Tác giả:

Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng không kém phần vội vã, một tiểu cô nương ước chừng 10 11 tuổi nét mặt không giấu đươc hưng phấn cấp tốc đi về một hướng. Gương mặt tuy non nớt thấm đẫm chút mồ hôi nhưng không hề che khuất được nét kiều diễm, sắc sảo. Môi không điểm mà hồng, hàng lông mi linh động một khi nháy mắt sẽ toát ra vô hạn phong tình vạn chủng. Đôi mắt to ngập nước khiến lòng người yêu mến nhưng lại ánh lên tia ngoan lệ cùng oán hận không hợp lứa tuổi.  Sở Ngọc Kỳ nhanh chóng đi vào một căn phòng không tính là hoa lệ nhưng lại thanh tao vô cùng, hai bàn tay bé nhỏ đặt trên chiếc bình ngọc bích xoay một vòng. “Két”. Cánh cửa bằng đá ẩn sau bức tranh thủy mặc nặng nề mở ra, một con đường nhỏ chỉ đủ một người đi qua cứ cách một bước chân sẽ xuất hiện một viên dạ minh châu chiếu sáng, hoàn toàn không cảm thấy một chút âm u nào. Sở Ngọc Kỳ lúc này nào còn giữ được bình tĩnh như ban đầu, nàng nóng vội nhanh chân đi vào bên trong. Trong mật thất lại đặc biệt sáng lạ thường, mỗi một…

