch, tiền tôi đã cho anh, chúng ta liền không quen biết, tại sao anh còn không chịu buông tha tôi!”. “Hả?” Khóe miệng hắn tạo thành một độ cong, “Dùng một ngàn khối mua một đêm c*̉a tôi? Thu Niệm Niệm, cô nghĩ rằng tôi rẻ mạt vậy sao?” Nghĩ tới buổi tối nào đó, Thu Niệm Niệm chớp mắt liền đỏ mặt, tóm lại, tất cả chỉ tại cái ngày đó!… “Hừ, tôi biết cậu là ai, con nhóc nhỏ này mỗi này đều nhắc đến cậu, tôi không muốn biết c*̃ng khó, tại sao Tống Mạch kêu cậu tới, hắn ở đâu?”“Tổng tài hắn…”Không đợi Bạch Trí nói xong Phong Quang đã lôi kéo hắn ngồi xuống, ngắt lời hắn: “Tống Mạch đi chơi trò hoàng tử và cô bé lọ lem với Thu Niệm Niệm c*̉a hắn rồi, cho nên hôm nay Bạch Trí nhà tôi bàn công việc với anh.”“Tống Mạch.” Dư Lễ âm dương quái khí nói: “Hắn coi tôi là thứ tiểu tốt gì, bổn đại gia đích thân đến làm ăn vậy mà hắn chỉ phái một tên thư ký đến cho có lệ với tôi.”“Nè, tôi không thích anh nói như thế, bạn trai c*̉a bản tiểu thư đến bàn công việc với anh là sỉ nhục anh à?”Dư Lễ nghĩ đến vấn đề nàưy sửng sốt một chút, lại cắt lời: “Yêu ai không yêu lại đi tìm một tên thư ký nhỏ nhoi.”“Tôi chỉ thích anh ấy thì sao, ngoại trừ anh ấy ra ai c*̃ng không thèm.” Phong Quang nắm chặt tay Bạch Trí, khuôn mặt nhỏ nhắn một mực nghiêm túc.Bạch Trí cầm lại tay cô, không hề phản ứng với sự khinh miệt c*̉a Dư Lễ, đem văn kiện đưa ra nói: “Dư tổng có thể xem phương án quảng cáo trang sức c*̉a chúng tôi.”“Không cần thiết, quảng cáo này đều cho các người, tôi là nể mặt mặt mũi c*̉a con nhóc này.”Phong Quang míu mày: “Nè, Dư Lễ!”“Được rồi được rồi, cô không cho tôi nói như vậy, cô nghĩ rằng cậu ta đến đây mà không chuẩn bị tư liệu kỹ càng sao? Không có cô, tôi c*̃ng không đáp ứng dự án này dễ như vậy, dù sao tôi còn tâm cao khí ngạo, đối với hành phi qua loa tắt trách c*̉a Tống Mạch tôi không đối phó ngược lại hắn là hay rồi.”Dư Lễ nói có vẻ rất có đạo lý, ánh mắt Phong Quang tội nghiệp nhìn Bạch Trí, cô không muốn hắn cảm thấy không vui vì phần công việc này nhờ cô mới thành công, “Bạch Trí, tiểu ngư nhi là học trưởng c*̉a em lúc học đại học ở nước ngoài, em tìm hắn không phải vì khinh thường năng lực c*̉a anh đâu, chỉ là…”Chỉ là cái gì cô c*̃ng không biết nói làm sao.“Anh hiểu mà.” Bộ dạng đáng thương c*̉a cô giống như một con mèo con ốm yếu, Bạch Trí vuốt đỉnh đầu cô, nếu không phải còn có người ngoài hắn sẽ hôn nàng một cái thật nhiệt tình.“Chậc.” Bọn họ dịu dàng thắm thiết làm cho một tên FA như Dư Lễ rất khó chịu, hôn thê c*̉a hắn còn chưa theo đuổi được đâu, “Nhóc con, cô là giỡn chơi hay ý muốn nghiêm túc với hắn?”“Đương nhiên là nghiêm túc!”“Nếu tôi nhớ không lầm thì cô còn có một vị hôn phu đi, chính là cái tên Tống Mạch ba ngày hai bữa phải đi tán gái đó.”Phong Quang nghiến răng nghiến lợi, “Tôi sớm hay muộn c*̃ng phải giải trừ hôn ước với cái đồ nghiệp chướng tám trăm năm kia.”“Ơ, son môi c*̉a cô phai một nửa rồi.”“Vậy sao!?” Phong Quang lấy gương ra phát hiện son môi đúng là phai nhạt, “Em đi toilet!”Thân là một thục nữ Phong Quang đi vào toilet tân trang lại, cô vừa đi, hơi thở ôn nhu trên người Bạch Trí liền bặt vô âm tín.Hắn lịch sự mà bất hòa cười, “Dư tổng muốn nói chuyện gì với tôi?”“Bạch Trí, a…” Dư Lễ mỉm cười khó hiểu nói: “Khi ta nghe được Phong Quang muốn ở c*̀ng với cậu thật sự kinh ngạt lo sợ không nhỏ nha, Phong Quang vẫn còn không biết cậu và tôi đã quen biết nhau từ ba năm trước.”“Quý nhân hay quên, Dư tổng cho dù quên nói cho Phong Quang c*̃ng không có gì đáng trách.”“Ha? Cậu không muốn tôi nói cho Phong Quang?”“Tôi không có quyền gì làm Dư tổng làm chuyện mình không muốn.”“Thái độ mơ hồ không rõ c*̉a cậu làm cho tôi thấy không biết được cậu là có tình cảm gì với Phong Quang.”Bạch Trí ôn nhuận như ngọc cười nói: “Việc này có ảnh hường gì với việc chúng ta hợp tác sao?”“Không có.” Dư Lễ lười biếng cười, “Cậu có biết trước khi cậu tới đây Phong Quang tìm tôi nói việc gì không? Cô ấy nói, muốn tôi giúp cậu, giúp cậu đối phó Tống Mạch, giúp cậu báo thù.”Dư Lễ nói xong, hài lòng nhìn người đối diện sắc mặt thay đổi.

