Hà Tất năm nay 25 tuổi, là một trợ lý nghệ sĩ, một tay mơ điển hình. Y là đổi nghề giữa chừng, trước đó y từng làm lập trình viên, từng bán ma lạt năng (1), từng đi bốc gạch, từng rửa bát thuê, cái gì cũng làm, mà toàn làm không tốt. Mẹ y nói: “Không phải mày có đứa bạn làm ở bệnh viện sao, hay là nhờ nó kiểm tra hộ xem đầu óc có bị làm sao không”. Hà Tất phi thường uỷ khuất, chẳng qua y chỉ hơi vụng về tí thôi, nếu dựa vào gương mặt để kiếm cơm thì chắc không thành vấn đề. Thế là y liền gọi điện cho một bằng hữu đang làm ở công ty điện ảnh, hỏi xem công ty có đang tuyển chọn minh tinh không. Vị bằng hữu kia khinh bỉ một trận. “Minh tinh không tuyển, nhưng đang tuyển trợ lý minh tinh đấy”. “Là làm cái gì?” “Ăn uống ngủ nghỉ của nghệ sĩ đều do trợ lý quản”. Hà Tất nghĩ nghĩ, công việc này hẳn là không có gì quá khó khăn, biết đâu lúc cùng nghệ sĩ ra ngoài lại có người coi trọng y, cho y đi chụp ảnh diễn xuất, lúc đấy chẳng phải là mộng tưởng hoá thật rồi sao! Vì thế, ngày hôm sau Hà…
Chương 40
Hà TấtTác giả: Tiểu Nhất TảTruyện Đam MỹHà Tất năm nay 25 tuổi, là một trợ lý nghệ sĩ, một tay mơ điển hình. Y là đổi nghề giữa chừng, trước đó y từng làm lập trình viên, từng bán ma lạt năng (1), từng đi bốc gạch, từng rửa bát thuê, cái gì cũng làm, mà toàn làm không tốt. Mẹ y nói: “Không phải mày có đứa bạn làm ở bệnh viện sao, hay là nhờ nó kiểm tra hộ xem đầu óc có bị làm sao không”. Hà Tất phi thường uỷ khuất, chẳng qua y chỉ hơi vụng về tí thôi, nếu dựa vào gương mặt để kiếm cơm thì chắc không thành vấn đề. Thế là y liền gọi điện cho một bằng hữu đang làm ở công ty điện ảnh, hỏi xem công ty có đang tuyển chọn minh tinh không. Vị bằng hữu kia khinh bỉ một trận. “Minh tinh không tuyển, nhưng đang tuyển trợ lý minh tinh đấy”. “Là làm cái gì?” “Ăn uống ngủ nghỉ của nghệ sĩ đều do trợ lý quản”. Hà Tất nghĩ nghĩ, công việc này hẳn là không có gì quá khó khăn, biết đâu lúc cùng nghệ sĩ ra ngoài lại có người coi trọng y, cho y đi chụp ảnh diễn xuất, lúc đấy chẳng phải là mộng tưởng hoá thật rồi sao! Vì thế, ngày hôm sau Hà… Tắm rửa xong, Cố Tuyên Duy phát hiện Hà Tất bị sốt. Hắn gọi điện xin Phương Nguyên giúp đỡ, nhưng vẫn như cũ không liên lạc được.“Đừng gọi nữa, tôi tìm anh ta mấy ngày rồi”. Hà Tất nằm ủ rũ trong ổ chăn, khó chịu muốn chết.Cố Tuyên Duy nhìn mà đau lòng, cũng chui vào chăn ôm lấy y. “Bị sốt rồi thì làm sao bây giờ?”Hà Tất muốn mắng người, nhưng vẫn gắng nhịn xuống. Bây giờ y là một mảnh mai thụ đang bị thương, không thể mắng người. “Uống thuốc hạ sốt đi….”“Đúng ha!” Chỉ số thông minh của Cố Tuyên Duy rốt cuộc cũng log in vào đại não, gọi điện nhờ người mang thuốc hạ sốt đến, sau đó lại chui vào chăn ôm Hà Tất, có chút mệt mỏi.Hai người đều đang n*d*, ban ngày rõ ràng thế này so với buổi tối thì thẹn hơn nhiều, quan trọng hơn là….“Ông chủ, anh không thấy rất kỳ quái à?”“Kỳ quái cái gì?” Cố Tuyên Duy sáp lại gần hôn trán Hà Tất, đúng là có hơi nóng.“Hai chúng ta sao lại ngủ với nhau? Sao anh lại ngủ với tôi? Anh đã ngủ với tôi rồi sao hiện tại không thèm giải thích lại còn ôm tôi hôn tôi?”Đúng vậy, vì sao chứ?