Chương 5: Bách độc bất xâm

Viễn Sinh Truyền KỳTác giả: Ngôn TàTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng không kém phần vội vã, một tiểu cô nương ước chừng 10 11 tuổi nét mặt không giấu đươc hưng phấn cấp tốc đi về một hướng. Gương mặt tuy non nớt thấm đẫm chút mồ hôi nhưng không hề che khuất được nét kiều diễm, sắc sảo. Môi không điểm mà hồng, hàng lông mi linh động một khi nháy mắt sẽ toát ra vô hạn phong tình vạn chủng. Đôi mắt to ngập nước khiến lòng người yêu mến nhưng lại ánh lên tia ngoan lệ cùng oán hận không hợp lứa tuổi.  Sở Ngọc Kỳ nhanh chóng đi vào một căn phòng không tính là hoa lệ nhưng lại thanh tao vô cùng, hai bàn tay bé nhỏ đặt trên chiếc bình ngọc bích xoay một vòng. “Két”. Cánh cửa bằng đá ẩn sau bức tranh thủy mặc nặng nề mở ra, một con đường nhỏ chỉ đủ một người đi qua cứ cách một bước chân sẽ xuất hiện một viên dạ minh châu chiếu sáng, hoàn toàn không cảm thấy một chút âm u nào. Sở Ngọc Kỳ lúc này nào còn giữ được bình tĩnh như ban đầu, nàng nóng vội nhanh chân đi vào bên trong. Trong mật thất lại đặc biệt sáng lạ thường, mỗi một… Ánh bình minh xen qua khẽ lá chiếu rọi khắp xung quanh nhưng bên trong hang động vẫn âm u tịch mịch, thỉnh thoảng lại lóe ra tia sáng mờ ảo từ dạ minh châu phát ra. Sở Tử Ngôn tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon, tinh thần và xương cốt đều thoải mái hơn rất nhiều. Nàng rửa sơ khuôn mặt bằng nước suối trong khe rồi chuyển bước tìm Ngân Phách. Tìm được đến nơi đầu tiên nàng và hắn gặp nhau, lúc này hắn chắc là đang luyện công, từng đóa hoa hắc liên trong suốt sắc bén lơ lửng trên đỉnh đầu hắn tản ra làn khói trắng sương mù quỷ dị. Sở Tử Ngôn thức thời im lặng chờ thật lâu, cuối cùng hắn cũng chậm rãi mở mắt. Thật ra từ sớm Ngân Phách đã phát hiện ra bước chân rất khẽ của Sở Tử Ngôn nhưng vờ như đang luyện công để cho nha đầu kia chờ đợi chút thôi. Cuối cùng Ngân Phách cũng chịu mở mắt, hắn có chút đánh giá cao kiên nhẫn của nàng. Sở Tử Ngôn cười đặc biệt thiên chân vô tà chân chó chạy đến dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Ngân Phách nịnh nọt nói:-“Yêu thuật của ngươi lợi hại không?”. Ngân Phách im lặng từ chối trả lời.-“Vậy có thể nói cho ta biết, ngươi tên gì không?”.-“Ngân Phách”. Đợi một hồi lâu, Sở Tử Ngôn dường như nghĩ Ngân Phách sẽ không trả lời, bỗng hai từ lạnh lùng băng lãnh vang lên. Tên thật soái ahh, nhưng lại khó gọi, nàng nảy ra một ý định, nói:-“Ta gọi ngươi là A Ngân có được không?”. Ngân Phách nhướng mày xem như đồng ý.-“Ta gọi là Sở Tử Ngôn, ngươi gọi Tiểu Ngôn là được”. Ngân Phách lạnh nhạt, gật đầu.-“A Ngân, ta cảm nhận nơi đây thật nguy hiểm, vạn vật đều cực độc, ta rất nhanh sẽ chết thôi. Ngươi…”.-“Ngươi sẽ bình an”. Không đợi nàng nói hết, hắn đã cướp lời:-“Máu của ta có khả năng giải độc, chỉ cần ngươi có bản lãnh hấp thụ mỗi ngày một giọt liên tục 7 7 49 ngày, ngươi liền có thể bách độc bất xâm. Tuy nhiên, máu của ta không phải ai cũng có thể chịu đựng”.-“Được”. Sở Tử Ngôn sảng khoái đáp ứng. Nàng rất yêu mạng, tuy nhiên nếu có cơ hội sống sót nàng nhất định sẽ thử dù không nắm chắc bao nhiêu phần. -“Ngươi vì sao phải làm vậy”. Nàng đương nhiên nghi vấn, có đánh chết nàng cũng không tin là vì phụ trách với mình. Một lần nữa Ngân Phách lâm vào trầm mặc không nói nhưng trong lòng lại nặng nề thở dài, thiên kiếp thật sự linh nghiệm khi người được chỉ định trưởng thành. Nếu hắn muốn vượt thiên kiếp thì phải bảo hộ nàng đến khi nàng trưởng thành. Hắn nhất định phải có được truyền thừa, phải cường đại hơn bây giờ gấp bội mới có thể báo thù cho mẫu thân và gia tộc, lấy lại những gì đáng lẽ thuộc về hắn. Nàng có hay không trách hắn khi biến nàng trở thành vật hi sinh?

Ánh bình minh xen qua khẽ lá chiếu rọi khắp xung quanh nhưng bên trong hang động vẫn âm u tịch mịch, thỉnh thoảng lại lóe ra tia sáng mờ ảo từ dạ minh châu phát ra. Sở Tử Ngôn tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon, tinh thần và xương cốt đều thoải mái hơn rất nhiều. Nàng rửa sơ khuôn mặt bằng nước suối trong khe rồi chuyển bước tìm Ngân Phách. Tìm được đến nơi đầu tiên nàng và hắn gặp nhau, lúc này hắn chắc là đang luyện công, từng đóa hoa hắc liên trong suốt sắc bén lơ lửng trên đỉnh đầu hắn tản ra làn khói trắng sương mù quỷ dị. Sở Tử Ngôn thức thời im lặng chờ thật lâu, cuối cùng hắn cũng chậm rãi mở mắt. Thật ra từ sớm Ngân Phách đã phát hiện ra bước chân rất khẽ của Sở Tử Ngôn nhưng vờ như đang luyện công để cho nha đầu kia chờ đợi chút thôi. Cuối cùng Ngân Phách cũng chịu mở mắt, hắn có chút đánh giá cao kiên nhẫn của nàng. Sở Tử Ngôn cười đặc biệt thiên chân vô tà chân chó chạy đến dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Ngân Phách nịnh nọt nói:

-“Yêu thuật của ngươi lợi hại không?”. Ngân Phách im lặng từ chối trả lời.

