“Thu Niệm Niệm, tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ tìm được cô.” Trong một ngõ nhỏ mịt mờ, người đàn ông anh tuấn quyến rũ một tay chống tường, hơi thở c*̉a hắn như một loại chú ngữ c*̉a ác ma khiến cho người ta hoảng hốt. Một cô gái bị nhốt trong tay hắn, khuôn mặt nhiễm hồng làm cô càng thêm đáng yêu. Bởi vì cách nhau quá gần, sự thân cận quá mức này khiến người đàn ông chỉ cần khe khẽ c*́i đầu liền có thể hôn lên môi cô. Tuy rằng không khí ám muội, động tác khiến người xấu hổ nhưng thiếu nữ vẫn mạnh miệng tạo thế nói: “Tống Mạch, tiền tôi đã cho anh, chúng ta liền không quen biết, tại sao anh còn không chịu buông tha tôi!”. “Hả?” Khóe miệng hắn tạo thành một độ cong, “Dùng một ngàn khối mua một đêm c*̉a tôi? Thu Niệm Niệm, cô nghĩ rằng tôi rẻ mạt vậy sao?” Nghĩ tới buổi tối nào đó, Thu Niệm Niệm chớp mắt liền đỏ mặt, tóm lại, tất cả chỉ tại cái ngày đó!…
Chương 354
Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có ĐộcTác giả: Miêu Mao NhoTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không“Thu Niệm Niệm, tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ tìm được cô.” Trong một ngõ nhỏ mịt mờ, người đàn ông anh tuấn quyến rũ một tay chống tường, hơi thở c*̉a hắn như một loại chú ngữ c*̉a ác ma khiến cho người ta hoảng hốt. Một cô gái bị nhốt trong tay hắn, khuôn mặt nhiễm hồng làm cô càng thêm đáng yêu. Bởi vì cách nhau quá gần, sự thân cận quá mức này khiến người đàn ông chỉ cần khe khẽ c*́i đầu liền có thể hôn lên môi cô. Tuy rằng không khí ám muội, động tác khiến người xấu hổ nhưng thiếu nữ vẫn mạnh miệng tạo thế nói: “Tống Mạch, tiền tôi đã cho anh, chúng ta liền không quen biết, tại sao anh còn không chịu buông tha tôi!”. “Hả?” Khóe miệng hắn tạo thành một độ cong, “Dùng một ngàn khối mua một đêm c*̉a tôi? Thu Niệm Niệm, cô nghĩ rằng tôi rẻ mạt vậy sao?” Nghĩ tới buổi tối nào đó, Thu Niệm Niệm chớp mắt liền đỏ mặt, tóm lại, tất cả chỉ tại cái ngày đó!… Một cô gái đi chân trần ở trên ngã tư đường lúc về chiều, khuôn mặt c*̉a cô ấy rất đẹp, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt không biết là vì sao, từng bước chân dẫm lên mặt đường bị mặt trời hun nóng mà như chưa hề phát hiện ra, không ít người đi ngang qua nhận ra đây là đại minh tinh Hạ Phong Quang, nhưng Hạ Phong Quang vẫn luôn cao cao tại hượng, vĩnh viễn chỉnh tề xinh đẹp làm sao có thể như một bệnh nhân tâm thần xuất hiện ở trên đường lớn thế này?Mọi người không dám xác định, cho nên c*̃ng không dám nói gì.Đây là tâm lý đại chúng phổ biến, khi có những việc bình thường không dám nghĩ đến xuất hiện ngay trước mặt, họ luôn cảm thấy không thể tin.Phong Quang như không nhìn thấy những ánh mắt ở xung quanh, cho dù trong não c*̉a cô đã hình thành một cơn lốc cực lớn, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh không nhìn ra có gì khác lạ.“Ký chủ, cô cần hoàn thành nhiệm vụ.”“Ờ, thật sao? Tìm cái người muốn giết tôi đó để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó mỗi ngày đều sống trong nỗi sợ sẽ bị giết chết?”