“Hừ, tôi biết cậu là ai, con nhóc
nhỏ này mỗi này đều nhắc đến cậu, tôi không muốn biết c*̃ng
khó, tại sao Tống Mạch kêu cậu tới, hắn ở đâu?”

“Tổng tài hắn…”

Không đợi Bạch Trí nói xong Phong Quang đã lôi kéo hắn ngồi
xuống, ngắt lời hắn: “Tống Mạch đi chơi trò hoàng tử và cô bé lọ lem với Thu Niệm Niệm c*̉a hắn rồi, cho nên hôm nay Bạch Trí nhà tôi bàn công việc với anh.”

“Tống Mạch.” Dư Lễ âm dương quái khí nói: “Hắn coi tôi là thứ
tiểu tốt gì, bổn đại gia đích thân đến làm ăn vậy mà hắn chỉ phái một tên thư ký đến cho có lệ với tôi.”

“Nè, tôi không thích anh nói như thế, bạn trai c*̉a bản tiểu thư đến bàn công việc với anh là sỉ nhục anh à?”

Dư Lễ nghĩ đến vấn đề nàưy sửng sốt một chút, lại cắt lời:
“Yêu ai không yêu lại đi tìm một tên thư ký nhỏ nhoi.”

“Tôi chỉ thích anh ấy thì sao, ngoại trừ anh ấy ra ai c*̃ng không thèm.” Phong Quang nắm chặt tay Bạch Trí, khuôn mặt nhỏ nhắn
một mực nghiêm túc.

Bạch Trí cầm lại tay cô, không hề phản ứng với sự khinh miệt
c*̉a Dư Lễ, đem văn kiện đưa ra nói: “Dư tổng có thể xem phương
án quảng cáo trang sức c*̉a chúng tôi.”

“Không cần thiết, quảng cáo này đều cho các người, tôi là nể mặt mặt mũi c*̉a con nhóc này.”

Phong Quang míu mày: “Nè, Dư Lễ!”

“Được rồi được rồi, cô không cho tôi nói như vậy, cô nghĩ rằng
cậu ta đến đây mà không chuẩn bị tư liệu kỹ càng sao? Không có
cô, tôi c*̃ng không đáp ứng dự án này dễ như vậy, dù sao tôi
còn tâm cao khí ngạo, đối với hành phi qua loa tắt trách c*̉a
Tống Mạch tôi không đối phó ngược lại hắn là hay rồi.”

Dư Lễ nói có vẻ rất có đạo lý, ánh mắt Phong Quang tội
nghiệp nhìn Bạch Trí, cô không muốn hắn cảm thấy không vui vì
phần công việc này nhờ cô mới thành công, “Bạch Trí, tiểu ngư
nhi là học trưởng c*̉a em lúc học đại học ở nước ngoài, em
tìm hắn không phải vì khinh thường năng lực c*̉a anh đâu, chỉ
là…”

Chỉ là cái gì cô c*̃ng không biết nói làm sao.

“Anh hiểu mà.” Bộ dạng đáng thương c*̉a cô giống như một con mèo con ốm yếu, Bạch Trí vuốt đỉnh đầu cô, nếu không phải còn có người ngoài hắn sẽ hôn nàng một cái thật nhiệt tình.