-“Vậy có thể nói cho ta biết, ngươi tên gì không?”.

-“Ngân Phách”. Đợi một hồi lâu, Sở Tử Ngôn dường như nghĩ Ngân Phách sẽ không trả lời, bỗng hai từ lạnh lùng băng lãnh vang lên. Tên thật soái ahh, nhưng lại khó gọi, nàng nảy ra một ý định, nói:

-“Ta gọi ngươi là A Ngân có được không?”. Ngân Phách nhướng mày xem như đồng ý.

-“Ta gọi là Sở Tử Ngôn, ngươi gọi Tiểu Ngôn là được”. Ngân Phách lạnh nhạt, gật đầu.

-“A Ngân, ta cảm nhận nơi đây thật nguy hiểm, vạn vật đều cực độc, ta rất nhanh sẽ chết thôi. Ngươi…”.

-“Ngươi sẽ bình an”. Không đợi nàng nói hết, hắn đã cướp lời:

-“Máu của ta có khả năng giải độc, chỉ cần ngươi có bản lãnh hấp thụ mỗi ngày một giọt liên tục 7 7 49 ngày, ngươi liền có thể bách độc bất xâm. Tuy nhiên, máu của ta không phải ai cũng có thể chịu đựng”.

-“Được”. Sở Tử Ngôn sảng khoái đáp ứng. Nàng rất yêu mạng, tuy nhiên nếu có cơ hội sống sót nàng nhất định sẽ thử dù không nắm chắc bao nhiêu phần. 

-“Ngươi vì sao phải làm vậy”. Nàng đương nhiên nghi vấn, có đánh chết nàng cũng không tin là vì phụ trách với mình. Một lần nữa Ngân Phách lâm vào trầm mặc không nói nhưng trong lòng lại nặng nề thở dài, thiên kiếp thật sự linh nghiệm khi người được chỉ định trưởng thành. Nếu hắn muốn vượt thiên kiếp thì phải bảo hộ nàng đến khi nàng trưởng thành. Hắn nhất định phải có được truyền thừa, phải cường đại hơn bây giờ gấp bội mới có thể báo thù cho mẫu thân và gia tộc, lấy lại những gì đáng lẽ thuộc về hắn. Nàng có hay không trách hắn khi biến nàng trở thành vật hi sinh?