“Đây là nhiệm vụ.”“Tôi nhớ rất lâu trước kia… thế giới c*̉a Tiết Nhiễm, c*̃ng là một câu nhắc nhở này, đây là nhiệm vụ, cho nên tôi có thể bỏ qua nguyên tắc c*̉a bản thân để ở c*̀ng với hắn, như thế mới đúng, phải không? không lựa chọn thanh trừ tình cảm c*̉a tôi, làm một người có nhân sinh quan bình thường, làm sao tôi có thể ở c*̀ng với một người muốn giết mình?”“Ký chủ…”“Hệ thống.” cô ngắt lời, “Có đôi khi tôi cảm thấy hoài nghi, tại sao một hệ thống lại vội vàng với điểm số còn hơn là ký chủ vậy?”Một lát sau, hệ thống trả lời: “Bởi vì hệ thống chính vì thế mà tồn tại.”“Rất tốt, vậy có thể nói cho tôi biết, lúc đó, cảnh tượng xuất hiện trong đầu c*̉a tôi là chuyện gì?” Trước khi mất đi ý thức, cô đã nhìn thấy một màn như vậy, đến nay vẫn làm cô canh cánh trong lòng.Hệ thống không nhanh không chậm nói: “Đó là chuyện xảy ra với ký chủ ở thế giới thứ ba.”“Tại sao tôi một chút ký ức c*̃ng không có? Có thể bức tôi đến mức cắt cổ tay tự sát, một mục tiêu tiến công chiếm đóng như vậy, làm sao tôi lại không nhớ rõ được?” Ví dụ như Tiết Nhiễm, đến bây giờ cô vẫn có thể nhớ đến hắn.“Bởi vì thế giới đó sụp đổ, ký ức c*̉a ký chủ bị thanh trừ hoàn toàn.”cô không nói gì, im lặng một cách kỳ quái.“Ký chủ?”“Khẩn trương cái gì?” cô cười lạnh, “Có phải có chuyện gạt tôi không?”âm thanh c*̉a hệ thống dừng một hồi lâu mới vang lên một lần nữa, “Ký chủ là vì Ôn Quỳnh, bây giờ bắt đầu đa nghi Tào Tháo.”cô phản bác, “Nói bậy.”“Tâm tính c*̉a ký chủ hiện tại rất không bình thường.”“Là vì không ai nói cho tôi biết, Ôn Quỳnh là người muốn giết tôi, trừ bỏ tên, tin tức liên quan đến hắn, ngay từ đầu đã không nói lời nào, là vì muốn tôi ở trong hoàn cảnhkhông biết gì mà hoàn thành nhiệm vụ đúng không, tính toán tốt lắm.”“Đây là vì nhiệm vụ.”“Tốt lắm, bây giờ tôi tuyên bố nhiệm vụ thất bại.” Trước sau gì c*̃ng mới chỉ có ba điểm hệ thống, không có thì không có nữa thôi, “không thì chờ đến khi bị Ôn Quỳnh đùa đến chết c*̃ng phải tuyên bố thất bại, c*̃ng là chết như nhau, tôi hiện tại tuyên bố nhiệm vụ thất bại, cả hai chúng ta đều có thể thoải mái một chút.”Nói trắng ra là, cô thà ngọc nát đá tan, huống chi, cô có trực giác, hệ thống sẽ khôngđể cô chết, bằng không trước đây hắn đã không giúp cô tìm đường sống trong chỗ chết.Ngoài dự đoán là, hệ thống c*̃ng không nói gì như là không cho phép ký chủ tuyên bố nhiệm vụ thất bại, giống như thỏa hiệp mà nói: “Ký chủ xác nhận tuyên bố nhiệm vụ thất bại sao? Một khi nhiệm vụ thất bại, thế giới này sẽ trở lại tình tiết vốn có, Ôn Quỳnh sẽ không hoàn hồn tỉnh lại, mà sẽ chết.”“… Mạng c*̉a hắn, chính hắn c*̃ng không quan tâm, có gì liên quan đến tôi?”“Theo yêu cầu c*̉a ký chủ, lựa chọn nhiệm vụ thất bại, đếm ngược năm giây sau thoát ly thế giới này, năm, bốn, ba, hai…”“Ngừng.” Phong Quang dừng chân, đứng dưới một táng cây, ánh sáng xuyên thấu qua lá cây chiếu rọi gương mặt c*̉a cô, tối tăm không rõ.