Tắm rửa xong, Cố Tuyên Duy phát hiện Hà Tất bị sốt. Hắn gọi điện xin Phương Nguyên giúp đỡ, nhưng vẫn như cũ không liên lạc được.
“Đừng gọi nữa, tôi tìm anh ta mấy ngày rồi”. Hà Tất nằm ủ rũ trong ổ chăn, khó chịu muốn chết.
Cố Tuyên Duy nhìn mà đau lòng, cũng chui vào chăn ôm lấy y. “Bị sốt rồi thì làm sao bây giờ?”
Hà Tất muốn mắng người, nhưng vẫn gắng nhịn xuống. Bây giờ y là một mảnh mai thụ đang bị thương, không thể mắng người. “Uống thuốc hạ sốt đi….”
“Đúng ha!” Chỉ số thông minh của Cố Tuyên Duy rốt cuộc cũng log in vào đại não, gọi điện nhờ người mang thuốc hạ sốt đến, sau đó lại chui vào chăn ôm Hà Tất, có chút mệt mỏi.
Hai người đều đang n*d*, ban ngày rõ ràng thế này so với buổi tối thì thẹn hơn nhiều, quan trọng hơn là….
“Ông chủ, anh không thấy rất kỳ quái à?”
“Kỳ quái cái gì?” Cố Tuyên Duy sáp lại gần hôn trán Hà Tất, đúng là có hơi nóng.
“Hai chúng ta sao lại ngủ với nhau? Sao anh lại ngủ với tôi? Anh đã ngủ với tôi rồi sao hiện tại không thèm giải thích lại còn ôm tôi hôn tôi?”
Đúng vậy, vì sao chứ?
Hà TấtTác giả: Tiểu Nhất TảTruyện Đam MỹHà Tất năm nay 25 tuổi, là một trợ lý nghệ sĩ, một tay mơ điển hình. Y là đổi nghề giữa chừng, trước đó y từng làm lập trình viên, từng bán ma lạt năng (1), từng đi bốc gạch, từng rửa bát thuê, cái gì cũng làm, mà toàn làm không tốt. Mẹ y nói: “Không phải mày có đứa bạn làm ở bệnh viện sao, hay là nhờ nó kiểm tra hộ xem đầu óc có bị làm sao không”. Hà Tất phi thường uỷ khuất, chẳng qua y chỉ hơi vụng về tí thôi, nếu dựa vào gương mặt để kiếm cơm thì chắc không thành vấn đề. Thế là y liền gọi điện cho một bằng hữu đang làm ở công ty điện ảnh, hỏi xem công ty có đang tuyển chọn minh tinh không. Vị bằng hữu kia khinh bỉ một trận. “Minh tinh không tuyển, nhưng đang tuyển trợ lý minh tinh đấy”. “Là làm cái gì?” “Ăn uống ngủ nghỉ của nghệ sĩ đều do trợ lý quản”. Hà Tất nghĩ nghĩ, công việc này hẳn là không có gì quá khó khăn, biết đâu lúc cùng nghệ sĩ ra ngoài lại có người coi trọng y, cho y đi chụp ảnh diễn xuất, lúc đấy chẳng phải là mộng tưởng hoá thật rồi sao! Vì thế, ngày hôm sau Hà… Tắm rửa xong, Cố Tuyên Duy phát hiện Hà Tất bị sốt. Hắn gọi điện xin Phương Nguyên giúp đỡ, nhưng vẫn như cũ không liên lạc được.“Đừng gọi nữa, tôi tìm anh ta mấy ngày rồi”. Hà Tất nằm ủ rũ trong ổ chăn, khó chịu muốn chết.Cố Tuyên Duy nhìn mà đau lòng, cũng chui vào chăn ôm lấy y. “Bị sốt rồi thì làm sao bây giờ?”Hà Tất muốn mắng người, nhưng vẫn gắng nhịn xuống. Bây giờ y là một mảnh mai thụ đang bị thương, không thể mắng người. “Uống thuốc hạ sốt đi….”“Đúng ha!” Chỉ số thông minh của Cố Tuyên Duy rốt cuộc cũng log in vào đại não, gọi điện nhờ người mang thuốc hạ sốt đến, sau đó lại chui vào chăn ôm Hà Tất, có chút mệt mỏi.Hai người đều đang n*d*, ban ngày rõ ràng thế này so với buổi tối thì thẹn hơn nhiều, quan trọng hơn là….“Ông chủ, anh không thấy rất kỳ quái à?”“Kỳ quái cái gì?” Cố Tuyên Duy sáp lại gần hôn trán Hà Tất, đúng là có hơi nóng.“Hai chúng ta sao lại ngủ với nhau? Sao anh lại ngủ với tôi? Anh đã ngủ với tôi rồi sao hiện tại không thèm giải thích lại còn ôm tôi hôn tôi?”Đúng vậy, vì sao chứ?