Viễn Sinh Truyền KỳTác giả: Ngôn TàTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng không kém phần vội vã, một tiểu cô nương ước chừng 10 11 tuổi nét mặt không giấu đươc hưng phấn cấp tốc đi về một hướng. Gương mặt tuy non nớt thấm đẫm chút mồ hôi nhưng không hề che khuất được nét kiều diễm, sắc sảo. Môi không điểm mà hồng, hàng lông mi linh động một khi nháy mắt sẽ toát ra vô hạn phong tình vạn chủng. Đôi mắt to ngập nước khiến lòng người yêu mến nhưng lại ánh lên tia ngoan lệ cùng oán hận không hợp lứa tuổi.  Sở Ngọc Kỳ nhanh chóng đi vào một căn phòng không tính là hoa lệ nhưng lại thanh tao vô cùng, hai bàn tay bé nhỏ đặt trên chiếc bình ngọc bích xoay một vòng. “Két”. Cánh cửa bằng đá ẩn sau bức tranh thủy mặc nặng nề mở ra, một con đường nhỏ chỉ đủ một người đi qua cứ cách một bước chân sẽ xuất hiện một viên dạ minh châu chiếu sáng, hoàn toàn không cảm thấy một chút âm u nào. Sở Ngọc Kỳ lúc này nào còn giữ được bình tĩnh như ban đầu, nàng nóng vội nhanh chân đi vào bên trong. Trong mật thất lại đặc biệt sáng lạ thường, mỗi một… Ánh bình minh xen qua khẽ lá chiếu rọi khắp xung quanh nhưng bên trong hang động vẫn âm u tịch mịch, thỉnh thoảng lại lóe ra tia sáng mờ ảo từ dạ minh châu phát ra. Sở Tử Ngôn tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon, tinh thần và xương cốt đều thoải mái hơn rất nhiều. Nàng rửa sơ khuôn mặt bằng nước suối trong khe rồi chuyển bước tìm Ngân Phách. Tìm được đến nơi đầu tiên nàng và hắn gặp nhau, lúc này hắn chắc là đang luyện công, từng đóa hoa hắc liên trong suốt sắc bén lơ lửng trên đỉnh đầu hắn tản ra làn khói trắng sương mù quỷ dị. Sở Tử Ngôn thức thời im lặng chờ thật lâu, cuối cùng hắn cũng chậm rãi mở mắt. Thật ra từ sớm Ngân Phách đã phát hiện ra bước chân rất khẽ của Sở Tử Ngôn nhưng vờ như đang luyện công để cho nha đầu kia chờ đợi chút thôi. Cuối cùng Ngân Phách cũng chịu mở mắt, hắn có chút đánh giá cao kiên nhẫn của nàng. Sở Tử Ngôn cười đặc biệt thiên chân vô tà chân chó chạy đến dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Ngân Phách nịnh nọt nói:-“Yêu thuật của ngươi lợi hại không?”. Ngân Phách im lặng từ chối trả lời.-“Vậy có thể nói cho ta biết, ngươi tên gì không?”.-“Ngân Phách”. Đợi một hồi lâu, Sở Tử Ngôn dường như nghĩ Ngân Phách sẽ không trả lời, bỗng hai từ lạnh lùng băng lãnh vang lên. Tên thật soái ahh, nhưng lại khó gọi, nàng nảy ra một ý định, nói:-“Ta gọi ngươi là A Ngân có được không?”. Ngân Phách nhướng mày xem như đồng ý.-“Ta gọi là Sở Tử Ngôn, ngươi gọi Tiểu Ngôn là được”. Ngân Phách lạnh nhạt, gật đầu.-“A Ngân, ta cảm nhận nơi đây thật nguy hiểm, vạn vật đều cực độc, ta rất nhanh sẽ chết thôi. Ngươi…”.-“Ngươi sẽ bình an”. Không đợi nàng nói hết, hắn đã cướp lời:-“Máu của ta có khả năng giải độc, chỉ cần ngươi có bản lãnh hấp thụ mỗi ngày một giọt liên tục 7 7 49 ngày, ngươi liền có thể bách độc bất xâm. Tuy nhiên, máu của ta không phải ai cũng có thể chịu đựng”.-“Được”. Sở Tử Ngôn sảng khoái đáp ứng. Nàng rất yêu mạng, tuy nhiên nếu có cơ hội sống sót nàng nhất định sẽ thử dù không nắm chắc bao nhiêu phần. -“Ngươi vì sao phải làm vậy”. Nàng đương nhiên nghi vấn, có đánh chết nàng cũng không tin là vì phụ trách với mình. Một lần nữa Ngân Phách lâm vào trầm mặc không nói nhưng trong lòng lại nặng nề thở dài, thiên kiếp thật sự linh nghiệm khi người được chỉ định trưởng thành. Nếu hắn muốn vượt thiên kiếp thì phải bảo hộ nàng đến khi nàng trưởng thành. Hắn nhất định phải có được truyền thừa, phải cường đại hơn bây giờ gấp bội mới có thể báo thù cho mẫu thân và gia tộc, lấy lại những gì đáng lẽ thuộc về hắn. Nàng có hay không trách hắn khi biến nàng trở thành vật hi sinh?

Chương 5: Bách độc bất xâm