Một cô gái đi chân trần ở trên ngã tư đường lúc về chiều, khuôn mặt c*̉a cô ấy rất đẹp, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt không biết là vì sao, từng bước chân dẫm lên mặt đường bị mặt trời hun nóng mà như chưa hề phát hiện ra, không ít người đi ngang qua nhận ra đây là đại minh tinh Hạ Phong Quang, nhưng Hạ Phong Quang vẫn luôn cao cao tại hượng, vĩnh viễn chỉnh tề xinh đẹp làm sao có thể như một bệnh nhân tâm thần xuất hiện ở trên đường lớn thế này?
Mọi người không dám xác định, cho nên c*̃ng không dám nói gì.
Đây là tâm lý đại chúng phổ biến, khi có những việc bình thường không dám nghĩ đến xuất hiện ngay trước mặt, họ luôn cảm thấy không thể tin.
Phong Quang như không nhìn thấy những ánh mắt ở xung quanh, cho dù trong não c*̉a cô đã hình thành một cơn lốc cực lớn, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh không nhìn ra có gì khác lạ.
“Ký chủ, cô cần hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ờ, thật sao? Tìm cái người muốn giết tôi đó để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó mỗi ngày đều sống trong nỗi sợ sẽ bị giết chết?”
“Đây là nhiệm vụ.”
“Tôi nhớ rất lâu trước kia… thế giới c*̉a Tiết Nhiễm, c*̃ng là một câu nhắc nhở này, đây là nhiệm vụ, cho nên tôi có thể bỏ qua nguyên tắc c*̉a bản thân để ở c*̀ng với hắn, như thế mới đúng, phải không? không lựa chọn thanh trừ tình cảm c*̉a tôi, làm một người có nhân sinh quan bình thường, làm sao tôi có thể ở c*̀ng với một người muốn giết mình?”
“Ký chủ…”
“Hệ thống.” cô ngắt lời, “Có đôi khi tôi cảm thấy hoài nghi, tại sao một hệ thống lại vội vàng với điểm số còn hơn là ký chủ vậy?”
Một lát sau, hệ thống trả lời: “Bởi vì hệ thống chính vì thế mà tồn tại.”
“Rất tốt, vậy có thể nói cho tôi biết, lúc đó, cảnh tượng xuất hiện trong đầu c*̉a tôi là chuyện gì?” Trước khi mất đi ý thức, cô đã nhìn thấy một màn như vậy, đến nay vẫn làm cô canh cánh trong lòng.
Hệ thống không nhanh không chậm nói: “Đó là chuyện xảy ra với ký chủ ở thế giới thứ ba.”
“Tại sao tôi một chút ký ức c*̃ng không có? Có thể bức tôi đến mức cắt cổ tay tự sát, một mục tiêu tiến công chiếm đóng như vậy, làm sao tôi lại không nhớ rõ được?” Ví dụ như Tiết Nhiễm, đến bây giờ cô vẫn có thể nhớ đến hắn.
“Bởi vì thế giới đó sụp đổ, ký ức c*̉a ký chủ bị thanh trừ hoàn toàn.”
cô không nói gì, im lặng một cách kỳ quái.
“Ký chủ?”
“Khẩn trương cái gì?” cô cười lạnh, “Có phải có chuyện gạt tôi không?”
âm thanh c*̉a hệ thống dừng một hồi lâu mới vang lên một lần nữa, “Ký chủ là vì Ôn Quỳnh, bây giờ bắt đầu đa nghi Tào Tháo.”
cô phản bác, “Nói bậy.”
“Tâm tính c*̉a ký chủ hiện tại rất không bình thường.”
“Là vì không ai nói cho tôi biết, Ôn Quỳnh là người muốn giết tôi, trừ bỏ tên, tin tức liên quan đến hắn, ngay từ đầu đã không nói lời nào, là vì muốn tôi ở trong hoàn cảnhkhông biết gì mà hoàn thành nhiệm vụ đúng không, tính toán tốt lắm.”
“Đây là vì nhiệm vụ.”
“Tốt lắm, bây giờ tôi tuyên bố nhiệm vụ thất bại.” Trước sau gì c*̃ng mới chỉ có ba điểm hệ thống, không có thì không có nữa thôi, “không thì chờ đến khi bị Ôn Quỳnh đùa đến chết c*̃ng phải tuyên bố thất bại, c*̃ng là chết như nhau, tôi hiện tại tuyên bố nhiệm vụ thất bại, cả hai chúng ta đều có thể thoải mái một chút.”