“Chậc.” Bọn họ dịu dàng thắm thiết làm cho một tên FA như Dư
Lễ rất khó chịu, hôn thê c*̉a hắn còn chưa theo đuổi được đâu,
“Nhóc con, cô là giỡn chơi hay ý muốn nghiêm túc với hắn?”

“Đương nhiên là nghiêm túc!”

“Nếu tôi nhớ không lầm thì cô còn có một vị hôn phu đi, chính
là cái tên Tống Mạch ba ngày hai bữa phải đi tán gái đó.”

Phong Quang nghiến răng nghiến lợi, “Tôi sớm hay muộn c*̃ng phải
giải trừ hôn ước với cái đồ nghiệp chướng tám trăm năm kia.”

“Ơ, son môi c*̉a cô phai một nửa rồi.”

“Vậy sao!?” Phong Quang lấy gương ra phát hiện son môi đúng là phai nhạt, “Em đi toilet!”

Thân là một thục nữ Phong Quang đi vào toilet tân trang lại, cô
vừa đi, hơi thở ôn nhu trên người Bạch Trí liền bặt vô âm tín.

Hắn lịch sự mà bất hòa cười, “Dư tổng muốn nói chuyện gì với tôi?”

“Bạch Trí, a…” Dư Lễ mỉm cười khó hiểu nói: “Khi ta nghe được
Phong Quang muốn ở c*̀ng với cậu thật sự kinh ngạt lo sợ không
nhỏ nha, Phong Quang vẫn còn không biết cậu và tôi đã quen biết
nhau từ ba năm trước.”

“Quý nhân hay quên, Dư tổng cho dù quên nói cho Phong Quang c*̃ng không có gì đáng trách.”

“Ha? Cậu không muốn tôi nói cho Phong Quang?”

“Tôi không có quyền gì làm Dư tổng làm chuyện mình không muốn.”

“Thái độ mơ hồ không rõ c*̉a cậu làm cho tôi thấy không biết được cậu là có tình cảm gì với Phong Quang.”

Bạch Trí ôn nhuận như ngọc cười nói: “Việc này có ảnh hường gì với việc chúng ta hợp tác sao?”

“Không có.” Dư Lễ lười biếng cười, “Cậu có biết trước khi cậu
tới đây Phong Quang tìm tôi nói việc gì không? Cô ấy nói, muốn
tôi giúp cậu, giúp cậu đối phó Tống Mạch, giúp cậu báo thù.”

Dư Lễ nói xong, hài lòng nhìn người đối diện sắc mặt thay đổi.

Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có ĐộcTác giả: Miêu Mao NhoTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không“Thu Niệm Niệm, tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ tìm được cô.” Trong một ngõ nhỏ mịt mờ, người đàn ông anh tuấn quyến rũ một tay chống tường, hơi thở c*̉a hắn như một loại chú ngữ c*̉a ác ma khiến cho người ta hoảng hốt. Một cô gái bị nhốt trong tay hắn, khuôn mặt nhiễm hồng làm cô càng thêm đáng yêu. Bởi vì cách nhau quá gần, sự thân cận quá mức này khiến người đàn ông chỉ cần khe khẽ c*́i đầu liền có thể hôn lên môi cô. Tuy rằng không khí ám muội, động tác khiến người xấu hổ nhưng thiếu nữ vẫn mạnh miệng tạo thế nói: “Tống Mạch, tiền tôi đã cho anh, chúng ta liền không quen biết, tại sao anh còn không chịu buông tha tôi!”. “Hả?” Khóe miệng hắn tạo thành một độ cong, “Dùng một ngàn khối mua một đêm c*̉a tôi? Thu Niệm Niệm, cô nghĩ rằng tôi rẻ mạt vậy sao?” Nghĩ tới buổi tối nào đó, Thu Niệm Niệm chớp mắt liền đỏ mặt, tóm lại, tất cả chỉ tại cái ngày đó!… “Hừ, tôi biết cậu là ai, con nhóc nhỏ này mỗi này đều nhắc đến cậu, tôi không muốn biết c*̃ng khó, tại sao Tống Mạch kêu cậu tới, hắn ở đâu?”“Tổng tài hắn…”Không đợi Bạch Trí nói xong Phong Quang đã lôi kéo hắn ngồi xuống, ngắt lời hắn: “Tống Mạch đi chơi trò hoàng tử và cô bé lọ lem với Thu Niệm Niệm c*̉a hắn rồi, cho nên hôm nay Bạch Trí nhà tôi bàn công việc với anh.”“Tống Mạch.” Dư Lễ âm dương quái khí nói: “Hắn coi tôi là thứ tiểu tốt gì, bổn đại gia đích thân đến làm ăn vậy mà hắn chỉ phái một tên thư ký đến cho có lệ với tôi.”“Nè, tôi không thích anh nói như thế, bạn trai c*̉a bản tiểu thư đến bàn công việc với anh là sỉ nhục anh à?”Dư Lễ nghĩ đến vấn đề nàưy sửng sốt một chút, lại cắt lời: “Yêu ai không yêu lại đi tìm một tên thư ký nhỏ nhoi.”“Tôi chỉ thích anh ấy thì sao, ngoại trừ anh ấy ra ai c*̃ng không thèm.” Phong Quang nắm chặt tay Bạch Trí, khuôn mặt nhỏ nhắn một mực nghiêm túc.Bạch Trí cầm lại tay cô, không hề phản ứng với sự khinh miệt c*̉a Dư Lễ, đem văn kiện đưa ra nói: “Dư tổng có thể xem phương án quảng cáo trang sức c*̉a chúng tôi.”“Không cần thiết, quảng cáo này đều cho các người, tôi là nể mặt mặt mũi c*̉a con nhóc này.”Phong Quang míu mày: “Nè, Dư Lễ!”“Được rồi được rồi, cô không cho tôi nói như vậy, cô nghĩ rằng cậu ta đến đây mà không chuẩn bị tư liệu kỹ càng sao? Không có cô, tôi c*̃ng không đáp ứng dự án này dễ như vậy, dù sao tôi còn tâm cao khí ngạo, đối với hành phi qua loa tắt trách c*̉a Tống Mạch tôi không đối phó ngược lại hắn là hay rồi.”Dư Lễ nói có vẻ rất có đạo lý, ánh mắt Phong Quang tội nghiệp nhìn Bạch Trí, cô không muốn hắn cảm thấy không vui vì phần công việc này nhờ cô mới thành công, “Bạch Trí, tiểu ngư nhi là học trưởng c*̉a em lúc học đại học ở nước ngoài, em tìm hắn không phải vì khinh thường năng lực c*̉a anh đâu, chỉ là…”Chỉ là cái gì cô c*̃ng không biết nói làm sao.“Anh hiểu mà.” Bộ dạng đáng thương c*̉a cô giống như một con mèo con ốm yếu, Bạch Trí vuốt đỉnh đầu cô, nếu không phải còn có người ngoài hắn sẽ hôn nàng một cái thật nhiệt tình.“Chậc.” Bọn họ dịu dàng thắm thiết làm cho một tên FA như Dư Lễ rất khó chịu, hôn thê c*̉a hắn còn chưa theo đuổi được đâu, “Nhóc con, cô là giỡn chơi hay ý muốn nghiêm túc với hắn?”“Đương nhiên là nghiêm túc!”“Nếu tôi nhớ không lầm thì cô còn có một vị hôn phu đi, chính là cái tên Tống Mạch ba ngày hai bữa phải đi tán gái đó.”Phong Quang nghiến răng nghiến lợi, “Tôi sớm hay muộn c*̃ng phải giải trừ hôn ước với cái đồ nghiệp chướng tám trăm năm kia.”“Ơ, son môi c*̉a cô phai một nửa rồi.”“Vậy sao!?” Phong Quang lấy gương ra phát hiện son môi đúng là phai nhạt, “Em đi toilet!”Thân là một thục nữ Phong Quang đi vào toilet tân trang lại, cô vừa đi, hơi thở ôn nhu trên người Bạch Trí liền bặt vô âm tín.Hắn lịch sự mà bất hòa cười, “Dư tổng muốn nói chuyện gì với tôi?”“Bạch Trí, a…” Dư Lễ mỉm cười khó hiểu nói: “Khi ta nghe được Phong Quang muốn ở c*̀ng với cậu thật sự kinh ngạt lo sợ không nhỏ nha, Phong Quang vẫn còn không biết cậu và tôi đã quen biết nhau từ ba năm trước.”“Quý nhân hay quên, Dư tổng cho dù quên nói cho Phong Quang c*̃ng không có gì đáng trách.”“Ha? Cậu không muốn tôi nói cho Phong Quang?”“Tôi không có quyền gì làm Dư tổng làm chuyện mình không muốn.”“Thái độ mơ hồ không rõ c*̉a cậu làm cho tôi thấy không biết được cậu là có tình cảm gì với Phong Quang.”Bạch Trí ôn nhuận như ngọc cười nói: “Việc này có ảnh hường gì với việc chúng ta hợp tác sao?”“Không có.” Dư Lễ lười biếng cười, “Cậu có biết trước khi cậu tới đây Phong Quang tìm tôi nói việc gì không? Cô ấy nói, muốn tôi giúp cậu, giúp cậu đối phó Tống Mạch, giúp cậu báo thù.”Dư Lễ nói xong, hài lòng nhìn người đối diện sắc mặt thay đổi.

Chương 18