Nói trắng ra là, cô thà ngọc nát đá tan, huống chi, cô có trực giác, hệ thống sẽ khôngđể cô chết, bằng không trước đây hắn đã không giúp cô tìm đường sống trong chỗ chết.
Ngoài dự đoán là, hệ thống c*̃ng không nói gì như là không cho phép ký chủ tuyên bố nhiệm vụ thất bại, giống như thỏa hiệp mà nói: “Ký chủ xác nhận tuyên bố nhiệm vụ thất bại sao? Một khi nhiệm vụ thất bại, thế giới này sẽ trở lại tình tiết vốn có, Ôn Quỳnh sẽ không hoàn hồn tỉnh lại, mà sẽ chết.”
“… Mạng c*̉a hắn, chính hắn c*̃ng không quan tâm, có gì liên quan đến tôi?”
“Theo yêu cầu c*̉a ký chủ, lựa chọn nhiệm vụ thất bại, đếm ngược năm giây sau thoát ly thế giới này, năm, bốn, ba, hai…”
“Ngừng.” Phong Quang dừng chân, đứng dưới một táng cây, ánh sáng xuyên thấu qua lá cây chiếu rọi gương mặt c*̉a cô, tối tăm không rõ.
Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có ĐộcTác giả: Miêu Mao NhoTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không“Thu Niệm Niệm, tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ tìm được cô.” Trong một ngõ nhỏ mịt mờ, người đàn ông anh tuấn quyến rũ một tay chống tường, hơi thở c*̉a hắn như một loại chú ngữ c*̉a ác ma khiến cho người ta hoảng hốt. Một cô gái bị nhốt trong tay hắn, khuôn mặt nhiễm hồng làm cô càng thêm đáng yêu. Bởi vì cách nhau quá gần, sự thân cận quá mức này khiến người đàn ông chỉ cần khe khẽ c*́i đầu liền có thể hôn lên môi cô. Tuy rằng không khí ám muội, động tác khiến người xấu hổ nhưng thiếu nữ vẫn mạnh miệng tạo thế nói: “Tống Mạch, tiền tôi đã cho anh, chúng ta liền không quen biết, tại sao anh còn không chịu buông tha tôi!”. “Hả?” Khóe miệng hắn tạo thành một độ cong, “Dùng một ngàn khối mua một đêm c*̉a tôi? Thu Niệm Niệm, cô nghĩ rằng tôi rẻ mạt vậy sao?” Nghĩ tới buổi tối nào đó, Thu Niệm Niệm chớp mắt liền đỏ mặt, tóm lại, tất cả chỉ tại cái ngày đó!… Một cô gái đi chân trần ở trên ngã tư đường lúc về chiều, khuôn mặt c*̉a cô ấy rất đẹp, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt không biết là vì sao, từng bước chân dẫm lên mặt đường bị mặt trời hun nóng mà như chưa hề phát hiện ra, không ít người đi ngang qua nhận ra đây là đại minh tinh Hạ Phong Quang, nhưng Hạ Phong Quang vẫn luôn cao cao tại hượng, vĩnh viễn chỉnh tề xinh đẹp làm sao có thể như một bệnh nhân tâm thần xuất hiện ở trên đường lớn thế này?Mọi người không dám xác định, cho nên c*̃ng không dám nói gì.Đây là tâm lý đại chúng phổ biến, khi có những việc bình thường không dám nghĩ đến xuất hiện ngay trước mặt, họ luôn cảm thấy không thể tin.Phong Quang như không nhìn thấy những ánh mắt ở xung quanh, cho dù trong não c*̉a cô đã hình thành một cơn lốc cực lớn, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh không nhìn ra có gì khác lạ.“Ký chủ, cô cần hoàn thành nhiệm vụ.”“Ờ, thật sao? Tìm cái người muốn giết tôi đó để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó mỗi ngày đều sống trong nỗi sợ sẽ bị giết chết?”“Đây là nhiệm vụ.”“Tôi nhớ rất lâu trước kia… thế giới c*̉a Tiết Nhiễm, c*̃ng là một câu nhắc nhở này, đây là nhiệm vụ, cho nên tôi có thể bỏ qua nguyên tắc c*̉a bản thân để ở c*̀ng với hắn, như thế mới đúng, phải không? không lựa chọn thanh trừ tình cảm c*̉a tôi, làm một người có nhân sinh quan bình thường, làm sao tôi có thể ở c*̀ng với một người muốn giết mình?”“Ký chủ…”“Hệ thống.” cô ngắt lời, “Có đôi khi tôi cảm thấy hoài nghi, tại sao một hệ thống lại vội vàng với điểm số còn hơn là ký chủ vậy?”Một lát sau, hệ thống trả lời: “Bởi vì hệ thống chính vì thế mà tồn tại.”“Rất tốt, vậy có thể nói cho tôi biết, lúc đó, cảnh tượng xuất hiện trong đầu c*̉a tôi là chuyện gì?” Trước khi mất đi ý thức, cô đã nhìn thấy một màn như vậy, đến nay vẫn làm cô canh cánh trong lòng.Hệ thống không nhanh không chậm nói: “Đó là chuyện xảy ra với ký chủ ở thế giới thứ ba.”“Tại sao tôi một chút ký ức c*̃ng không có? Có thể bức tôi đến mức cắt cổ tay tự sát, một mục tiêu tiến công chiếm đóng như vậy, làm sao tôi lại không nhớ rõ được?” Ví dụ như Tiết Nhiễm, đến bây giờ cô vẫn có thể nhớ đến hắn.“Bởi vì thế giới đó sụp đổ, ký ức c*̉a ký chủ bị thanh trừ hoàn toàn.”cô không nói gì, im lặng một cách kỳ quái.“Ký chủ?”“Khẩn trương cái gì?” cô cười lạnh, “Có phải có chuyện gạt tôi không?”âm thanh c*̉a hệ thống dừng một hồi lâu mới vang lên một lần nữa, “Ký chủ là vì Ôn Quỳnh, bây giờ bắt đầu đa nghi Tào Tháo.”cô phản bác, “Nói bậy.”“Tâm tính c*̉a ký chủ hiện tại rất không bình thường.”“Là vì không ai nói cho tôi biết, Ôn Quỳnh là người muốn giết tôi, trừ bỏ tên, tin tức liên quan đến hắn, ngay từ đầu đã không nói lời nào, là vì muốn tôi ở trong hoàn cảnhkhông biết gì mà hoàn thành nhiệm vụ đúng không, tính toán tốt lắm.”“Đây là vì nhiệm vụ.”“Tốt lắm, bây giờ tôi tuyên bố nhiệm vụ thất bại.” Trước sau gì c*̃ng mới chỉ có ba điểm hệ thống, không có thì không có nữa thôi, “không thì chờ đến khi bị Ôn Quỳnh đùa đến chết c*̃ng phải tuyên bố thất bại, c*̃ng là chết như nhau, tôi hiện tại tuyên bố nhiệm vụ thất bại, cả hai chúng ta đều có thể thoải mái một chút.”Nói trắng ra là, cô thà ngọc nát đá tan, huống chi, cô có trực giác, hệ thống sẽ khôngđể cô chết, bằng không trước đây hắn đã không giúp cô tìm đường sống trong chỗ chết.Ngoài dự đoán là, hệ thống c*̃ng không nói gì như là không cho phép ký chủ tuyên bố nhiệm vụ thất bại, giống như thỏa hiệp mà nói: “Ký chủ xác nhận tuyên bố nhiệm vụ thất bại sao? Một khi nhiệm vụ thất bại, thế giới này sẽ trở lại tình tiết vốn có, Ôn Quỳnh sẽ không hoàn hồn tỉnh lại, mà sẽ chết.”“… Mạng c*̉a hắn, chính hắn c*̃ng không quan tâm, có gì liên quan đến tôi?”“Theo yêu cầu c*̉a ký chủ, lựa chọn nhiệm vụ thất bại, đếm ngược năm giây sau thoát ly thế giới này, năm, bốn, ba, hai…”“Ngừng.” Phong Quang dừng chân, đứng dưới một táng cây, ánh sáng xuyên thấu qua lá cây chiếu rọi gương mặt c*̉a cô, tối tăm không rõ.